Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 134




Chương 134

 

Lại có một ngự y buông lời: “ương gia chắc tuyệt vọng quá nên thử đại rồi, Phượng Khương Trần? Một nữ tử biết cái gì, nếu nàng có thể chữa khỏi mắt cho Đại công tử, lão phu cả đời không động đến y thuật nữa”

 

Một vị quan lớn cũng nói: “Phượng Khương Trần chỉ là một trò đùa thôi, Vương gia dính vào nàng ta cũng không có kết cục tốt”

 

Ngay cả thông gia lẫn đối thủ với Vương gia, gia chủ Tạ gia từng nói: “Người Vương gia quá hồ đồ”

 

Không có nói cụ thể, nhưng mọi người đều biết, lời này nhắm thẳng tới Phượng Khương Trần.

 

Đương nhiên, cũng có người đồng ý, nói muốn quan sát tình hình, còn nói nếu như Phương Khương Trần có thể trị được mắt cho Vương Cẩm Lăng, vậy đó là tin mừng cho người mù trong thiên hạ.

 

Tóm lại, lời nào cũng có, Vương gia cùng Phương Khương Trần đồng thời trở thành chủ đề bàn tán náo nhiệt tại Kinh Thành.

 

Người thường xem náo nhiệt, người trong nghề, mặc dù không ai tin Phương Khương Trần, nhưng không dám hoài nghi thanh danh Vương gia.

 

Thế nhân đều biết, thế gia như Vương gia, Tạ gia cực kỳ yêu quý thanh danh, chắc chắn sẽ không lấy thanh danh của mình ra đùa giỡn, có lẽ Phương Khương Trần thật sự có vài phần bản lĩnh.

 

Chỉ là không biết, Phương Khương Trần có thể hay chữa nổi cặp mắt của Vương Cẩm Lăng đã bị Thiên Ngoại danh y tuyên án không không thể cứu nổi hay không.

 

Ngay sau đó, Kinh Thành bắt đầu ván bài cá cược lớn nhất…

 

Liệu Phượng Khương Trần có thể trị khỏi cho đôi mắt của Vương Cẩm Lăng?

 

Đa số mọi người đều không nghĩ sẽ làm được, nhưng đương nhiên cũng có một số người nghĩ khác, dù sao làm lớn chuyện này đến như thế thì chắc chắn là Phượng Khương Trần và Vương phủ đã nắm chắc mấy phần.

 

Vương phủ sẽ không lấy thanh danh của mình ra chơi đùa, Phượng Khương Trần càng không mang tính mạng mình ra đùa giỡn.

 

Nếu Phượng Khương Trần chữa khỏi cho mắt của Vương Cẩm Lăng thì từ nay về sau hai bên đều có lợi, người ở cả cái hoàng thành này sẽ không tiếp tục coi thường nàng nữa.

 

Còn nếu như không thể thì chờ đợi Phượng Khương Trần sẽ là hình phạt như thế nào?

 

Là phúc! Hay hoạt Phúc và hoạ gắn liền với nhau, chỉ cần là người có chút đầu óc đã có thể hiểu được đạo lí này. Một khi Phượng Khương Trần thất bại thì nàng phải đối mặt với lửa giận ngút trời của Vương gia, suy cho cùng thì không phải người nào của Vương gia cũng đồng ý đưa đưa tay ra giúp đỡ Phượng Khương Trần trong thời điểm này.

 

Bởi vì bọn họ không nhìn ra được Phượng Khương Trần có đủ giá trị này!

 

“Đại ca, ngươi thật sự quá hồ đồ, Phượng Khương Trần là người như thế nào? Một nữ tử được nuôi trong khuê phòng, ngu xuẩn không biết gì thì sao nàng có năng lực gì để chữa khỏi bệnh cho Cẩm Lăng, dù có thể trị hết bệnh cho Cẩm Lăng thì Vương gia chúng ta cũng không cần nâng niu nàng ta như thế, đưa chút bạc là được rồi” Nhị thúc của Vươn Cẩm Lăng nghe được tin đã vội vội vàng vàng chạy đến, ý tứ oán trách thể hiện rõ.

 

“Nhị đệ, chuyện này huynh tự có quyết định, đệ không cần phải nhiều lời nữa đâu” Gia chủ Vương gia cũng chính là phụ thân của Vương Cẩm Lăng ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế gia chủ, vẻ mặt uy nghiêm nhưng trong mắt ông ta ẩn chứa bất đắc dĩ, còn có một chút sốt ruột.

 

Đương nhiên ông ta biết đây là một lần đánh cuộc lớn, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác.

 

Mọi người đều nghĩ rằng ông ta tin tưởng y thuật của Phượng Khương Trần, Cẩm Lăng lại cho rằng là do mình quỳ một ngày một đêm đã đả động đến ông ta, nhưng thật ra toàn bộ đều sai.

 

Ông ta là ai chứ? Vương Cẩm ông là gia chủ Vương gia, vì thanh danh và lợi ích gia tộc thì người nào cũng có thể vứt bỏ, sao lại có thể vì đứa con mà tạo quan hệ với nữ tử có thanh danh xấu như Phượng Khương Trần chứ, chỉ là ông ta không có cách nào khác…

 

Đêm qua khi Cẩm Lăng quỳ gối bên ngoài viện cầu ông ta ra tay tương trợ cho Phượng Khương Trần thì ở trong phòng ông ta lại nhận được một bức thư, nội dung bên trong vô cùng đơn giản, chính là khuyên ông ta đồng ý với yêu cầu của Cẩm Lăng, Vương gia sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn còn nếu từ chối thì sẽ trở thành địch với ông ta.

 

Vương Cẩm sao lại cho một bức thư như thế vào mắt, chỉ là khi nhìn đến cái tên ghi trên đó thì không thể không xem trọng.

 

Lam Cửu Khánh!