Thần Y Sủng Phi Của Tà Vương

Chương 82: Cái Khó Ló Cái Khôn




Từ sau đại hôn đến bây giờ Âu Dương Vũ càng ngày càng trở nên xinh đẹp kinh diễm, nàng thân mặc một bộ y phục màu phấn trắng với tà áo dài, bên hông được buộc một chiếc thắt lưng màu đỏ trù trên đó được đính vài viên bảo thạch màu vàng tinh tế, càng khiến cho nàng mang một dáng vẻ vừa thuần khiết vừa lịch sự tao nhã. Đôi môi mỏng đỏ mọng như đóa hoa anh đào mới chớm nở, ánh mắt yên tĩnh như làn nước mùa thu, cả người thanh nhã đứng yên một bên, giống như tiên nữ từ trong tranh bước ra, khoảnh khắc ấy đã hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt của những người xung quanh.

Âu Dương Vũ cặp mắt sáng như sao, mơ hồ nghe được có người nói: “Đây lý nào chính là Ninh vương phi sao? Tại sao một chút cũng không hề giống với lời đồn đại nhỉ? Diện mạo tuyệt mỹ a!”

“Điều đó là đương nhiên rồi, nếu không sao Ninh vương chiến thần có thể bỏ ra sáu tòa thành trì của mình ra để làm sính lễ chứ.”

“Ninh vương phi chắc chắn phải có chỗ hơn người rồi, nếu không thì tại sao Ninh vương có thể không thèm cầu thú Dao Hoa công chúa mà lại cưới Ninh vương phi, nghe nói Dao Hoa công chúa kia cũng là đệ nhất thiên hạ, dung nhan tuyệt mỹ, giống như tiên nữ giáng phàm vậy.”

“Nói nhỏ thôi, Ninh vương phi nghe được bây giờ!”

Âu Dương Vũ khóe môi giơ lên, bất luận là nàng đi tới chỗ nào thì ở chỗ đó cũng sẽ có những con thú mỏ vịt lấy nàng làm chủ đề và bắt đầu bàn tán.

Âu Dương Vũ còn chưa kịp ngồi xuống ghế thì đã thấy Lý Vân Phỉ đi lại chào đón. Âu Dương Vũ cũng có nghe phong phanh một chút tin tức rằng quan hệ giữa Dạ Phi Hi cùng Lý Vân Phỉ có chút gắt gỏng, nguyên nhân chủ yếu chính là món quà mà hoàng hậu nương nương ban cho Tứ hoàng tử, hai vị mỹ nhân kia chắc cũng không đơn giản có thể khiến cho Lý Vân Phỉ tức giận bỏ về Lý phủ.

Người xưa có câu không giết một ngàn quân địch lại tự tổn hại tám trăm quân ta, trên mặt Âu Dương Vũ nở ra một nụ cười sáng lạn, nhìn thấy bộ dáng quyến rũ của Lý Vân Phỉ, đôi đôi mắt linh động trông vô cùng mỹ lệ, khí sắc cũng không có chút ảm đạm, chắc là Âu Dương Vũ nàng đã lo lắng thừa rồi, đột nhiên Lý Vân Phỉ quay về phía mình phô bày ra bộ mặt cười tươi như hoa kia, Âu Dương Vũ cũng cười lại lấy lệ.

“Nhị tẩu, tẩu lại đây ngồi đi.” Trước mặt người khác, Lý Vân Phỉ làm bộ vô cùng thân thiết với Âu Dương Vũ, nàng kéo cánh tay Âu Dương Vũ, sau đó đưa nàng ngồi lên trên ghế kia.

Những vị thiên kim được mời đến đây nhìn thấy một cảnh này xong liền trở nên bất ngờ, sau đó thì mới hiểu ra, thì ra quan hệ giữa tam tiểu thư của Lý gia với Âu Dương Vũ vô cùng tốt nha, cùng một ngày xuất giá, hôm nay đã trở thành hai tỷ muội thân thiết. Lý Vân Phỉ tự mình rót trà mời Âu Dương Vũ cười nói: “Nghe nói gần đây sức khỏe của nhị tẩu không được tốt, cứ tưởng hôm nay tẩu không có đến chứ?”

Muốn diễn trò với chị sao, chị này sẽ bỏ chút lòng tốt ra diễn cùng ngươi. Âu Dương Vũ cầm lấy tay Lý Vân Phỉ giọng điệu nhỏ nhẹ nhu hòa: “Ta cùng với muội muội có duyên như vậy, hôm nay lại là ngày mừng thọ của Lý đại nhân, lý nào ta lại không đến chứ?”Lý Vân Phỉ cười rộ lên: “À Tẩu này, tẩu biết không, Ninh vương điện hạ vừa mới tặng cho phụ thân ta một miếng ngọc âm, phụ thân vừa nhìn liền vô cùng thích thú. Màu xanh thuần túy ôn nhuận, miếng ngọc đó rất dày nha, hình dáng của nó nhìn vào đã thấy được khí chất tôn quý, thế gian khó mà có được cái thứ hai như thế này a!”

“Ừm, thực ra đây là món đồ do hoàng thượng ban cho, đương nhiên là đồ tốt rồi. Ninh vương biết Lý đại nhân rất thích ngọc bội, cho nên đã đặc biệt hỏi ý kiến hoàng thượng, đem miếng ngọc này tặng cho Lý đại nhân.” Âu Dương Vũ trong đôi mắt quét qua một tia giảo hoạt, trả lời cẩn thận, thứ này chính là do hoàng thượng gián tiếp tặng cho ông ta, cho dù có nói gì thì cũng chả liên quan đến Dạ Trọng Hoa hay nàng.

Đại tiệc bắt đầu, một lũ nha hoàn nối đuôi nhau ra vào bưng bê các món ăn ra bàn, hai tay đều không chút rảnh rỗi một bên bưng rượu một bên bưng món ăn. Không hổ danh là Lý phủ, ngay cả ăn uống cũng được bố trí chuẩn bị một cách khéo léo tỉ mỉ, hương vị của từng món ăn cũng không tồi, nhưng có điều khi đưa vào miệng của Âu Dương Vũ thì lại chẳng có vị gì. Ngồi bên cạnh là hai vị phu nhân thi nhau mở miệng nịnh hót nàng, càng không ngừng tra tấn lỗ tai nàng, Âu Dương Vũ cũng nhẫn nhịn cẩn thận trả lời, trò chuyện cùng bọn họ trong lòng chỉ hy vọng một màn tra tấn này ngay lập tức kết thúc.

Ngọ thiện đã sắp kết thúc, Trúc Lục từ đâu chạy đến hoang mang rối loạn ghé sát bên tai Âu Dương Vũ nhỏ giọng nói: “Vương phi, vương gia uống rượu say, nói người nhanh qua đó?”

“Vậy à? Có thật không?” Âu Dương Vũ cảm thấy nơi này nhàm chán vô cùng, nghĩ rằng chắc đây chính là Dạ Trọng Hoa cố tình mượn việc này giúp nàng thoát khỏi đây, trong lòng rốt cuộc cũng thở ra một hơi thoải mái đứng lên nói, “Ta đi một chút sẽ trở lại.”

Âu Dương Vũ bị Trúc Lục kéo đi đến biệt viện với rừng trúc xung quanh, ven đường được trải dài với những loài hoa rực rỡ đầy màu sắc trông vô cùng xinh đẹp, cỏ xanh mọc um tìm, có cây lâu năm bách tử đằng, cảnh đẹp nơi hao viên khiến cho lòng người trở nên thanh thản êm ả hơn. Có điều nơi này yên tĩnh một cách lạ thường, một bóng người cũng không có, Âu Dương Vũ không khỏi nghi hoặc, nhíu mày nói: “Trúc Lục, ai kêu ngươi đến gọi ta?”

“Là nha đầu của Lý phủ, nàng nói vương gia uống rượu, bất tỉnh nhân sự, nên mới kêu nô tỳ mời người nhanh chóng đến xem thử.”

Âu Dương Vũ nhìn vẻ mặt lo lắng của Trúc Lục, không khỏi bật cười, nàng vươn tay gõ nhẹ trán nàng: “Đồ ngốc này, bị người ta dắt mũi mà không hay biết.”

“A?”

“Nói vậy là chúng ta rơi vào bẫy của người khác a.” Âu Dương Vũ nhìn thần sắc kinh hoảng của Trúc Lục, trên mặt nàng vẫn thản nhiên mở miệng hỏi “Với tính cách của vương gia, ngươi nghĩ hắn sẽ uống rượu say đến ức không biết gì hay sao? Hắn mà một khi đã không muốn thì cho dù có là hoàng thượng cũng không thể nào có thể ép buộc hắn uống rượu được.”

“A! Đúng vậy a!” Trúc Lục mở to hai mắt nhìn, “Nha đầu vừa nãy ấy, nói với nô tỳ với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, nói vương gia say khướt, nên ta mới bị bộ dáng của nàng lừa thế này đây... Vương phi, chúng ta mau trở lại đi.”Âu Dương Vũ lên tiếng, vừa định xoay người rời đi, thì đột nhiên từ phía sau dãy núi giả có một nữ nha đầu lao về phía nàng. Âu Dương Vũ còn chưa kịp phản ứng lại thì ngay sau đó chợt cảm thấy đùi mạnh lạnh đi, tiếp theo nghe được âm thanh “ choang” một tiếng, một cái ấm trà từ đâu rơi trên mặt đất. Âu Dương Vũ chưa kịp ra tay thì nhau đầu kia đã vội vàng quỳ xuống mặt đất, tay chân luống cuống dùng tay áo của mình lau lên váy Âu Dương Vũ hốt hoảng: “Nô tỳ không phải cố ý, xin vương phi tha thứ.”

Âu Dương Vũ nhìn động tác thô lỗ của nàng, không khỏi nhíu mày: “Không sao...”

“Tê ——” tiếng xé vải đột nhiên vang lên, nha đầu kia lực tay cũng không hề nhỏ a. Váy Âu Dương Vũ bị xé đi một mảng thật lớn!

“Nha đầu ngươi đang làm cái quái gì thế hả?!” Trúc Lục đứng một bên mở to hai mắt nhìn, thanh âm cũng bén nhọn quát: “Ngươi dám xé rách y phục của vương phi sao .”

“Vương phi tha mạng,vương phi tha mạng a, nô tỳ không phải cố ý!”Nữ nha đầu kìa quỳ một bên không ngừng liên tục dập đầu, bên môi cũng xoẹt qua nụ cười quỷ dị. Nàng cuối cùng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ do Lý công tử phân phó, bây giờ Ninh vương phi quần áo đã không còn chỉnh tề nữa.

Âu Dương Vũ cúi đầu liếc nhìn làn váy của mình bị nữ nha đầu kia xé rách một mảng lớn rách tung toé, nhưng nàng cũng không để ý nhiều, chỉ là nhìn chằm chằm vào nha đầu đang quỳ trên mặt đất kia âm thanh lạnh lùng vang lên: “Rõ ràng là cố ý, ngươi cư nhiên dám nghĩ bổn vương phi là một đứa ngốc sao?”

Lúc này, xa xa chợt nghe thấy có giọng nói của một tên nam nhân truyền đến: “Thật không ngờ Lý tam công tử lại là một người rộng rãi đến vậy a, nghe nói trong biệt viện này có loài hoa cúc quý báu, hình như là hoa cúc tím thì phải? Chắc là tốn của ngươi không ít ngân lượng nhỉ?”

Lý cung lơ đãng nói: “Các ngươi nghe tin tức cũng nhanh đấy, ta đúng là có một loài hoa cúc tím quý đó, mời ngươi sang bên này xem.”

Trúc Lục nghe được tiếng bước chân của nam nhân đang tới gần, sắc mặt trở nên trắng bệch: “Vương phi, làm sao bây giờ a, có người đến, chúng ta nhanh đi tìm một chỗ trốn đi, chỗ nào bây giờ....chỗ nào..a.. trốn sau núi giả này đi.”

Âu Dương Vũ còn chưa kịp trả lời thì đã bị nữ nha đầu kia đột nhiên vươn tay ôm chặt lấy chân Âu Dương Vũ, nàng dùng sức vô cùng lớn, nàng cúi đầu giống như đang khóc la lên: “Vương phi, cầu xin người tha thứ cho nô tỳ, nô tỳ thật sự không phải cố ý, nô tỳ thật sự không phải cố ý, vương phi, van cầu ngươi!”

Trúc Lục thấy Âu Dương Vũ bị nàng ta ôm chặt không thể di chuyển được, lại nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, tâm trạng lúc này vô cùng hốt hoảng lo sợ, nàng phẫn nộ trừng mắt nhìn nữ nha hoàn này, hận mình không thể lấy dao rạch một đường trên mặt cho bỏ tức, có điều bây giờ nàng còn có chuyện khác quan trọng hơn phải giải quyết: “Vương phi, không thì người mặc váy của nô tỳ đi?”

“Không cần, ngươi chỉ cần xoay người sang chỗ khác là được.” Âu Dương Vũ đáy mắt vẽ ra ý cười khinh mạt, tròng mắt đạm mạc vô cùng, dựa vào một chút năng lực của ngươi mà dám ngăn cản ta sao?”Buông tay ra,nếu không bổn vương phi ta thật sự sẽ không khách khí với ngươi đâu?” Âu Dương Vũ thấy nha đầu ngẩng đầu lên, tay không có ý định buông ra, Âu Dương Vũ dứt khoát cầm lấy khăn tay bịt chặt mũi nàng, nha đầu đó còn chưa kịp hành động tiếp theo thì cảm thấy có gì đó không ổn, thân thể đột nhiên không còn một chút khí lực. Sau đó mọi ý thức của nha hoàn đó đều lập tức tan biến, cả người ngã sấp xuống đất.

Âu Dương Vũ từ trong lòng lấy ra một lọ thuốc dạng bột rắc hết trên người nữ nha đầu kia, giới thiệu với ngươi đây là sản phậm của ta, là phấn ngứa, chờ cho đến khi ngươi tỉnh lại, ngươi sẽ được nếm trải tác dụng của nó.

Trúc Lục đưa lưng về phía Âu Dương Vũ, sốt ruột dậm chân: “Vương phi, chúng ta bây giờ phải làm sao đây a?”

“Ô, đây không phải là Ninh vương phi sao?” Từ trong góc đột nhiên xuất hiện nhiều tên nam tử ăn vận quý phái, Trúc Lục như đang ở trong tình thế nàng cân treo sợi tóc, đứng sững người, sắc mặt tái nhớt không còn chút máu nhanh chóng che chắn ngay Âu Dương Vũ đang đứng phái sau.

Trúc Lục lại quay đầu lại, thì lập tức phát hiện ra chỗ váy lúc nãy bị nữ nha đầu chết tiệt kia xé đi đã khôi phục về vị trí ban đầu, nàng không thể tin những gì mà chính mắt mình đã nhìn thấy, trừng hai con mắt lên, thần kinh lúc nãy co thắt lại giờ đã được thả lỏng. Trúc Lục nào có biết vương phi của nàng Âu Dương Vũ trong nháy mắt từ trong tùy thân không gian lấy qua một bộ y phục có kiểu dáng y đúc với cái ban đầu nhanh chóng mặt vào.

Không chỉ có Trúc Lục mà ngay cả Lý cung cũng không tin những gì đã xảy ra trước mắt mình, hắn vốn đã phân phó nha hoàn kéo rách váy Âu Dương Vũ, khiến cho y phục của nàng xộc xệch đứng trước mặt nam tử, như vậy nàng cho dù có mười cái miệng thì cũng không thanh minh được sự trong sạch cho mình. Đến lúc đó nàng sẽ bị mọi người trước mặt bôi xấu cười nhạo sỉ nhục, hắn sẽ châm ngòi thêm vài câu, Dạ Trọng Hoa sẽ chán ghét sau đó đuổi nữ nhân này ra khỏi phủ.

Cho dù Dạ Trọng Hoa hắn không nỡ, thì hoàng hậu nương nương cũng không dễ dàng mà đồng ý một nữ nhân thanh danh như vậy tồn tại ở trong hoàng thất, làm mất thể diện của hoàng gia.

Đến lúc đó, ha ha, thoải mái mà trừng trị dạy dỗ Âu Dương Vũ, đúng là dễ như trở bàn tay.

Nhưng hôm nay hắn nhìn thấy gì, hắn tỉ mỉ bồi dưỡng cái kia nha đầu liền nằm ở một bên, mà Âu Dương Vũ giống nhau giống cái không có việc gì nhi nhân dường như, tò mò nhìn lý cung, chậm rãi nói: “Lý tam công tử, nha đầu trong phủ các ngươi thật là yếu ớt nha mới vừa bất cẩn đụng phải ta liền lăn đùng ngất xỉu a.”

Những tên nam nhân phía sau Lý cung liền lập tức bật cười, Lý Cung sắc mặt đen lại tức giận. Rồi từ đâu đột nhiên Lý Vân Phỉ lả lướt xuất hiện theo phía sau là nhiều bị phu nhân với ánh mắt ngưỡng mộ ngắm nhìn hoa viên đầy sắc màu hoa nở.

Lý Vân Phỉ vốn dẫn nhiều người đến đây để chứng kiến bộ dạng mất mặt thất thố của Âu Dương Vũ, nhưng khi vừa đến nơi thì nhìn thấy Âu Dương Vũ vẫn tư thế duyên dáng yêu kiều đứng ở kia, không biết đã hấp dẫn bao nhiêu ánh nhìn của mọi người!

Nàng cơ hồ nắm chặt khăn lụa trong tay,con tiện nhân Âu Dương Vũ này vì sao luôn có thể thoát nạn như vậy, nhưng không sao, nàng còn có trò vui phía sau! Khuôn mặt âm lãnh của Lý Vân Phỉ từ từ biến mất thay vào đó là một nụ cười quỷ dị. Nàng nhẹ nhàng bước về phía Âu Dương Vũ nắm lấy tay nàng, tỏ vẻ vô cùng thân thiết nói: “Nhị tẩu thì ra là ở đây, làm ta phải mất công tìm kiếm a.”

“Ai, mới vừa có cái nha đầu dẫn ta ở đây, nói Trọng Hoa uống rượu say khướt.” Âu Dương Vũ trên mặt lộ ra một chút lo lắng, “Thật vất vả mới gặp được nha đầu này hỏi chuyện một chút về tình hình của hắn thì nàng không cẩn thận ngất đi mất rồi a.”

“Ninh vương bệ hạ không có uống rượu, sao lại có thể say đến bất tỉnh nhân sự được.” Một tên nam tử nho nhã đột nhiên lên tiếng.

Âu Dương Vũ cười nói: “Vậy chắc là nha đầu của Lý phủ trêu đùa ta rồi.”

Ánh mắt Âu Dương Vũ có chút lạnh như băng, Lý Cung xấu hổ cười trừ, đang định lên tiếng nói gì đó thì đột nhiên nghe được một trận chó sủa vang lên, ngay sau đó liền nhìn thấy một con chó săn xuất hiện trước mặt mọi người ở đây, con chó cao lớn hung mãnh sấn tới, ánh mắt hung ác, sự xuất hiện của nó khiến cho đám tiểu thư phu nhân ở đây đều hét rầm trời lên, trong phút chốc khung cảnh ở đây lập tức trở nên hỗn loạn.

Con chó ở giữa đám người này điên cuồng chạy xung quanh, vừa sủa vừa nhe nanh, sau đó hướng về phía Âu Dương Vũ chạy đến!