Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 399




Chương 399

 

Nếu không phải hoàn cảnh không cho phép thì Phượng Khương Trần rất muốn bật cười thành tiếng, quả nhiên nàng rất có tiềm năng trở thành một kẻ lừa đảo, dối gạt người ngoài nghề vô cùng dễ dàng, lúc trước ở Huyết Y Vệ còn hù dọa được Lục Thiếu Lâm, huống chỉ chỉ là hai vị ma ma?

 

Sau khi nói rõ mục đích đến đây, lúc đầu Phượng Khương Trần còn nghĩ rằng mình sẽ phải hao tốn tâm tư một phen mới có thể khiến những nữ nhân ở hậu viện của Thuần Vu quận vượng này tin tưởng, nhưng không ngờ vừa mới nghe nàng nói, một đám người đã lập tức hét lên.

 

“Cần kim chỉ à? Được được được, ta đi lấy ngay, chỉ mong khi quận vương nhìn thấy vết thương kia sẽ nhớ đến ta một chút.”

 

“Tỷ tỷ, người đừng tranh với muội muội nữa, từ trước đến nay tỷ tỷ vẫn luôn được quận vương yêu thích, tỷ nhường cơ hội này lại cho muội đi.”

 

“Quận vương có ý sai người đến hậu viện lầy kim chỉ, chắc hẳn là muốn lấy kim chỉ của ta rồi, ta đi lầy ngay đây.”

 

Những nữ nhân ở hậu viện đều phần khích như vớ được vàng, Phượng Khương Trần nhìn mà toát mồ hôi hột, cuối cùng bổ sung thêm một câu: “Quận vương tỉnh lại muốn uống canh, không biết vị phu nhân nào có thể nấu canh cho ngài ấy không?”

 

“Để ta nấu canh cho quận vương, ta đi đây.”

 

“Ta cũng chuẩn bị.”

 

Rõ ràng là những đóa hoa yêu kiều xinh đẹp nhưng lúc này lại vội vàng chạy thật nhanh, như thể sợ chậm một bước sẽ bị người ta đoạt mất.

 

Phượng Khương Trần nghiêm túc đứng đó chờ đợi, khoảng chừng một khắc sau, cả kim chỉ và canh nóng đều được đưa đến.

 

*Y nữ, dùng của ta, của ta rất tốt, rất ngon.” Nhóm thê thiếp ca nữ dịu dàng động lòng người, nhưng lúc này lại ríu rít ầm ï không thôi.

 

“Nói bậy, số kim chỉ này là do ta cố ý nhờ người đưa từ Nam Lăng đến đây, tốt hơn của ngươi gấp trăm gấp ngàn lần, y nữ, ngài cứ dùng của ta đi, của ta tốt nhát.” Khi người nọ đưa kim chỉ cho Phượng Khương Trần còn cố ý tháo chiếc vòng ngọc trên tay xuống, nhét vào trong ngực nàng, ánh mắt xinh đẹp quyến rũ ra hiệu cho Phượng Khương Trần: Cô nương, ngài hiểu ý của ta mà.

 

Toàn thân xanh biếc, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường, Phượng Khương Trần gật đầu, nếu là người biết đối nhân xử thế thì sẽ không khách khí cắt đi.

 

Nàng dứt khoát nhận hối lộ.

 

*Y nữ, đây là canh gà nhân sâm mà ta đã chuẩn bị, ngài ngửi thử xem, nó rất bổ dưỡng.” Một thứ gì đó vàng óng ánh cũng trượt vào tay Phượng Khương Trần.

 

E hèm…

 

Chẳng trách người nào cũng muốn làm quan, làm quan thực sự rất có lợi, nàng chỉ đến truyền lời một chút mà đã cầm mỏi tay thế này rồi.

 

Phượng Khương Trần chắc chắn là một người hiểu chuyện, đã nhận tiền thì nhát định phải làm việc giúp người ta, đã cầm đồ thì phải làm thật tốt, sau khi cầm kim chỉ và canh xong, nàng lập tức hỏi tên hai vị phu nhân đã đưa vòng ngọc và vòng vàng cho mình.

 

“Ta là Tích Hoa.”

 

“Ta là Chiếu Nguyệt.”

 

“Tâm ý của hai vị phu nhân, ta nhất định sẽ nói lại với quận vương.” Phượng Khương Trần cầm theo đồ đi thẳng về phía sân viện của Đông Lăng Tử Thuần dưới ánh mắt vừa vui mừng vừa oán giận của tất cả mọi người. Trên đường đi có người hỏi thăm, nàng vội vàng giơ hộp đồ ăn lên: “Ta làm theo lệnh của phu nhân Chiếu Nguyệt đưa canh đến cho quận vương, chuyện này là do đích thân quận vương phân phó.”

 

Thị vệ không tin lắm, nhưng khi nhìn thấy hộp đồ ăn kia là cái Đông Lăng Tử Thuần chuyên dùng, lúc này mới không dám làm khó nàng nữa.

 

Chuyện là khi Phượng Khương Trần nói đưa canh đã cố ý nhấn mạnh phải dùng hộp đồ ăn mà quận vương yêu thích nhất, hoá ra là có thật, vận may này đúng là ngàn năm có một.