Thần Y Thánh Thủ

Chương 210: Chuột tìm bảo vật




Trong điển tịch tổ truyền của Trương gia, có quyển sách tên là "kỳ vật chí"

Quyển sách này không phải người của Trương gia viết, là người khác sở hữu, bên trong có nhiều thứ tổ tiên Trương Dương được khảo nghiệm qua, cũng có nhiều thứ chưa từng được khảo nghiệm.

Bên trong quyển "kỳ vật chí" còn có một quyển, viết như này: "sơn gian hữu thử, thử kiều linh lung, thử thử dị tại mao phát, năng biến sắc, dữ tha vô nhị, quá nhi bất tri dã".

Những lời trong sách nói, chính là bộ lông của một loại chuột có thể biến sắc. Màu sắc có thể giống với màu sắc xung quanh, khiến người đi qua cũng không phát hiện ra.

Vừa rồi thứ này có màu giống với những con chuột núi khác. Sau khi ở cạnh Tia Chớp, không ngờ biến thành giống Tia Chớp như đúc. Nếu không phải nó có cái đuôi rất nhỏ, chỉ nhìn phía sau, rõ ràng là một Tia Chớp.

Tuy nhiên đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm ở chỗ, trong "kỳ vật chí" ghi về loại chuột này là: thử tị hữu linh, tri thiên hạ kỳ bảo, hỉ tầm bảo nhi cư, cố danh tầm bảo thử.

Tầm bảo thử(chuột tìm bảo vật), đây là cái tên trong điển tịch.

Ngoài việc ghi chép về cái tên, trong sách này cũng giới thiệu tỉ mỉ về năng lực của chuột tìm bảo vật. Chuột tìm bảo vật thích các loại bảo vật, càng tốt nó càng thích. Năng lực tìm bảo vật của nó rất mạnh, trên cơ bản không có bảo bối nào thoát khỏi nó được.

Chuột tìm bảo vật này không chỉ mẫn cảm với bảo vật bình thường, mà còn rất mẫn cảm với một số thiên tài địa bảo, cho nên khu vực hoạt động của tầm bảo thử, đừng tưởng tìm được thứ đồ tốt như vậy.

Sự tồn tại của chuột tìm bảo vật, ngay cả tổ tiên Trương gia cũng chưa ai có thể khẳng định, chưa từng gặp loài vật này. Cho nên trong quyển sách kia không có ghi chép gì. Chỉ cần là thứ đồ tiên Trương gia từng khảo nghiệm qua, đều sẽ viết ghi chú.

Hiện tại Trương Dương cũng không biết, con vật này có phải chuột tìm bảo vật trong truyền thuyết hay không.

Tuy nhiên tốc độ của con vật này nhanh như vậy, bộ lông còn có thể biến sắc, rất giống với điều ghi trong sách, rất có khả năng là như vậy.

Chuột tìm bảo vật, cũng là một loại linh thú thiên địa, không phải linh thú bình thường.

Nếu Tia Chớp là độc thú, vậy Chuột tìm bảo vật chính là thụy thú (thú may mắn), thụy thú có số lượng ít hơn độc thú, cũng khó có được hơn.

Đáng tiếc trong sách ghi lại cũng chỉ có vài điều này. Trương Dương cũng không biết chuột tìm bảo vật ngoại trừ tìm bảo vật, năng lực khác của nó như nào, ví như sức chiến đấu, hay có độc hay không, hoặc có tác dụng khác hay không.

-Xèo…

Tia Chớp đột nhiên kêu hai tiếng, còn hếch mỗm về phía Trương Dương, móng vuột của nó luôn ấn lên con chuột kia. Xem ra là nó vội rồi, muốn Trương Dương giúp nó xử lý con vật phía dưới, không thể cứ giữ mãi như vậy được.

Trương Dương tìm cái dây thừng chắc chắn, kết lại, trực tiếp buộc lấy móng vuốt của con chuột núi nhỏ kia. Đầu kia buộc vào tay của mình. Bị sợi dây này buộc lấy, con chuột núi này cũng đừng hỏng chạy.

Trử phi sức nó còn lớn hơn Trương Dương, lôi hắn đi. Tuy nhiên, điều này hiển nhiên là không thể.

Sức của Tia Chớp vốn không lớn, đặc tính chủ yếu của nó là tốc độ và độc tính. Về mặt sức lực, chỉ Tia Chớp cũng đã chế ngự được nó, đừng nói đến Trương Dương có nội kình.

Sau khi cột chắc vào, Tia Chớp nhảy lên, trực tiếp lên vai Trương Dương.

Không bị Tia Chớp không chế nữa, con chuột núi nhỏ lập tức chảy ra ngoài trốn, đáng tiếc cơ thể đã bị buộc dây thừng, vừa mới chạy đi, đã bị lực đàn hồi của dây thừng kéo lại.

Chuột núi bị kéo trở lại, thân mình ngã mạnh trên đất. Đầu còn quơ quơ, dùng sức đạp móng vuốt phía sau, dường như muốn đạp bỏ dây thừng trên móng vuốt.

Dây thừng Trương Dương buộc là thắt nhói, nó muốn đá bỏ là điều không thể.

Tia Chớp cũng không nhúc nhích, ăn vị ở trên vai Trương Dương cười ngây ngô. Dường như đang cười con vật nhỏ không biết tự lượng sức mình.

Đạp hai cái, con chuột núi nhỏ không đá rơi được, lại nhảy về hướng khác, kết quả cũng giống vừa rồi, lại bị bắn trở lại, đầu đập xuống đất.

Sau khi nhảy hai lần, nó không nhảy ra ngoài nữa, ngược lại ngẩng đầu nhìn Trương Dương.

Trương Dương cũng không nói, chỉ lẳng lặng nhìn tất cả.

Lúc con chuột núi nhìn Trương Dương, không ngờ không chút sợ hãi. Tuy nhiên thỉnh thoảng nhìn Tia Chớp trên vai Trương Dương, vẫn là có chút sợ hãi.

Đột nhiên, con chuột núi cắn cái dây thừng trên đầu, con vật này cũng rất thông minh, biết cắn đứt dây thừng sẽ có thể chạy thoát.

Trương Dương cầm dây thừng giơ lên trên, kế hoạch của chuột núi liền phá sản. Tốc độ của Trương Dương cũng không chậm, so với linh thú thì không bằng, nhưng trong tình huống hắn rất chú ý, muốn cắt đứt dây thừng trước mặt hắn cũng không phải chuyện dễ dàng.

-Chít chít…

Bị Trương Dương nhấc một móng vuốt lên, thân mình con chuột núi đứng chổng ngược lên, kinh hoàng kêu, dây thừng của Trương Dương nới lỏng một chút, lại để thân mình nó bò rạp trên đất.

Bất kể chuột núi này có phải chuột tìm bảo vật hay không. Trương Dương cơ bản có thể kết luận nó cũng là linh thú. Ngoài linh thú, những động vật khác rất khó giống như vậy.

Hơn nữa, Trương Dương cũng chưa từng nghe nói, có loại chuột có thể biến sắc nhanh như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

-Chít…

Chuột núi kêu với Trương Dương, nó dường như biết mình không thể trốn thoát khỏi đây.

-Xèo…

Nó vừa kêu, Tia Chớp cũng kêu lên. Tiếng kêu của Tia Chớp còn lớn hơn tiếng kêu của nó. Con chuột núi liền lập tức bò ra, không kêu nữa.

Nó không kêu, Tia Chớp cũng không kêu, còn đắc ý đứng trên vai Trương Dương.

-Reng…

Di động của Trương Dương đột nhiên vang lên, Tia Chớp vốn đã quen âm thanh này từ lâu nên không phản ứng gì. Con chuột núi nằm trên đất thì thật ra hơi sợ hãi. Thân mình bị kích thích lên nhiều.

Trương Dương lấy di động từ trong túi vải ra, nhìn thấy dãy số, trên mặt hắn hiện lên nụ cười, trực tiếp nghe điện thoại.

Điện thoại là Mễ Tuyết gọi, cô đang nghỉ trưa. Nhân giờ nghỉ trưa tán gẫu vài câu với Trương Dương.

Hai người vừa xa nhau một ngày, đã rất nhớ nhau rồi.

Thời gian của cuộc gọi này rất dài. Khoảng chừng nửa tiếng mới cúp điện thoại. Trương Dương nhìn thời gian gọi điện, lần này lại cống hiến không ít tiền cho bưu điện đây.

Trương Dương định đặt di động xuống, vừa mở túi vải ra, một cái bóng liền chạy về phía người hắn.

Chuột núi vẫn quỳ rạp trên mặt đất, không ngờ nhảy tới người hắn, nói chính xác là nhảy về phía túi vải.

Trương Dương vội giơ tay ra, tốc độ của con vật này đúng là không chậm, sắp so được với Tia Chớp rồi. Chỉ dựa vào một mình hắn thì khó mà bắt lại được con vật này.

Chuột núi cũng không né, Trương Dương trực tiếp bắt được cổ nó, bắt nó từ túi vải ra.

Ngay sau đó ánh mắt Trương Dương lập tức trừng lớn, con chuột bị hắn nhấc ra, bốn móng vuốt đang ôm thật chặt một cái hộp. Hộp này Trương Dương rất quen, đó là hộp tiên quả đan.

Linh dược tiên quả đan, Trương Dương đương nhiên muốn mang theo người một ít, còn lại đều được hắn gửi ở tủ bảo hiểm ở ngân hàng, dù sao để ở nhà cũng không yên tâm được.

-Chít…

Chuột núi không ngừng kêu, tuy nhiên thân mình cũng không giãy dụa, bốn móng vuốt giữ chiếc hộp kia rất chắc, có vẻ có chết cũng không buông.

-Số con vật này thật may, lập tức tìm được thứ đồ tốt nhất.

Trương Dương khẽ mỉm cười, lầm bầm nói một câu, nói tới đây hắn thoáng sửng sốt, lại cúi đầu nhìn con chuột.

Trong sách có ghi, năng lực mạnh nhất của chuột tìm bảo vật chính là tìm kiếm bảo bối tốt nhất, chứ không phải bộ lông biến sắc.

Tiên quả đan dù sao cũng là linh dược nghiêm chỉnh, tuyệt đối là bảo bối trong số các bảo bối. Con vật này lập tức tìm được, còn giữ chắc không buông. Bất kể là bộ dạng, đặc điểm, cả những điểm kỳ dị của nó đều giống chuột tỉm bảo vật được ghi lại trong sách.

-Thật sự là chuột tìm bảo vật?

Trương Dương hơi ngẩn người, con vật này nếu không lấy ra chiếc hộp tiên quả đan, Trương Dương vẫn chỉ là hoài nghi. Hiện tại nó đúng chuẩn như vậy, lập tức tìm được tiên quả đan, hơn nữa còn ôm không buông. Trương Dương hoàn toàn có thể nhận định, đây là chuột tìm bảo vật trong truyền thuyết, ngay cả các vị tổ tiên của Trương gia cũng chưa từng thấy qua.

-Chít…

Chuột núi vội vàng kêu, móng vuốt còn không ngừng cào lên chiếc hộp, dường như muốn mở hộp ra.

Trương Dương trong lòng hơi động, cưỡng ép lấy lại chiếc hộp từ tróng móng vuốt của chuột núi. Sau đó đặt chuột núi lên bàn bên cạnh.

Không có hộp nữa, chuột kêu gấp hơn, thân mình bắt đầu giãy dụa. Nếu không phải Trương Dương dùng một bàn tay ấn nó xuống, phỏng chừng nó lại nhảy lên.

Bất đắc dĩ, Trương Dương chỉ có thể cột dây thừng ở bên kia, để nó không thể nhảy trên bàn được, cũng không chạy ra được.

Trong hộp này, có ba viên tiên quả đan. Trương Dương lần này ra ngoài là đi mua xe, không phải đi nơi khác trong thời gian dài, ba viên tiên quả đan cũng đủ dùng.

Hơn nữa, linh dược như vậy dùng một viên sẽ ít đi một viên. Nếu có thể không dùng, thì vẫn cố gắng không nên dùng.

Tuy nhiên lần này về nhiều nhất hắn chỉ có thể mang về hai viên. Bệnh của Ngô Yến nhất định phải dùng tiên quả đan, cũng chỉ có loại linh dược này mới có thể có tác dụng với loại bệnh nan y của cô ấy.

Trương Dương cẩn thận mở hộp ra, một mùi thơm lập tức tràn ngập trong phòng.

Lấy ra một viên thuốc, Trương Dương đóng kĩ hộp lại, lại bỏ vào túi. Lúc này con chuột kia đã bất động, ánh mắt gắt gao nhìn viên thuốc trên tay Trương Dương.

Không chỉ nó, ngay cả Tia Chớp trên vai Trương Dương cũng vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm viên thuốc, cái mũi bất chợt còn co rúm lại.

Loại linh dược tốt này, rất có sức hấp dẫn với linh thú.

-Xèo…

-Chít…

Tia Chớp và con chuột núi đồng thời kêu lên. Tia Chớp nhảy lên trên bàn, nắm móng vuốt thi lễ, sau đó vươn móng vuốt ra, cười ngây ngô.

Đây rõ ràng là động tác mà nó thường đòi viên thuốc từ Trương Dương lúc bình thường. Chỉ nhìn động tác của nó có thể biết, con vật này đang nhắm vào tiên quả đan trong tay Trương Dương, muốn ăn một viên nữa.

Con chuột núi kia, không biết có nhìn thấy động tác của Tia Chớp hay không, không ngờ cũng nằm sấp xuống, đứng nghiêm ở đó, học bộ dạng của Tia Chớp, cũng giơ móng vuốt ra, tuy nhiên động tác của nó không đáng yêu bằng Tia Chớp.

Hai linh thú, một lớn một nhỏ, màu sắc giống nhau, cứ ngồi trên bàn như vậy, giơ móng vuốt ra, một tình cảnh lạ lùng không diễn tả được, ngay cả Trương Dương cũng bị bộ dạng của bọn chúng làm cho buồn cười.

-Xèo..

Tia Chớp đột nhiên quay đầu, nhếch miệng kêu khàn khàn với chuột núi. Nó dường như biết, con vật bên cạnh này đang chuẩn bị giành thứ tốt với nó.

-Chít..

Chuột núi cũng kêu lên mấy tiếng, tuy nhiên khí thế rõ ràng không bằng Tia Chớp. Hơn nữa còn có chút sợ hãi, Tia Chớp dù sao cũng là độc thú nổi tiếng.