Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 119




Chương 119

 

Như vậy, Phượng Khương Trần có thể nhận ra được nhưng người khác thì lại không thể.

 

“Làm sao bây giờ? Hay là để đại phu đến xem” Tô Vân Thanh hỏi ý kiến Vương Thất.

 

“Nếu không, hỏi Chu Hằng thử, hắn là đệ đệ Phượng Khương Trần, nói không chừng có thể biết được một ít” Vương Thất cảm thấy, đại phu có thể cũng không biết.

 

Gòn lai lịch Chu Hằng thì sao?

 

Tô VânThanh cùng Vương Thất ngày hôm sau liền phái người đi điều tra, kết quả là không tìm được người này, Chu Hằng lần đầu tiên ở xuất hiện ở kinh thành, đã gặp Phượng Khương Trần.

 

Chu Hành là biểu đệ bà con xa với Phượng Khương Trần, hắn chắc là một lưu dân, đương nhiên nhìn bộ dáng Chu Hành, có thể thấy xuất thân của hắn không kém, một người như vậy được Phượng Khương Trần nhặt được không biết là hoạ hay phúc.

 

Bất quá, điểm này Tô Vân Thanh cùng Vương Thất biết là được, cũng không có nói ra. Hai người không hẹn mà cùng đến Thuận Thiên phủ y chào hỏi, nếu Phượng Khương Trần đưa cho Chu Hằng một thẻ bài, thì để bọn họ không phải khó xử, thay Chu Hằng nhận lấy một thân phận.

 

Chu Hành cùng đại phu rất nhanh đã tới, nhìn thấy hòm thuốc, Chu Hằng chán nản lắc đầu: “Tỷ tỷ không bao giờ cho người khác đụng vào hộp thuốc của mình, mấy thứ này của tỷ tỷ, ta cũng không hiểu”

 

“Thật tinh diệu, đây là chiết xuất từ ma phí tán, nho một giọt thôi cũng có có thể để bằng một chén thuốc.. Cái này thuốc viên, hương vị thuốc thơm hơn rất nhiều, đáng tiếc lão phu học y cũng đã năm mươi năm, cũng không biết thuốc viên này là dùng cái gì để điều chế ra, phải điều chế như thế nào mới có để viên thuốc trắng được như tuyết. Tô công tử, không biết có thể cho lão phu một viên, để ta nghiền nát xem dược tính của nó được không?”

 

Hai mắt lão đại phu sáng lên, ông ta chạm vào lần lượt các loại thuốc của Phượng Khương Trần trong hộp thuốc, trực tiếp bỏ qua các dụng cụ, cuối cùng cầm lấy một bọc thuốc viên màu trắng, như thế nào.

 

cũng không chịu buông tay, đáng thương cầu xin Tô Vân Thanh.

 

“Ta cho ngươi nghiền nát nó, ngươi có thể xác định dược tính của nó sao?”

 

“Cái này, lão phu cũng không dám bảo đảm” Ánh mắt lão đại phu né tránh, có vài phần ngượng ngùng.

 

Ôi… Y thuật của ông ta bị người hoài nghi, nhưng ông lại vô không có cách chứng minh.

 

“Nếu không thể xác định, vậy không cần phải thử, mỗi mộ thuốc ở đây đều giá trị vạn kim” Tô Văn Thanh không quan tâm đến ý nguyện của lão đại phu, một tay đem thuốc viên cầm trở về.

 

Những viên thuốc của Phượng Khương Trần rất cổ quái, mặc dù hắn không hiểu về y thuật, nhưng dựa vào ánh mắt của lão đại phu, hắn có thể chắn chắn nó rất có sức hấp dẫn với thầy thuốc.

 

Vật này một khi truyền ra ngoài, Phượng Khương Trần sẽ gặp nguy hiểm.

 

Sắc mặt Tô Vân Thành biến đổi, Vương Thất liền hiểu, gật đầu mạnh với Tô Vân Thanh: “Trừ ta ta, không có người thứ hai biết.”

 

Tô Văn Thanh gật gật đầu, không nhanh không chậm nói với Tôn đại phu: “Tôn đại phu, ngươi là lão đại phu của Tô phủ, ta tin tưởng ngươi hẳn là nên biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói”

 

Tô Vân Thanh “Bang” một tiếng, đem hòm thuốc của Phượng Khương Trần đóng lại, vẻ mặt nghiêm khắc nhìn Tôn đại phu.

 

Sự hưng phấn của Tôn đại phu, nháy mắt giống như bị gội một gáo nước lạnh, Tôn đại phu vội vàng thu hồi tâm mắt từ hộp thuốc của Phượng Khương Trần, sợ hãi nói: “Công tử yên tâm, lão phu hiểu rõ. Lão phu tuổi đã lớn, đi lại không tiện, cũng xin công tử, lão phu đây không có công lao cũng có khổ lao, chấp nhận cho lão phu ở lại Tô phủ.”

 

Tôn đại phu này cũng là một người tuyệt vời, Tô Văn Thanh vừa lòng gật gật đầu, có qua cũng có lại nói: “Tôn đại phu yên tâm, Tô Văn Thanh vân luôn nhớ đến tình cũ, con trai ngươi ta sẽ sắp xếp cho hắn vào trường tư thục, ta sẽ thông báo cho hắn một tiếng, cũng sẽ cho hắn nhập hộ bộ, ngươi cứ yên tâm làm việc ở Tô phủ.

 

“Đa tạ công tử, đa tạ công tử” Tôn đại phu run run rẩy rẩy chắp tay thi lễ, hai mắt càng thêm sáng ngời.

 

Người sống một đời, còn không phải là để lại những thứ tốt cho con cháu sao, được dựa vào Tô phủ, Tôn gia từ đây có thể đi lên huy hoàng.

 

Hắn có thể ở lại Tô phủ, còn có thể dốc lòng nghiên cứu y thuật…

 

“Ngươi có thể lui xuống” Tô Vân Thanh xua xua tay, không để ý đến Tô đại phu.