Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 59: Ta đáng sao?!




Âm thanh lạnh như băng nhanh chóng truyền đến tai Âu Dương Vũ. Phải! Nàng nghe không sót một câu nào của hắn, người vừa quát lên câu đó chính là người đàn ông mà nàng vô cùng chán ghét, chính là người đàn ông mà nàng phải dày công tìm đủ mọi cách để thoát khỏi cái lồng mà hắn tạo ra cho nàng. Giờ phút khi dây thần kinh căng ra như dây chằng, nghe được âm thanh lạnh lùng quen thuộc của hắn thì bỗng nhiên tâm tình dần buông lỏng. Trong lòng nàng đang dâng trào một cảm giác khó tả, nói sao đây....cảm giác như chỉ cần có Dạ Trọng Hoa ở đây nàng sẽ không còn cảm giác sợ hãi nữa.

Âu Dương Vũ thấy hình bóng của hắn càng lại gần trước mắt mình, mái tóc đen nhánh dưới ánh trăng đêm tối âm u quỷ dị kia tung bay trông thật cuồng loạn phi vũ, hắn khẽ nhếch môi trong đó mang theo hàm ý lạnh lùng,.

Hắn chống lại ánh mắt của nàng, bên môi khẽ mỉm cười, nhưng ngay lập tức nụ cười của hắn dần trở nên nồng đậm phẫn nộ. Hắn chỉ thản nhiên đưa mắt liếc nhìn nàng, sau đó nhanh chóng nhảy xuống ngựa, trường kiếm trên tay chợt lóe lên ánh hào quang sáng chói, ống tay áo tung bay. Chỉ ngay sau đó Âu Dương Vũ nhìn thấy hai tên áo đen còn chưa kịp hét lên đã ngã xuống đất, máu từ vết thương trào ra trông thật bi thảm.

Dạ Trọng Hoa nhanh chóng tới gần Âu Dương Vũ, đứng trước mặt nàng bảo vệ cho nàng sau đó nhét trường kiếm của mình vào tay nàng.

Hắn hờ hững không lên tiếng càng khiến cho Âu Dương Vũ cảm nhận được sát khí trên người hắn càng lúc càng nồng đậm.

Ngay lúc này Âu Dương Vũ không dám nhiều lời, chỉ có thể chủ động để giành lợi thế, hướng về phía tên áo đen kia vung kiếm lên một chiêu chí mạng.

Vì ở thế giới hiện đại đã được huấn luyện nghiêm ngặt cho nên lúc nàng vung kiếm lên cũng không có run rẩy hay lo sợ. Hơn nữa có Dạ Trọng Hoa ở bên cạnh nàng nên hai người đồng tâm hiệp lực chống lại những tên áo đen còn lại.

Chẳng biết có phải vì duyên phận gặp được Dạ Trọng Hoa trong tình cảnh nguy hiểm này, rồi cái cách hắn sẵn sàng tìm mọi cách để bảo vệ nàng hay là vì nguyên cớ nào đó tác động, Âu Dương Vũ đột nhiên cảm thấy bản thân mình tràn đầy sức lực, xuống tay với một tốc độ vừa thâm vừa chuẩn.

Hai người, kẻ tiến người lui, khiến tận sâu trong đáy lòng của cả hai như xuất hiện một cảm giác tâm linh tương thông vui buồn khó tả.

Không biết khi nào nàng cảm thấy bên cạnh mình trở nên trống trải lạ thường, thì ra là trong lúc mải đánh nhau nàng dường như bị đẩy gần ngay sát chỗ vách núi đen gần đó.

Âu Dương Vũ không để ý tên áo đen nào đó cầm thanh kiếm lập tức bổ nhào về phía nàng mà đâm tới. Bên phải, cả bên trái nàng cũng có vài tên nhào về phía nàng, Âu Dương Vũ có kịp đề phòng cũng đã quá muộn. Dạ Trọng Hoa nhìn thấy Âu Dương Vũ gặp nguy hiểm, liền thất thần đứng tại chỗ. Tên áo đen kia nhân thời cơ đâm một kiếm vào bụng Dạ Trọng Hoa. Dạ Trọng Hoa khẽ rên đau đớn, nhưng ngay lập tức phục hồi tinh thần vung một kiếm kết liễu tên áo đen đó, rồi tự mình nhanh chóng phi thân đến ôm lấy Âu Dương Vũ. Sau đó cả hai ngã nhào sang một bên, thoát khỏi mũi kiếm của tên áo đen trong tức khắc. Nhưng vì hắn ngã không giữ được đà cho nên cả hai cùng rơi xuống vách núi.Vài tên áo đen còn lại nhanh chóng chạy tới vách núi đen sâu không đáy kia kiểm tra tình hình, nhìn thấy vách núi đen sâu thẳm tối mực, trong mắt bọn họ hiện lên một tia hài lòng. Một lát sau, một tên áo đen lên tiếng: “Rút lui!” Nói xong vài tên áo đen khác lập tức biến mất ở khu rừng rậm.

Âu Dương Vũ bị Dạ Trọng Hoa ôm chặt trong lòng ở trên không rơi xuống, nằm trọn trong lòng hắn, chóp mũi nàng có thể ngửi được rõ mùi hương hoa quỳnh thanh nhã đặc trưng trên người hắn, còn có thêm mùi tanh của máu. Dưới ánh trăng u tối đêm nay, hai mắt hắn nhắm nghiền lại, có vẻ như đang kiên cường vật lộn với sự đau đớn. Vì hắn càng ngày càng mất máu nên gương mặt hắn trở nên tái nhợt rồi dần dần trắng bệch.

Âu Dương Vũ nhìn kĩ khuôn mặt hắn, nhớ đến khoảnh khắc lúc hắn không kịp quan tâm đến vết thương trên người, không một chút do dự chạy đến bên cạnh nàng mạnh mẽ giữ lấy nàng trong lồng ngực mình rồi từ từ ngã xuống vách núi, đã thế lại còn nghe được âm thanh vừa kiên định vừa bá đạo của hắn: “Có ta đây, đừng sợ.”

Ánh mắt Âu Dương Vũ trở nên khó hiểu, có chút xót xa, nàng khẽ đưa tay xoa nhẹ lên khuôn mặt tuyệt mỹ của Dạ Trọng Hoa, nhẹ giọng nói: “ Đồ ngốc, vì sao phải tốt với ta như vậy hả?”

Cũng không ngờ ngay khi vừa nói xong câu đó, Dạ Trọng Hoa lại đột nhiên mở hai mắt, khó khăn cười lên tiếng: “Bởi vì nàng là người phụ nữ của ta!”

Cả trái tim Âu Dương Vũ nháy mắt bị cái gì đó lấp đầy, tràn đầy sự ấm áp, cảm thấy lúc này vô cùng hạnh phúc.

Chỉ có điều bây giờ nàng với hắn lại đang rơi xuống vách núi đen, Âu Dương Vũ không thể nghĩ ra cách để cứu vãn tình hình ngàn cân treo sợi tóc thế này, chỉ thầm hy vọng kỳ tích xảy ra.

Âu Dương Vũ thầm mắng: Tiểu Kỳ Lân ơi là Tiểu Kỳ Lân, ngươi đưa ta đến thế giới này rồi cứ như thế chưa kịp lên cấp cho ngươi thì phải chết tại đây sao?

Đúng lúc này, Âu Dương Vũ cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng ngáp dài, sau đó là âm thanh của Tiểu Kỳ Lân: “Gì? Chủ nhân, ngươi đùa ta chắc?”

Âu Dương Vũ biết được Tiểu Kỳ Lân đã tỉnh, trong lòng nhất thời vô cùng vui sướng, trong lòng thầm nói với Tiểu Kỳ Lân: “Tiểu Kỳ Lân, mau nhanh lên, ta và Dạ Trọng Hoa đang rơi xuống vách núi đen! Nhanh đến cứu!”

Chỉ thấy Tiểu Kỳ Lân một chút cũng không có biểu hiện vẻ kích động, nó dùng móng vuốt gãi gãi mặt, sau đó mới nói: “Không có việc gì, có Tiểu Kỳ Lân ta thì dù chuyện có trên trời hay dưới đất ta cũng có thể nhắm mắt giải quyết được!”

Âu Dương Vũ nhìn điệu bộ thảnh thơi, thản nhiên kiêu ngạo của nó, trong người lập tức cảm thấy khó chịu, nhịn không được rống lên một tiếng: “Nhanh một chút cho ta!”

Tiểu Kỳ Lân nhất thời lui sang một bên, trong miệng than thở nói: “Được rồi,được rồi!” Nói xong nó dùng sức mở ra một không gian, bên trong từ từ xuất hiện ra một vòng ánh sáng nhỏ, vòng ánh sáng ấy càng lúc càng lớn thậm chí lớn bằng cả tùy thân không gian của nàng từ từ bao bọc lấy Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa cho đến khi đã hai người hoàn toàn được bao phủ trong chiếc vòng ánh sáng ấy.Âu Dương Vũ cùng Dạ Trọng Hoa theo quán tính rơi xuống, vòng ánh sáng đó từ từ chậm rãi bay xuống, một lúc sau hai người đáp xuống vách núi đá một cách an toàn.

Sau khi đã đứng vững trên mặt đất, vòng ánh sáng ấy cũng tự động thu nhỏ lại, Tiểu Kì Lân thấy thế cũng ngay lập tức há miệng nuốt trở về.

Âu Dương Vũ dìu Dạ Trọng Hoa cùng đứng vững, cúi đầu nhìn Dạ Trọng Hoa, thấy gương mặt hắn tái nhợt hẳn đi, mặt trắng như tờ không còn chút sự sống đang hôn mê bất tỉnh.

Âu Dương Vũ vội vàng xem xét miệng vết thương hắn, miệng vết thương ngay chính giữa bụng. Bọn chúng ra chiêu cũng thật hiểm độc. Âu Dương Vũ thầm than: cũng may mắn là vết thương không ở vị trí chí mạng. Nhưng tại sao miệng vết thương kia vẫn không ngừng khép lại, máu vẫn cứ tràn ra, hơn nữa máu còn biến thành màu đen. Ánh mắt chợt lạnh lùng,....Nguy rồi,..kiếm..có độc.

Màu đen của máu cứ như vậy mà tuôn ra từ miệng vết thương, thoạt nhìn thật khiến cho người ta sợ hãi. Cơ thể Dạ Trọng Hoa trở nên nóng rực, trên trán của hắn đổ mồ hôi ngày càng nhiều, thấm đẫm cả gương mặt hắn, nhưng một lúc lâu sau cơ thể hắn đột nhiên trở nên lạnh như băng, hắn vì lạnh mà run lên, rồi bỗng nhiên vô thức ôm chặt lấy Âu Dương Vũ, hai cánh tay dùng lực dường như muốn nhập cả nàng vào trong người hắn.

Rốt cuộc là kẻ nào lại đến ám sát nàng, ra tay ngoan độc đến mức này, còn liên lụy đến Dạ Trọng Hoa, trong mắt Âu Dương Vũ lóe lên một tia tàn nhẫn, bên môi mím chặt biểu cảm đầy nguy hiểm và vô cùng giận dữ.

“Chủ nhân, đừng có ngẩn người nữa, nhanh chóng xử lý miệng vết thương cho hắn đi!” Tiểu Kỳ Lân thấy Âu Dương Vũ đang đắm chìm trong suy nghĩ liền lên tiếng nhắc nhở “Hắn sắp chết đến nơi rồi kìa!”

“Hắn tuyệt đối sẽ không chết!” Âu Dương Vũ thoát khỏi dòng suy nghĩ, định thàn lại rồi nhanh chóng đi vào tùy thân không gian.

Lâu lắm rồi nàng không có đi vào không gian, chỉ thấy trong không gian trước mặt lúc này so với lúc trước đã có chút thay đổi, từng đàn cá khổng lồ thảnh thơi chơi đùa trong ao sông, trên núi lúc này đã có thêm nhiều loài động vật, cây nàng lúc trước gieo trồng giờ đã đâm chồi nảy lộc.

Tiểu Kỳ Lân thấy Âu Dương Vũ tiến vào, cả người nhảy dựng lên, nhanh chóng nhảy bổ vào lòng Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ vững vàng tiếp được Tiểu Kỳ Lân, coi bộ dáng Tiểu Kỳ Lân so với lúc trước cũng có chút khác biệt, hình như đã lớn lên một chút, bộ lông của nó cũng càng thêm mềm mại, đôi mắt đen đen nho nhỏ ấy thì tỏa sáng lấp lánh khẽ chớp động.

“Chủ nhân, đã lâu không gặp, chủ nhân có nhớ ta nhiều không?!” Âu Dương Vũ nhìn thấy Tiểu Kỳ Lân trong lòng mình đang phô bày ra một bộ dáng nũng nịu, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, vẻ lo lắng cũng trút bớt đi không ít. Nhớ tới Dạ Trọng Hoa bên ngoài vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, nàng gấp gáp đi đến kho dược liệu, lấy mấy cái hòm thuốc đến, sau đó đảo mắt nhìn thấy vài hộp thuốc lạ, trong lòng đang nghi hoặc thì Tiểu Kỳ Lân đã chạy đến nhanh nhảu cầm lấy một trong số hộp thuốc đó, vẻ mặt kiêu ngạo khoe khoang: “Chủ nhân, còn nhớ lần trước ta đã hấp thu rất nhiều thuốc quý ở Tôn phủ không? Là ta đã luyện chúng thành các loại thuốc thế này, ngươi xem, đây đều là thuốc bổ cả đấy, này là thuốc tráng dương, này là thuốc giải độc...”Nghe nó thao thao bất tuyệt giới thiệu, Âu Dương Vũ đang chuẩn bị khen ngợi thì nghe được hai chữ tráng dương, mặt nàng trở nên đen lại. Thế nhưng đột nhiên ngay tại thời điểm nghe thấy được hai chữ giải độc, ánh mắt chợt sáng ngời, lên tiếng ngắt lời nói: “Giải độc? Thuốc giải độc gì?”

Tiểu Kỳ Lân kiêu ngạo, vỗ vỗ bộ ngực lên tiếng: “Ta.. cực phẩm Ngọc Kỳ Lân không có loại độc nào làm khó được Ta cả!”

Âu Dương Vũ cười ra tiếng, vốn trong lòng mãi lo lắng độc trong người Dạ Trọng Hoa không có biện pháp cứu chữa, còn cần nghiên cứu chế tạo nhưng không ngờ đúng lúc lại gặp may thế này. Âu Dương Vũ tiến lên cầm lấy hộp thuốc cùng với vài bình sứ nhỏ rồi xoay người định rời đi thì đột nhiên một bên chân bị kéo lại, cúi đầu mới nhận ra Tiểu Kỳ Lân đang dùng miệng cắn lấy gấu váy, trong lòng không khỏi nghi hoặc hỏi: “Làm gì thế?”

Tiểu Kỳ Lân bày ra bộ mặt đáng thương day day gấu váy, ánh mắt long lánh mở miệng nói: “Chủ nhân, người không khen ngợi ta một tiếng hay sao?”

Âu Dương Vũ cảm thấy buồn cười, liền ngồi xổm xuống, vỗ vỗ đầu nó: “Vâng, Tiểu Kỳ Lân rất giỏi!” Dừng lại một chút sau đó hừ một tiếng: “Ta còn chưa tra khảo người vì sao hôn mê lâu đến như vậy đâu?”

Nghe được câu hăm dọa của chủ nhân mình, nếu nói ban đầu Tiểu Kỳ Lân còn tỏ vẻ đắc ý thì chỉ vì câu hỏi đó mà lập tức cụp mặt xuống, Âu Dương Vũ rõ ràng nhận ra gương mặt có chút xấu hổ của tiểu Kỳ Lân.

Nàng vươn tay khẽ xoa đầu Tiểu Kỳ Lân, ra khỏi tùy thân không gian cười: “Đến giúp một tay đi!”

Âu Dương Vũ buông hòm thuốc ra, lấy thuốc giải trong hộp đưa cho Dạ Trọng Hoa uống.

Chỉ cầncó thể giải được độc trong người Dạ Trọng Hoa, thì chuyện xử lý vết thương của hắn không còn gì nghiêm trọng nữa. Âu Dương Vũ cởi bỏ bộ y phục của Trọng Hoa, không khỏi nhíu mày, lần trước nàng có khâu vết thương cho hắn,sẹo vẫn chưa kịp mờ đi thì bây giờ lại phải khâu thêm cho hắn một mũi nữa.

“Cầm đèn pin đến đây “ Âu Dương Vũ mặc bộ đồ mổ sạch sẽ, lấy nước tiêu độc làm sạch miệng vết thương, cầm lấy cái nhíp nhìn miệng vết thương ra lệnh: “Kim, chỉ khâu...”

Tiểu Kỳ Lân dùng móng vuốt mập mạp nhỏ bé của mình đưa kim và chỉ khâu đến cho nàng, Âu Dương Vũ xoa nhẹ miệng vết thương của Dạ Trọng Hoa, xe chỉ luồn kim, động tác sạch sẽ lưu loát, Tiểu Kỳ Lân có bất ngờ há mồm trợn mắt, khó khăn nuốt từng ngụm nước miếng, lắp bắp nói: “Chủ nhân.... ngươi.... đừng nói với ta ngươi đang khâu miệng vết thương nha?”

“Ừ.” Âu Dương Vũ lên tiếng, sau đó Tiểu Kỳ Lân giơ hai móng vuốt lên bịt kín mắt mình: “Máu me kinh quá đi.”

Âu Dương Vũ không thèm đếm xỉa tới nó, nhanh chóng khâu đến mũi cuối cùng rồi cố định chỉ kết thúc quá trình.

Tiểu Kỳ Lân khẽ hé mắt nhìn, thấy Âu Dương Vũ cuối cùng cũng khâu xong miệng vết thương, cao hứng đưa hai móng lên vỗ đành đạch: “Chủ nhân, ngươi cứu sống hắn rồi, tay nghề của ngươi thật lợi hại, chủ nhân thật lợi hại..... thật là lợi hại.... thật là lợi hại a...”

Âu Dương Vũ khóe môi khẽ giật lên tiếng: “Tiểu Kỳ Lân, ngươi ồn chết đi được!”

Âu Dương Vũ sau khi băng bó miệng vết thương của hắn xong, cầm lấy dụng cụ khâu đi ra ngoài. Trong lòng thầm than: tuyệt đối không thể không tránh khỏi việc hắn dễ dàng sẽ bị cảm mạo vì thời tiết khắc nghiệt ở đây, tuy sức lực của hắn rất tốt, nhưng với vết thương trên người sẽ khiến cơ thể suy yếu đi, ở một nơi âm u không lấy một chỗ lý tưởng để dưỡng thương thì vết thương của hắn sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Sau khi hoàn thành việc khâu vết thương cho Dạ Trọng Hoa, Âu Dương Vũ mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng lấy tấm thảm dày từ trong không gian đắp lên người hắn, điều chỉnh tư thế thoải mái cho hắn để hắn ngủ được an giấc. Hắn tìm mình lâu như vậy, còn không quan tâm hiểm nguy chạy đến cứu mình, giờ lại thêm việc hắn bị thương. Hắn là tên ngốc mà. Âu Dương Vũ ôm lấy đầu gối ngồi co rúm lại ngồi bên cạnh hắn, lẳng lặng nhìn sắc mặt tuyệt đẹp đang trắng bệch kia, nàng khẽ cắn chặt môi, một lát sau cười khinh ra tiếng: “Dạ Trọng Hoa, ngươi là đồ ngốc sao, ngươi vì ta mà làm những chuyện như vậy, đáng sao?”

“Ngươi đối xử tốt với ta như vậy, ta có nên làm vài điều gì đó để cảm ơn ngươi không?.” Âu Dương Vũ thở dài một hơi, biểu tình vô cùng buồn rầu.

Dạ Trọng Hoa cũng không có đáp lại, hô hấp vẫn vững vàng, hắn vẫn như thế không chịu mở mắt ra, dù sao sắc mặt so với lúc trước cũng đã hồng hào hơn rất nhiều.

Âu Dương Vũ yên lòng, nhìn sắc trời. Dạ Trọng Hoa vẫn cứ như vậy không có dấu hiệu của việc tỉnh dậy, đôi mắt sắc bén của hắn vẫn cứ nhắm chặt lại, khuôn mặt tinh xảo tuy đã tái nhợt nhưng vẫn tuyệt mỹ đến rung động lòng người. Đúng rồi....Xảy ra biến cố như vậy đến bây giờ cả nàng và hắn đều chưa có chút gì bỏ vào bụng. Nàng đứng dậy đi vào tùy thân không gian, lấy một ít gia vị, một nửa con gà, lấy chút nấm tươi, táo đỏ cùng nhân sâm, sau đó trở ra để lại Tiểu Kỳ Lân vẫn đang ai oán nhìn nàng.

Bởi vì cha mẹ Âu Dương Vũ đã sớm không còn trên thế gian cho nên trong nhiều năm qua nàng tự mình chăm sóc bản thân rất tốt, tay nghề nấu ăn của nàng cũng không đến nỗi tệ. Vì Dạ Trọng Hoa còn mang thương thế trong người nên Âu Dương Vũ nghĩ nên nấu một chút gì đó cho hắn ăn để bồi bổ cơ thể. Nàng nấu cho hắn món cháo gà hầm nấm, dùng nửa miếng thịt gà đó hầm cùng với ít nấm tươi, sau đó bỏ thêm một chút táo đỏ cùng nhân sâm có tác dụng bổ máu, sẽ khiến cho vết thương của hắn mau lành hơn.

Đến khi Dạ Trọng Hoa mở mắt ra thì đập vào mắt hắn chính là thân ảnh của một người con gái, dáng người cô gái đó thon mảnh gầy gò ẩn ẩn hiện hiện trong làn khói mù mịt. Mái tóc dài đã được búi cao lên để lộ ra vùng cổ trắng nõn nà, vài sợi tóc bướng bỉnh khẽ vương qua vai nàng càng tôn lên dáng vẻ kiêu sa, thùy mị của nàng. Trên gương mặt không trang điểm lại trở nên tươi mát rung động lòng người.Hai tròng mắt trong như nước mùa thu, mang theo tia thản nhiên ôn nhu, tựa như có thể nhìn thấu hết thảy, mười ngón tay nhỏ nhắn khéo léo chuẩn bị vài thứ bề bộn xung quanh, bộ dáng trông linh hoạt, có vài phần không giống như thường ngày, cảm thấy có chút dịu dàng, có chút nghịch ngợm cùng đáng yêu.

Ánh sáng của mặt trời bao phủ người nàng khiến nàng trở nên rực rỡ, vạn phần chói ngợp. Dạ Trọng Hoa chỉ cảm thấy trong lòng có chút hương vị của sự dào dạt ấm áp.

Dạ Trọng Hoa đang tận hưởng cảm giác mới mẻ ấy thì đột nhiên nhớ ra điều gì, sắc mặt có chút trầm xuống lên tiếng hỏi: “Vì sao muốn chạy trốn?”