Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1840




Chương 1840

Khiến Phượng Khương Trần cảm thấy ngoài ý muốn chính là Cửu Hoàng thúc không chỉ không tức giận mà ngược lại còn an ủi nàng: “Không cần lo lắng, có Bộ Kinh Vân ở đó.” Hắn không phải người không chịu trách nhiệm.

“Ừm.” Phượng Khinh Trần thở phào nhẹ nhõng, nếu không vì nàng mà ảnh hưởng đến đại cục thì tốt rồi.

“Trận chiến còn chưa đánh xong mà Cửu Hoàng thúc là người cầm đầu lại chạy rồi sao? Không sợ bọn họ nói ngài yêu mỹ nhân hơn cả giang sơn sao?” Vương Cẩm Lăng trêu chọc nói.

“Thắng bại đã định, bổn vương có ở đó hay không cũng chẳng sao, chỉ một trận chiến nhỏ mà cũng không đánh thắng thì bổn vương còn nuôi bọn họ làm gì.” Khiến Vương Cẩm Lăng ngoài ý muốn là Cửu Hoàng thúc nghe vậy cũng không hề tức giận.

Sau khi Cửu Hoàng thúc nói xong những lời này, thì không thèm để ý đến Vương Cẩm Lăng nữa mà kéo Phượng Khương Trần đến bên cạnh mình. Nhìn thấy ống tay áo nàng dính bùn đất, Cửu Hoàng thúc có thói quen ở sạch nghiêm trọng thế nhưng lại trực tiếp dùng tay mình lau sạch giúp nàng.

Phượng Khương Trần nhướng mày thầm nghĩ không biết Cửu Hoàng thúc là bị trúng cơn gió nào mà làm vậy, nhưng khi thấy Cửu Hoàng thúc vô cùng nghiêm túc mà lau sạch tay áo cho nàng thì Phượng Khương Trần cũng không dám nói nhiều, nàng giống như một đứa trẻ ngoan ngoãn đứng trước mặt Cửu Hoàng thúc, mặc cho hắn an bài.

Vương Cẩm Lăng nhìn hai người đang không coi ai ra gì mà đắm chìm vào thế giới của mình thì biết đây là Cửu Hoàng thúc đang cảnh cáo hắn, Vương Cẩm Lăng không để bụng mà cười.

Hắn không có bụng dạ hẹp hòi như Cửu Hoàng thúc vậy đâu. Hắn đã nói làm tri kỷ, thì khi Cửu Hoàng thúc và Phượng Khương Trần ở bên nhau, hắn sẽ trở thành một tri kỷ hoàn mỹ mà không gây thêm bối rối cho Phượng Khương Trần.

Rốt cuộc có thể dùng thân phận tri kỷ đứng cạnh Phượng Khương Trần, còn tốt hơn là sau khi bị Phượng Trương Trần từ chối rồi không thể gặp lại nàng nữa.

Thứ đồ vật như cảm tình này chính là ai yêu trước người đó thua, ai yêu sâu đậm hơn thì sẽ càng thảm hại hơn, mà thật bất hạnh cả hai cái đó hắn đều có.

Dưới sự kiên nhẫn và tỉ mỉ lau sạch của Cửu Hoàng thúc thì ống tay áo của Phượng Khương Trần đã sạch sẽ, nhưng ngón tay của Cửu Hoàng thúc lại bị dơ. Phượng Khương Trần thấy vẻ mặt Cửu Hoàng thúc nhăn nhó và rối rắm mà nhìn chằm chằm ngón tay của mình, thì không nể mặt mà bật cười.

Cửu Hoàng thúc trừng mắt tức giận nhìn Phượng Khương Trần một cái, khiến nàng sợ tới mức vội ngừng cười, nịnh nọt lấy khăn đến lau tay cho Cửu Hoàng thúc.

Ngươi lau sạch tay áo dính bùn cho ta, ta lại lau ngón tay dính đất cho ngươi, hai người này có cảm thấy nhàm chán không vậy?

Vương Cẩm Lăng tức giận mà trắng mắt liếc Cửu Hoàng thúc một cái, vừa lúc đón nhận nụ cười trêu tức của Cửu Hoàng thúc. Vương Cẩm Lăng mơ hồ nhìn thấy trong ánh mắt của Cửu Hoàng thúc lóe lên một chút nguy hiểm.

Không tốt rồi… Đột nhiên Vương Cẩm Lăng có dự cảm không lành, cả người đứng sững sờ ở đó, nghĩ xem ở đâu đã xảy ra vấn đề nhưng hắn còn chưa cẩn thận suy nghĩ thì dự cảm của hắn đã trở thành sự thật.

Sau khi những ngón tay đã được lau sạch thì Cửu Hoàng thúc huýt sáo một cái, một con tuấn mã màu đen từ phía trước chạy đến ngừng lại bên cạnh Cửu Hoàng thúc.

“Trời sắp tối rồi, chúng ta nên đi thôi.” Cửu Hoàng thúc bế Phượng Khương Trần lên ngựa, sau đó tự mình cũng lên ngựa theo.

Phượng Khương Trần rất phối hợp mà ngồi vững vàng rồi nói: “Được.”

Nàng biết ngựa của Vương Cẩm Lăng ở gần đây, hơn nữa hộ vệ của hắn còn ở đó cho nên nàng cũng không lo lắng gì, lại nói…