Thần Y Phục Thù!

Chương 62: 62: Cái Gì Đến Rồi Cũng Sẽ Đến





Xoắn xuýt xuống cả đêm nên ngày hôm sau, Mục Y Nhân dậy rất muộn!
Đến lúc cô thức dậy, Lăng Việt lúc này đã sớm rời khỏi giường, mặt trời cũng đã lên cao.

"Thôi xong rồi!"
Sắc mặt Mục Y Nhân tái nhợt cả đi, cô vội vội vàng vàng đứng lên, do quá hoảng hốt, đầu của cô đã va "nhẹ" một phát vào đầu giường, đau đến nỗi cô phải hít một hơi lạnh.

Vất vả lắm mới mặc đồ xong, vừa ra tới cửa liền đụng phải ông nội Lăng vừa từ trong phòng bếp đi tới.

ông nội Lăng cười lớn một tiếng.

"Y Nhân đã thức dậy rồi sao, nhanh ăn cơm đi, ông đã luộc cho cháu hai cái trứng gà mái, ăn vào rất có dinh dưỡng, con nhanh ăn đi."
Mục Y Nhân đỏ mặt, nhẹ gật đầu, bước chậm chậm đến phòng bếp, ăn vội một chén cơm, ăn xong cô liền hừng hực khí thế, hung hăng đi tìm Lăng Việt.

Lăng Việt chẻ củi ở ngoài sân, nửa người trên cuồn cuộn cơ bắp, dưới ánh mặt trời, mồ hôi nhễ nhại càng làm tôn lên vẻ đẹp của dáng người ấy, đến nỗi làm cho Mục Y Nhân nhìn đến mức mê muội.

Dù cho hắn đẹp thì đẹp thật, nhưng sao có thể làm tan đi khí thế của Y Nhân cô đây, Mục Y Nhân sau khi hít thở sâu một hơi, liền chạy đến trước mặt Lăng Việt, một mặt u oán chất vấn:
"Lăng Việt! Anh.

.

Anh tỉnh dậy rồi, tại sao lại không gọi em?"
Lăng Việt bổ xong một nhát, khóe miệng khẽ nhếch lên, tà mị cười một tiếng.


"Bình thường em không phải đều thức dậy từ rất sớm hay sao? Hôm nay sao lại không tự mình dậy được, ngược lại còn trách anh?"
Mục Y Nhân vừa thẹn vừa xấu hổ.

"Hôm nay.

.

.

Hôm nay không giống mọi ngày có được không? Anh không gọi em dậy làm ông nội hiểu lầm đấy!"
"Sao em biết anh không có gọi em? Rõ ràng chính em như một con mèo lười nằm trong ngực anh có gọi thế nào em cũng không chịu dậy, vậy mà còn quay ra trách anh sao?
"Anh − −! Em không để ý tới anh nữa, đáng ghét!"
Mục Y Nhân dậm chân một cái, thở dồn dập quay về phòng.

Lăng Việt dở khóc dở cười, lắc đầu,tiếp tục chẻ củi.

Không bao lâu sau, các thôn dân khi nghe tin Lăng Việt về thì chạy tới biếu hắn một số tiền.

Lăng Việt để Tú Nhi nhận lấy từng cái lễ biếu, ghi chép rõ ràng phân phát tạ lễ, pha trà cho bọn họ.

Không bao lâu sau, hai chiếc Mercedes đã đi tới trong thôn!
Lăng Việt một bên mặc quần áo, một bên nhàn nhạt nhìn lướt qua.

"Cái gì tới, rốt cuộc đã tới!"

Xe Mercedes trực tiếp đứng lại ở trước cửa nhà Lăng gia, bác cả và chú ba nguyên một đám đều là hàng hiệu khắp người, tinh thần vô cùng phấn chấn, dường như không phải tới để tham gia tiệc mừng thọ của ông nội Lăng mà là muốn mừng thọ cho bản thân a!
Hai nhà người vừa xuống xe thì đã giống như cấp trên đi thị sát nông thôn, dân ở đây.

Nhất là bác cả, hai tay đặt sau lưng, ưỡn ngực ngẩng đầu, khí thế lại hết sức phi phàm! Các thôn dân ào ào tiến lên nịnh nọt, lôi kéo làm quen.

Lăng Việt tuy lợi hại, nhưng trong mắt mọi người, bất quá cũng chỉ là một tên mãng phu
có võ công lợi hại mà thôi!
Bác cả mới đúng nghĩa là cao nhân!
Chú ba ở Giang Châu cũng là nhân vật có chút tiếng tăm!
Lăng Việt muốn so sánh với bọn họ thì tính là cái gì?
Không bao lâu, ông nội Lăng cũng đi tới, ông vừa mới thay một bộ đồ hàng hiệu nhưng cũng không thể nào so được với bộ âu phục quý phái của bác cả, ông đi ra tới cửa, ánh mắt có chút phức tạp nhìn bác cả, bác cả ngẩng đầu ưỡn ngực, cùng chú ba đi tới trước mặt ông nội Lăng.

"Ba, lâu như vậy không gặp, người có khỏe không?"
ông nội Lăng cười lạnh.

"Tạm được, còn chưa chết ngay!"
Bác cả khẽ nhíu mày, chú ba lập tức nhỏ giọng nói:
"Ba! Đây là ngày vui, sao người lại nói như thế?
Anh cả vất vả lắm mới từ Yến Kinh xin nghỉ phép để trở về đây.

Lại nói, hôm qua anh cả còn đi mời một số nhân vật lớn ở Giang Châu tới đây đặc biệt mừng thọ cho người, làm cho người nở mày nở mặt!"
"Nó là làm cho ta nở mày nở mặt sao? Hay nó làm cho bản thân nở mày nở mặt!"
"Ba! Con và anh cả vẫn luôn hiếu thuận với người, chỉ là ngày bình thường công việc bận quá nên xin người đừng trách!"

ông nội Lăng cười lạnh.

"Hai người các ngươi, một tên thì hưởng vinh hoa phú quý ở Yến Kinh, một tên thì ở Giang Châu lên như diều gặp gió.

Lão già ta trong thôn lĩnh tiền trợ cấp cho người nghèo, sống còn phải xem sắc mặt của người ta, hai người các ngươi, đúng là có hiếu quá!"
Sắc mặt chú ba bây giờ đã hết sức khó coi, bác cả khoát khoát tay ra hiệu.

"Được rồi, chú ba, đừng nói thêm gì nữa!"Bác cả nhìn lướt qua ông nội Lăng nói: "Ba, mặc kệ người nói thế nào, con vẫn là con của người! Đợi chút nữa, lễ mừng thọ sẽ có một số đại nhân vật tới mừng thọ người.

Hi vọng đến lúc đó thái đô của ba sẽ không giống như
hiện tại." Nói xong, đại bá đi vào nhà chính.

Thấy hành động và lời nói ngỗ nghịch của bác cả, ông nội Lăng thiếu chút nữa đã tức đến chết, cái uy này của bác cả uy đến người trong nhà.

Cái giọng điệu kia, căn bản không phải là con dùng đêr nói chuyện với cha, ngược lại giống như thấy giáo đang dạy học trò!
Chú ba cũng không để ý đến ông nội Lăng , trực tiếp đuổi đi vào, mà thím ba thì tiến lên cười nói:
"Ba, thân phận của đại ca hiện giờ có chút khác biệt, anh ấy rất có mặt mũi ở Yến Kinh, có thể trở về cái này thôn rách này mừng thọ cho ba, đã là rất có hiếu rồi, ba cũng đừng trách anh ấy!"
ông nội Lăng cười lạnh.

"Vậy ta thật đúng là có diễm phúc! !" Ngay tại thời điểm này, trong thâm tâm ông nội Lăng đã không còn đứa con dâu này.

ông nội Lăng không thèm để ý đến chị ta, hướng về phía mấy đứa cháu, nói:
"Việt Tuyết, Việt Nhiên, Lăng Tâm mấy đứa cháu đều về rồi, mau mau lại đây để ông nội nhìn xem."
Lăng Tuyết rất lễ phép, cúi đầu hô một tiếng chào ông nội.

Còn Lăng Nhiên?Cũng không kém cha nó là bao, cái eo thẳng tắp, nhẹ giọng "Chào" một tiếng, thậm chí ngay cả hai chữ “ông nội” nó cũng không nói lấy một lần, hệt như gọi hai tiếng “ông nội” đó sẽ làm bẩn đi thân phận của nó vậy! Còn lại mỗi đứa cháu Lăng Tâm thì cô lại ôm lấy cái điện thoại mà chơi game, nhìn ông nội một cái cũng không nhìn, chứ nói gì đến đáp lại lời nói của ông nội Lăng!
Nhưng, trong số các đứa cháu, ông nội Lăng ưa thích nhất là cô cháu út này, vì cô là đứa cháu gái nhỏ tuổi nhất nên cũng không có để ý, ông liền tiến lên định ôm cô một cái.


Nhưng khi Lăng Tâm thấy ông nội Lăng định tới ôm cô, Lăng Tâm không nói hai lời, lập tức nhíu hàng lông mày lại, từ từ lui về phía sau.

Sau đó, cô dùng cái âm thanh búng ra sữa của một đứa bé gái, giọng chua chát nói: "Quần áo của cháu rất là đắt, ông đừng có mà động vào!"
ông nội Lăng sững sờ, chợt dở khóc dở cười nói:
"Nha đầu ngốc, ông nội sẽ mua cho cháu cái mới, mau lại đây để ông nội ôm cháu một cái."
Lăng Tâm lần nữa lui về sau một bước.

"Ông làm gì có tiền mà mua, ông mua không nổi!"
Ông nội Lăng cảm thấy rất khó chịu, hai tay đang giơ lên thì phải dừng lại ngay trong không khí làmông nội Lăng có chút xấu hổ.

Thím cả tiến lên, thản nhiên nói: "Ba! khi khác rồi ôm nó.

Bộ quần áo này của Lăng Tâm là hàng tư nhân đặt chế hiệu channel mỗi bộ có giá hơn 100 ngàn, ba làm bẩn thì không phải tắm một cái là sạch được đâu."
Ông nội Lăng hở dài một hơi, cuối cùng thu hai tay của mình lại!
Tất cả những chuyện này đều được Lăng Việt vàvà Mục Y Nhân nhìn thấy.

Lăng Việt nắm chặt nắm đấm, trong đôi mắt, một cỗ sát ý dần hiện lên.

Mục Y Nhân nhìn thấy phản ứng của Lăng Việt, nắm lấy tay của hắn, an ủi:
"Lăng Việt, đừng nóng giận mà.

Ngày mừng thọ hôm nay của ông nội còn chưa có bắt đầu đâu!
Anh nể mặt ông nội coi mà tha cho họ lần này đi!"
Lăng Việt thở dài một hơi.

"Dạy dỗ con cái theo kiểu này, đúng là cha nào con nấy? Bọn họ, thật sự là hết thuốc chữa rồi!".