Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 121




Chương 121

 

Chỉ cần hạ sốt, nàng sẽ tiếp nhận điều trị Đông y, lúc bất tỉnh không uống được thuốc, là do bản năng từ chối mùi thuốc, nhưng khi tỉnh lại, Phượng Khương Trần biết rằng dù đắng đến đâu nàng có thể uống nó, nàng sẽ uống nó.

 

Y học phương Tây điều trị các triệu chứng, y học Đông y củng cố căn nguyên.

 

Mặc dù Phượng Khương Trần học Tây y, nhưng nàng tin tưởng, sùng bái y học Đông y.

 

Chỉ là ở hiện đại y học Đông y đang dần suy tàn, ngoại trừ một vài nhân vật cấp quốc gia, trình độ y thuật của các bác sĩ Đông y không được đồng đều, trước khi tìm được một bác sĩ Đông y có trình độ y thuật siêu việt, thì đành phải chấp nhận Tây y có hàm lượng kỹ thuật.

 

Nửa giờ sau khi truyền nước xong, Phượng Khương Trần thu dọn dọn đồ đạc, để nha hoàn đi vào, giúp nàng thay một bộ quần áo, đợi đến khi nàng được chuẩn bị đàng hoàng xong, mới mở miệng nói với bọn người Chu Hằng, có thể vào.

 

Chu Hằng đứng ở cửa, xoay người xông vào, Tô Vân Thanh và Vương Thất theo sát sau, ba người bước vào nhìn thấy Phượng Khương Trần, người tuy yếu nhưng ít ra cũng tỉnh táo.

 

“Phượng Khương Trần, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi. Nếu ngươi không tỉnh lại, bọn ta sẽ bị ngươi làm cho sợ chết khiếp” Vương Thất bước vào, hét lớn.

 

“Người tỉnh lại là tốt rồi, có đói không? Có khát hay không, ta kêu nha hoàn chuẩn bị đồ ăn cho ngươi” Tô Vân Thanh cũng an tâm hơn nhiều.

 

Tất cả mọi người đều ngầm hiểu không nói đến việc Phượng Khương Trần quỳ gối ở cổng thành, dù sao chuyện như vậy thật sự rất xấu hổ.

 

Chuyện xảy ra ngày hôm đó, nam nhân bọn họ chịu còn không nỗi chứ đừng nói nữ nhân như Phượng Khương Trần Mọi người sống đều cần mặt mũi, Đông Lăng Tử Lãng đem thể hiện của nàng hung hăng dẫm nát dưới chân.

 

Chao ôi… không biết, bảy ngày sau, Phượng Khương Trần có tham gia lễ hội hoa đào của An Yên công chúa, có thể sẽ có người lấy việc này làm nhục nhã nàng.

 

Nghĩ đến, đám nữ nhân kiêu ngạo kia nhất định sẽ không buông tha cơ hội này, khi đó Phượng Khương Trần sẽ lại bị tổn thương.

 

Nghĩ tới đây, ánh mắt Vương Thất cùng Tô Vân Thanh nhìn Phượng Khương Trần đồng cảm hơn.

 

“Người đừng nhìn ta với ánh mắt như vậy, không phải chỉ là vừa quỳ ở cổng thành vừa bị ném đồ ăn vừa bị người ném trứng thối thôi sao?

 

Đừng lo lăng, tôi sẽ không vì chuyện này mà chán nản, lại càng không thể cảm thấy xấu hổ không thể gặp người khác” Giọng nói Phượng Khương Trần có chút thô bạo, nhưng lộ ra một chút rộng lượng.

 

Bây giờ chuyện đã xảy ra, không có cách nào thay đổi, thà rằng nghĩ thoáng đi, trong lòng uất ức nhưng chữa không khỏi, nàng không muốn trầm mặc mà chết.

 

“Hắc hắc…” Vương Thất cười gượng một tiếng, đáp lại ánh mắt trong veo của Phượng Khương Trần, nghĩ đến tình cảnh bi đát của Phượng Khương Trần ngày hôm đó, hắn có hơi tự trách mình.

 

“Khương Trần, chuyện xảy ra ngày hôm đó thật ra ta còn tưởng rằng ngươi và người đeo mặt nạ đó là bằng hữu” Thấy Phượng Khương Trần không quan tâm, Vương Thất nhân cơ hội xin lỗi.

 

Nếu không phải hắn bất cẩn thì chuyện xảy ra ngày hôm đó sẽ không xảy ra, suy cho cùng việc Phượng Khương Trần ra khỏi thành ngày hôm đó cùng là vì hắn.

 

Đại ca của hắn vì chuyện này đã không nói chuyện trong nhiều ngày, đại ca luôn tự trách mình, nếu Phượng Khương Trần không ra khỏi thành tìm hắn thì sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.

 

Bây giờ người trong toàn bộ kinh thành đều coi Phượng Khương Trần làm trò cười, tin đồn đã lắng xuống rất nhiều lại càng ngày càng nóng.

 

“Không liên quan gì đến ngươi, đây đều là ân án giữa ta với Lãng Vương điện hạ. Cho dù không có chuyện cổng thành, cũng sẽ phát sinh những chuyện khác” Phượng Khương Trần thật sự không trách Vương Kỳ.