Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 67: Âm mưu của Lý Phương Phỉ




Ngự hoa viên.

Mấy vị công chúa đang ngồi ở bên cạnh bàn thạch nói chuyện phiếm thưởng thức cảnh đẹp. Lúc này Tứ công chúa tay cầm chén rượu, tà tà ở trên bàn, thần sắc tao nhã, lại mang theo vài phần mơ màng, giống một cái sắp giấc ngủ trưa miêu, nàng khơi mào tinh xảo mi, nhìn ngũ công chúa Dạ Diêu hỏi: “ Ngũ muội, lần trước không phải đã đi nhìn trộm vương phi của Phi Bạch rồi sao? Như thế nào? Có giống như lời đồn, kiểu dung mạo tuyệt thế?”

Dạ Diêu nghe vậy buông chén rượu trong tay ra, hưng phấn nói: “ Tỷ nói Nhị hoàng tẩu a, tỷ không biết đâu, từ trước đến nay muội chưa gặp qua một cô gái nào như tẩu ấy cả, này nha, cơ trí thông minh, quyết đoán dũng cảm, tính cách thoải mái, còn có, y thuật cao siêu vô cùng. Quả nhiên, muội biết mắt nhìn người của Phi Bạch ca ca không hề sai chút nào, đúng là không phụ lòng mong đợi của muội!”

Nói xong, Dạ Diêu tà tà liếc mắt nhìn Nhị công chúa cùng với Lý Phương Phỉ.

Lý Phương Phỉ thấy Dạ Diêu đem ánh mắt sắc bén nhìn mình thì ôn nhã lên tiếng: “ Nhưng ta nghe người ngoài đồn đại nói cô gái này...”

Nhị công chúa thấy nàng ấp a ấp úng thì nhịn không được lên tiếng hỏi: “ Đồn gì?”

Lý Phương Phỉ thế này mới tiếp tục nói: “ Nói cô gái này là hồng nhan họa thủy!”

Tứ công chúa nghe vậy cười khinh ra tiếng: “ Hay cho một hồng nhan họa thủy, ngũ muội, tỷ thấy cô gái họa thủy này không chỉ mê hoặc đàn ông mà ngay cả muội cũng bị vị đó đầu độc linh hồn đến điên đảo luôn ấy chứ!”Nói xong nàng không ngừng khanh khách cười, đáy mắt mang theo một tia khinh miệt.

Dạ Diêu là người từ trước đến nay không thích bị người khác bóc bẻ đánh giá mình, ở trong mắt của nàng Âu Dương Vũ chính là nhị tẩu của nàng, chính là người thân của mình, nàng lúc này nghe người khác nói mình như vậy,sắc mặt cực kì khó coi, khiến cho nàng có cảm giác như bị mọi người xa lánh,không tin tưởng nàng, nàng có chút tức giận, bất bình nói: “ Mặc kệ tỷ nói gì, muội thấy nhị hoàng tẩu của chúng ta là một người tốt! Hừ!”

Nói xong liền đứng dậy, phẩy tay áo bỏ đi.

“ À...Tức giận sao?!”Tứ công chúa nhìn bóng dáng của Dạ Diêu đi xa, sau đó quay lại nhìn hai người còn lại nói, “ Nói như vậy thì cô gái kia thực sự thủ đoạn thâm sâu a, ngay cả ngũ muội của chúng ta cũng bị mua chuộc.”

Lý Phương Phỉ ôn nhu cười nói: “ Vậy Phỉ Phỉ đi trước đến thỉnh an hoàng hậu, hai vị công chúa có đi cùng không?”

Tứ công chúa miễn cưỡng dựa lên bàn, bởi vì uống rượu giải sầu cho nên hai gò má nàng lúc này đỏ ửng, mang theo một loại tư thế hữu mị nói: “ Ta chơi chưa có đủ, các người về trước đi.”

Lý Phương Phỉ đứng dậy, cùng nhị công chúa rời đi.

Tứ công chúa nhìn bóng dáng của Lý Phương Phỉ rời đi, đôi mắt khẽ híp lại.

Dạ Phi Bạch, ha ha, hoàng huynh của muội. Không lâu sau sẽ cử hành hôn lễ, mà lúc này mình vẫn còn mơ mộng tơ tưởng đến huynh ấy được sao.

Tứ công chúa cười lạnh một tiếng, giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.

“ Công chúa, trời hình như sắp mưa.”Một giọng nam tử vừa ôn nhu vừa êm tai truyền đến từ phía sau, tứ công chúa sau đó liền rơi vào một cái ôm ấm áp, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không biết tự khi nào bầu trời lại xuất hiện mây đen dầy đặc. Tứ công chúa lôi kéo tên nam nhân vừa ôm nàng ngồi xuống, đem chén rượu của mình uống lúc này đưa lên miệng hắn, hắn dịu dàng cầm lấy uống cạn.Tứ công chúa kinh ngạc nhìn tên nam nhân này, hắn có vẻ rất trẻ tuổi, khuôn mặt nghiêm nghị đẹp kinh hồn, phượng mi hoàn hảo, môi đỏ mũi ngọc, ngũ quan xinh xắn hoàn mỹ không có bất kỳ tì vết nào.

Bộ y phục màu trắng tơ vàng thêu lên một đôi chim thiên nga trên mặt hồ phẳng lặng, tay áo đẹp đẽ quý giá từ từ vung lên vòng khoát lên ghế, sấn tới mặt hắn, càng phát ra vẻ yêu dã bức người. Cả người Tứ công chúa mềm ngoặt ở trong lòng hắn, giống như con rắn uốn lượn quấn chặt lấy hắn, mùi rượu cứ thế thản nhiên phun lên mặt hắn, khẽ thì thào: “ Ôn Nhã, Tiểu Nhã của ta.”

“ Công chúa, người say.”Bàn tay của Ôn Nhã hắn nhanh chóng vươn ra ôm lấy nàng, sợ nàng ngã xuống.

“ Ta không có say.” Tứ công chúa hừ một tiếng, nhìn thẳng vào ánh mắt mị nhãn như tơ của hắn.

Mọi người đều nói Tứ công chúa bản tính hoang dâm, nam sủng thì ba ngàn người. Nhưng chỉ có Ôn Nhã là nam nhân mà nàng sủng ái nhất, không ai mà không biết, chỉ có một điều họ mãi mãi không bao giờ biết lý do tại sao. Bởi vì ánh mắt của hắn cực kỳ giống người kia. Giống với hoàng huynh lạnh lùng của nàng. Lúc này, Tứ công chúa nàng si mê nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn, đem đôi môi kiều mỵ nhẹ nhàng hôn lên mí mắt hắn, bộ ngực cao vút gắt gao dán chặt lấy trước ngực hắn: “ Ôn Nhã, ôm ta trở về.”

“ Vâng.”

***

Nàng nhìn nhìn vị nhị công chúa đi bên cạnh mình, trên mặt lộ ra vẻ điềm tĩnh mà hồn nhiên cười. Nhị công chúa là vị muội muội ruột của Dạ Trọng Hoa. Nàng mặc dù không thông minh, tính cách cũng không có vài phần mạnh mẽ tuy nhiên ở trong cung cũng không dám có bất kỳ ai đến bắt nạt hay khi dễ.

Nghĩ vậy, Lý Phương Phỉ liền cười gọi nàng: “Nhị công chúa, nhị hoàng tử đã trở về, người đã đi hỏi thăm ngài ấy chưa?”

Nhị công chúa bản ở xem xét ven đường cảnh sắc, nghe được Lý Phương Phỉ câu hỏi, liền đáp: “Vẫn chưa, đang định đi thăm huynh ấy....hay là Phỉ Phỉ ngươi cùng ta đến hỏi thăm huynh ấy một chuyến, được không?”

Lý Phương Phỉ thấy Nhị công chúa hỏi ý kiến của nàng, khóe môi bất giác cong lên nhưng vẫn tỏ vẻ khó xử ra mặt.

Nhị công chúa thấy nàng trầm tư suy nghĩ, liền hỏi: “Sao vậy?”

Lý Phương Phỉ lúc này mới cười nói: “Phỉ Phỉ đương nhiên là cầu còn không được ấy chứ, chỉ có điều... Nhị hoàng tử mới từ Đông Tấn trở về, chắc vẫn còn mệt mỏi, công chúa lại là người thân thiết với nhị hoàng tử, sao không tự mình làm chút gì đó ví dụ như hầm canh mang đến cho nhị hoàng tử?”

Nhị công chúa nghe vậy ánh mắt nhất thời sáng ngời, sau đó lại lập tức ảm đạm xuống dưới.

Lý Phương Phỉ thấy tình cảnh như vậy, thắc mắc lên tiếng hỏi: “Công chúa gặp chuyện gì khó khăn?”

Nhị công chúa lúc này mới lúng túng nói: “Nhưng ta không biết làm canh hầm...”

Lý Phương Phỉ nghe xong mới thở dài một hơi, thản nhiên nói: “Thế này đi, Phỉ Phỉ sẽ giúp công chúa hầm canh, công chúa mang đến cho nhị hoàng tử, đương nhiên công chúa không được nói là do ta làm!”Nhị công chúa nghe vậy rất vui vẻ: “Thật sao? Phỉ Phỉ, ngươi thật sự là một người tốt a!”

Lý Phương Phỉ chỉ thản nhiên cười, cầm lấy khăn tay khẽ che môi dưới, nhân tiện giấu đi nụ cười âm hiểm giảo hoạt.

Trong trời đêm giắt một vòng sáng tỏ minh nguyệt, nguyệt hoa như nước, tinh không ánh sáng ngọc.

Hai ngày này quả thực rất bận rộn, cả một ngày Dạ Trọng Hoa đều ngồi ở trong thư phòng xem tấu chương, chỉ có một điều khiến hắn buồn bực cả một ngày đó là hắn không hề thấy nha đầu Âu Dương Vũ kia đến hỏi thăm hắn, không khỏi có chút nhớ nàng, cũng không biết giờ này nàng đang làm gì, chắc còn giận hắn đây?

Từng cùng Vũ nhi lập ước hẹn ba tháng, bây giờ đã qua mấy ngày rồi, hắn không muốn lãng phí bất kỳ giây phút nào để có thể khiến nàng dập tắt cái ý nghĩ muốn rời khỏi hắn.

Dạ Trọng Hoa khẽ cong khóe môi, sau đó cúi xuống xem tấu chương với tốc độ nhanh hơn trước, hắn muốn mau chóng xử lý hết mớ rắc rối này sau đó sớm bồi đắp tình cảm với nàng.

Đột nhiên nghe thấy tiếng đập cửa, liền tùy ý trả lời: “Vào đi.”

Cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Dạ Trọng Hoa cũng không ngẩng đầu lên, liền hỏi: “Chuyện gì?”

“Hoàng huynh, hôm nay muội đặc biệt đến thăm huynh!”

Dạ Trọng Hoa nghe thấy âm thanh quen thuộc, mới ngẩng đầu lên nhìn thấy muội muội của mình, liền cười nói: “ Nha đầu, trễ rồi đến đây làm gì?” Ánh mắt đang nhìn cô tiểu muội nhỏ bé thì đập vào mắt hắn là Lý Phương Phỉ đang đứng bên cạnh, mày bất giác nhăn lại. Người của phủ Lý gia sao, đối với tất cả người nhà của phủ Lý gia, hắn hầu như không để họ trong mắt, còn lại có ác cảm, có điều, vị tiểu thư của Lý gia này từ nhỏ đến giờ đều luôn thân thiết với muội muội hắn.

Nhị công chúa trời sinh ra vốn ngu dốt, cũng không có am hiểu lòng người cho nên không có cảm giác được tâm trạng của Dạ Trọng Hoa có chút không vui. Sau đó nàng đi về phía nha hoàn bên cạnh lấy chiếc hộp, mở ra bên trong liền có một bát canh hầm. Nhanh nhau cầm bát canh hầm đó đưa tới cho Dạ Trọng Hoa, vui vẻ nói: “Hoàng huynh, huynh vừa mới từ Đông Tấn trở về, muội biết huynh rất mệt mỏi cho nên đã tự tay hầm cho huynh bát canh bổ dưỡng, huynh nếm thử đi?”

Dạ Trọng Hoa nghe vậy có chút nhướng mày khẽ cười: “Chu đáo thế sao? Được, hoàng huynh nếm thử xem sao?” Hoàng muội của hắn vốn không thông minh, nghe những lời nói như thế cũng có chút ngờ vực. Nhưng Dạ Trọng Hoa cũng đang có chút đói bụng, nên cũng không để bụng nghi vấn vừa rồi, tiêu sái đưa bát canh uống một ngụm, cười nói: “Ừm, không tệ.”

“Nếu Hoàng huynh thích, cứ ăn nhiều lên một chút nha.” Nhị công chúa nghe xong vô cùng vui vẻ, quay đầu về phía Lý Phương Phỉ nháy mắt một cái.

Dạ Trọng Hoa ừ một tiếng, đem chén canh uống một ngụm nữa rồi nhẹ nhàng đặt xuống.

Lý Phương Phỉ thấy vậy liền cười, trong ánh mắt cũng mang theo một tia giảo hoạt. Nhị công chúa quay đầu nhìn đống tấu thư trên bàn, liền nhìn về phía Dạ Trọng Hoa nói: “Hoàng huynh vẫn chưa xử lý xong công việc sao?”Dạ Trọng Hoa cười khẽ, ngẩng đầu nhìn sắc trời khẽ nói: “Trời không còn sớm nữa, huynh còn bận nhiều việc, muội về trước đi, khi nào rảnh huynh qua thăm muội.”

Nhị công chúa nghe vậy cười nói: “Được, hoàng huynh nhớ giữ lời nha, vậy hoàng muội đi trước.”

“Người đâu, đưa công chúa hồi cung!”

Dạ Trọng Hoa mắt vẫn không một lần liếc nhìn qua Lý Phương Phỉ, Lý Phương Phỉ đi theo Nhị công chúa ra khỏi thư phòng, mới đi tới cửa thì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội nhìn công chúa nói: “Công chúa, Phỉ Phỉ không thấy khăn tay của mình đâu cả!”

“Có thể là rơi ở trong thư phòng hoàng huynh chăng?” Nhị công chúa đưa ra phỏng đoán.

Lý Phương Phỉ nhanh nhảu tiếp lời: “Chiếc khăn này Phỉ Phỉ rất yêu thích, ta phải quay lại tìm, sắc trời không còn sớm nữa, công chúa mau chóng hồi cung đi.”

Nhị công chúa nghĩ ngợi gì đó, chắc hoàng huynh sẽ không gây khó dễ cho Phỉ phỉ, mà đã muộn như thế này cổng cung mà đóng lại thì lại vướng bận thêm nhiều phiền phức, nàng quay đầu nhắc nhở vài câu với Lý Phương Phỉ sau đó tự mình trở về cung.

Lý Phương Phỉ thấy Nhị công chúa đã đi xa mới nhanh chóng xoay người lập tức chạy đến thư phòng.

Sau khi Dạ Trọng Hoa uống xong bát canh hầm tiếp tục hoàn thành công việc đang dang dở, đột nhiên cảm thấy đầu bắt đầu choáng váng, tấu chương đột nhiên bắt đầu quay mòng mòng trong đầu hắn. Dạ Trọng Hoa nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia lạnh như băng, như hiểu ra chuyện gì, tay hắn không tự chủ khẽ đưa lên vuốt mi tâm, vì thuốc mê bắt đầu ngấm vào cơ thể hắn, cho nên ngay sau đó hắn liền ngã nằm lên bàn.

Cửa thư phòng nhẹ nhàng bị mở ra, Lý Phương Phỉ đi đến bàn công văn, trong mắt hiện lên một tia đắc ý, nhìn thấy Dạ Trọng Hoa đang hôn mê, kiên định nói: “Ta nhất định sẽ không để bất kỳ cô gái nào có được chàng ngoài ta!”

Sau khi Dạ Trọng Hoa tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân một chút sức lực cũng không có, đầu óc cũng có chút mơ màng đau nhức. Hắn cố gắng kéo lại lý chí kiên cường, gắng gượng mình ngồi xuống. Hắn lúc này mới phát hiện, vốn đáng lý ra phải là thư phòng thì không biết khi nào đã nằm trên giường. Hắn vẫn chưa kịp tiêu hóa hết mọi chuyện thì phía sau hắn truyền đến một âm thanh kiều mỵ lại có vài phần ủy khuất: “Nhị hoàng tử, ngài tỉnh rồi sao?”

Dạ Trọng Hoa ngẩn ra, xoay người lại, phát hiện người nằm bên trong giường lúc này chính là cái người mà hôm qua đã cùng với muội muội hắn tới thư phòng - Lý Phương Phỉ. Lúc này nàng dùng chăn che chắn bản thân, lộ ra xương quai hàm tinh xảo, mà y phục của hắn có chút hỗn độn. Dạ Trọng Hoa rất nhanh phản ứng lại. Bất giác mắt hắn trở nên lạnh đi. Giỏi lắm. Dám lừa hắn.

Hắn nhìn nàng một cái, ánh mắt sắc bén kia dường như hiểu rõ hết thảy mọi chuyện kia khiến cho Lý Phương Phỉ không khỏi run rẩy, nhớ tới việc hắn giải quyết nữ tử Sở Phượng Tiên tác quai tác quái kia, nàng trong lòng vô cùng sợ hãi. Nhưng cũng rất nhanh khôi phục tinh thần, cảm giác sợ hãi cũng dần tiêu biến, nàng không phải là cái cô gái ngu ngốc Sở Phượng Tiên kia. Nàng một khi đã ra tay thì sẽ nắm chắc phần thắng. Nàng ôm chăn đứng lên, con ngươi khẽ nhắm xuống, hai má bắt đầu đỏ ửng, thanh âm nũng nịu: “Nhị hoàng tử, sao ngài lại nhìn ta như thế?”

“À. bổn vương đang nghĩ loại tiện nhân như ngươi cũng tồn tại sao?”

Dạ Trọng Hoa hắn từ trước đến nay căm ghét nhất là bị người khác uy hiếp, hắn vốn không quan tâm đến những hạng phụ nữ thế này, càng không muốn có bất cứ dính líu quan hệ gì. Có điều, nếu như đã chọc giận đến hắn, hắn cũng sẽ không đơn giản mà bỏ qua.

Lý Phương Phỉ thấy Dạ Trọng Hoa như thế, cảm thấy có chút chột dạ, thuận tiện ôm lấy cánh tay hắn. Đột nhiên khí lạnh tới từ mày, khóe mắt hắn sau đó là khuôn mặt hắc ám như Diêm La địa ngục của Dạ Trọng Hoa trầm giọng lên tiếng: “Thử động vào bổn vương xem.” Cửa phòng bị mở ra, hoàng hậu cùng hạ nhân xuất hiện ở cửa, bọn hạ nhân nhìn thấy tình cảnh trong phòng nhất thời có chút xấu hổ, hoàng hậu một màn như vậy, xoay người lớn tiếng với bọn hạ nhân quát: “Còn không mau cút xuống hết cho ta!”

Bọn hạ nhân lập tức lui xuống, sẵn tiện đóng cửa lại.

Hoàng hậu sau khi chứng kiến chuyện này, đáy mắt hiện lên ý cười, nhanh chóng áp chế tâm tình của mình lúc này xoay người lại nhìn Dạ Trọng Hoa cùng Lý Phương Phỉ đang ở trên giường, chậm rãi nói: “Vừa rồi có hạ nhân đến bẩm báo, nói rằng sức khỏe của Phi Bạch không được tốt, trong lòng bản cung lo lắng không thôi mới vội vàng chạy đến xem tình hình. Thế nhưng lại... hai người nên cho bản cung một lời giải thích rõ ràng về việc này chứ?”

Lý Phương Phỉ nức nở, ủy khuất nói: “Hôm qua Phỉ Phỉ với Nhị công chúa cùng nhau đến thăm Nhị hoàng tử, vốn định cùng công chúa trở về nhưng Phỉ Phỉ vì đánh rơi chiếc khăn tay mà Phỉ Phỉ thích nhất ở trong thư phòng nhị hoàng tử nên quay lại tìm, lúc quay lại thư phòng thì thấy nhị hoàng tử đã gục trên bàn, Phỉ Phỉ sợ nhị hoàng tử có chuyện gì nên tiến lại gần, nhưng không ngờ, Nhị hoàng tử... Nhị hoàng tử ngài...”

Nói đến chỗ này liền nức nở không thành câu.

Dạ Trọng Hoa vốn vẫn không thay đổi sắc mặt, ánh mắt vẫn lãnh khốc như vậy, cười lạnh một tiếng, hỏi: “Bổn vương thế nào?”

Lý Phương Phỉ ngạc nhiên, nhất thời ngốc lăng, không biết phải trả lời như thế nào thì một bên hoàng hậu lại ra tay đúng lúc giải nguy cho nàng: “Hỗn xược, Phi Bạch, ngươi nói vậy là có ý gì?”

“Hỗn xược? Thứ nhất bà không có tư cách gì để lên tiếng hỏi bổn vương, thứ hai Bổn vương có như thế hay không trong lòng bà biết rõ.” Nói xong ánh mắt tà ác liếc mắt nhìn Lý Phương Phỉ, trong đôi mắt chứa đầy sát khí cùng lãnh băng khiến người khác như chìm vào một bầu không khí chết chốc, đẫm máu. Lý Phương Phỉ bắt đầu trở nên sợ hãi khốn đốn, nhưng vẫn cố tỏ vẻ kiên định bình tĩnh, cắn cắn môi, ngượng ngùng nói: “Nhị hoàng tử, đêm qua Phỉ Nhi mất đi tấm thân trong sạch cũng chỉ vì ngài.”

Hoàng hậu lúc này mới lên tiếng nói: “Nếu ván đã đóng thuyền, Phi Bạch ngươi phải chịu trách nhiệm với Phỉ Nhi đi!”

“À!?Trách nhiệm?”

“Đương nhiên là cưới nó, cùng nó tổ chức hôn lễ.” Hoàng hậu thản nhiên nói.

Lý Phương Phỉ ở trên giường bộ dạng vẫn như trước khóc như mưa. Dạ Trọng Hoa nghe vậy sắc mặt càng thêm lạnh như băng, liếc nhìn Lý Phương Phỉ một bộ dáng trên giường. Dường như đang tính toán điều gì, khóe miệng gợi lên một tia cười tà ác, trả lời: “Được.”

Nói xong chậm rãi đi xuống giường, rời khỏi phòng.

Được sao! Hắn đồng ý, không từ chối!

Trên giường Lý Phương Phỉ trên mặt mừng như điên, nàng vốn tưởng rằng mình cần phải sử dụng vài chiêu thủ đoạn khác nữa để ép hắn, nhưng hiện tại Dạ Trọng Hoa lại dễ dàng đáp ứng, khóe miệng của nàng không nhịn được bật ra tiếng cười thỏa mãn, nói vậy Dạ Trọng Hoa cũng có tình cảm với nàng sao.

Dạ Trọng Hoa sau khi đã rời đi, Lý Phương Phỉ ngồi trên giường nhìn hoàng hậu hai người nhìn nhau, cười: “Cảm ơn Cô Cô.”