Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 272




Chương 272

 

“Nếu như không được, như vậy Khương Trần ngay cả một phần nắm chắc cũng không có, mời hoàng thượng hạ chỉ xử tử Khương Trần, xin hoàng thượng phân minh.” Rõ ràng là lời uy hiếp nhưng Phượng Khương Trần lại nói vô cùng bi thương.

 

“Hoàng thượng, Khương Trần là đại phu, nếu hôm nay người bị thương không phải là Lăng vương điện hạ, mà đổi lại là một người bình thường thì Khương Trần đã sớm liều lĩnh tiến lên chữa trị, đã biết rõ cứu người như cứu hỏa, chậm trễ thêm một khắc Lăng vương liền chịu thêm một phần nguy hiểm.”

 

Phượng Khương Trần lần thứ hai nhắc nhở, Đông Lăng Tử Lãng lúc này sinh tử không rõ, tất cả đều là do Hoàng hậu một tay tạo thành, không phải do nàng.

 

“Phượng Khương Trần, ngươi thật to gan, ngươi dám uy hiếp cả Hoàng thượng.” Hoàng hậu thật vất vả mới lấy lại được một chút kiên cường, thiếu chút nữa đã bị Phượng Khương Trần chọc thủng.

 

Bỏ qua thân phận của Đông Lăng Tử Lãng không nói, người nằm trên giường, sinh tử không rõ, là miếng thịt rơi xuống từ trên người bà nha.

 

Sự đau lòng của bà hoàn toàn khác với Hoàng thượng.

 

“Hồi hoàng hậu nương nương, Khương Trần không dám, Khương Trần chỉ là nói sự thật.” Cả người Phượng Khương Trần sắp nằm sắp trên mặt đắt, thân thể hơi run rẫy, không tiếng động tiết lộ nỗi sợ hãi của nàng.

 

Nàng thực sự sợ hãi, rất sợ hãi.

 

Sợ Hoàng thượng ép nàng trị liệu cho Đông Lăng Tử Lãng trước mặt mọi người, sợ Hoàng thượng không cho nàng cơ hội, liền kéo nàng ra ngoài chém.

 

Nàng không muốn chết!

 

Phượng Khương Trần biết, một ghế từ trên xuống dưới giết nàng mệnh lệnh, Cửu Hoàng thúc sẽ không bảo vệ nàng, cho dù Cửu Hoàng thúc có lòng bảo vệ nàng, cũng đành bắt lực.

 

Những gì nàng có thể dựa vào, chỉ có chính mình.

 

Phượng Khương Trần cắn răng, lần thứ hai khuyên nhủ: “Hoàng thượng, thương thế của Lăng vương điện hạ không thể kéo dài được nữa, càng kéo càng bắt lợi, xin Hoàng thượng hạ chỉ.”

 

Giết ta, hoặc để ta cứu Đông Lăng Tử Lăng!

 

Trái tim Phượng Khương Trần đều đã bị kéo lên tới cỗ họng, chờ quyết định của Hoàng thượng…

 

Điều khiến Phượng Khương Trần không ngờ tới chính là, Hoàng thượng cũng không trả lời câu hỏi của nàng, mà quay về phía Đông Lăng Vũ Cửu đặt câu hỏi.

 

“Cửu đệ, ngươi thấy như thế nào?”

 

“Hoàng thượng anh minh, quyết định của Hoàng thượng nhất định là tốt nhất đối với Lăng vương.” Đông Lăng Vũ Cửu cũng không ngoài ý muốn, khéo léo đẩy vấn đề trở về.

 

Bây giờ, người cần vội vàng không phải là hắn.

 

“Cửu đệ, Lăng vương là vì cứu ngươi mà bị thương, Phượng Khương Trần cũng là ngươi đề nghị, trẫm muốn nghe ý kiến của ngươi.” Muốn thoát khỏi liên quan sao, không có cửa đâu.

 

Trong mắt Hoàng thượng hiện lên một tia hàn quang.

 

Với sự hy sinh của một đứa con trai, ông phải lấy lại một số lợi ích.

 

“Cự đệ ngu ngốc, hoàng huynh nếu cho rằng Phượng Khương Trần trị không hết cho Lăng vương, vẫn có thể giết nàng, nhưng mà bắt quá nàng chỉ là một nữ tử.” Một cái nhìn bình tĩnh như thể hắn đang thảo luận về hôm nay ăn gì chứ không phải và vấn đề sống hay chết của Phượng Khương Trần.

 

Đã sớm biết sẽ như vậy, nhưng trái tim nàng vẫn nhịn không được đau đớn.

 

Phượng Khương Trần cười khổ một tiếng, tiếp tục nằm sắp trên mặt đất, chờ quyết định của Hoàng thượng.

 

Hóa ra, nàng chỉ là một mảnh.

 

Hoàng thượng để ý không phải nàng có thể cứu Đông Lăng Tử Lãng hay không, mà là có thể kéo Đông Lăng Vũ Cửu xuống hay không.

 

” Được, trẫm liền…” Hoàng thượng giống như cố ý làm người khác sốt ruột, nói đến đây lại dừng lại một chút.