Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 537




Chương 537

 

Chuyên môn của Phượng Khương Trần là phẫu thuật, thỉnh thoảng làm pháp y cũng xem như không tệ, nếu muốn nàng trở thành cảnh sát hình sự thì thật xin lỗi, nàng không có cái dự định này. Ngay cả thời hiện đại, bác sĩ pháp y cũng chỉ phụ trách tìm ra nguyên nhân cái chết chứ không phải tìm ra hung thủ…

 

Trác Đông Minh bị Phượng Khương Trần nói, thẹn quá hóa giận, đang định mở miệng khiển trách Phượng Khương Trần để nàng biết trời cao đất dày, nói chuyện với Thế tử gia hắn cũng phải biết khách khí.

 

Nhưng khi nhìn thầy Phượng Khương Trần khâu lại từng bộ phận nội tạng của người chết một cách thành kính, những lời giáo huần cũng không nỡ nói ra, Trác Đông Minh chỉ có thể nói với Phủ Y: “Vệ đại nhân, Bổn quan hạn ngươi trong mười lăm ngày phải phá được án, nếu tìm không ra hung thủ, cái chức Phủ Y đại nhân này cũng không cần làm nữa.”

 

“Vâng, vâng. Hạ quan lập tức phái người đi điều tra.” Vệ Học Lượng cũng nôn ra không ít, cả người đều cảm thấy khó chịu, khi nghe được lời Trác Đông Minh nói, ông ta lập tức đứng thẳng người, liên tục cam đoan.

 

Trác Đông Minh gật nhẹ đầu: “Vân chưởng quầy, mong hiệu thuốc Vân gia hợp tác trong chuyện này. Bổn quan mặc kệ đây là cạnh tranh nội bộ của Vân gia gay bị thương hội khác hãm hại, hiện tại nó đang nằm trong quyền hạn cai quản của Bổn quan, Bổn quan có nhiệm vụ phải xử lý tất cả những chuyện này.”

 

“Xin Thế tử gia yên tâm, thương hội Vân gia sẽ toàn lực phối hợp với Vệ đại nhân để bắt giữ hung thủ.”

 

Vân Hải làm lớn chuyện này, hy vọng sẽ cứu được thanh danh của Vân gia, đồng thời cũng vạch cỏ dụ rắn ra ngoài.

 

Bắt luận là ngoài trong nội bộ Vân gia hay ngoại nhân, ông đều có cùng một suy nghĩ với Trác Đông Minh, nhất định không thể bỏ qua cho hung thủ.

 

“Ngươi và Vệ đại nhân đều có việc bận, ở đây không cần các ngươi lo lắng.”

 

“Vâng!”

 

“Phượng cô nương, Vân mỗ thay hiệu thuốc Vân gia cảm tạ Phượng cô nương, Vân gia đã chuẩn bị một chút quà mọn, sau này sẽ được đưa đến Phượng phủ, mong Phượng cô nương nhận cho.” Trước khi đi, Vân Hải không quên nói lời cảm tạ với Phượng Khương Trần.

 

Đáng tiếc, Phượng Khương Trần hoàn toàn không nghe thấy, nàng đang đem nội tạng đặt vào từng cơ: thể một, chuẩn bị khâu lại, bất kể là bên trong hay bên ngoài, nàng cũng muốn để họ có một cơ thể hoàn chỉnh.

 

Vân Hải cho rằng Phượng Khương Trần làm ra vẻ thanh cao, không muốn nhận phần “quà mọn” này nên đã rộng lượng hơn.

 

Nghĩ đến y thuật của Phượng Khương Trần, Vân Hải trở về thêm vào phần “quà mọn” thêm ba phần.

 

Phượng Khương Trần trở về Phượng phủ, thấy nhà kho Phượng gia quà chất đầy lễ vật, Phượng Khương Trần bình tĩnh gật đầu: “Thầy nói sai rồi, bác sĩ không phải là ngành mang về món lợi kết xù mà pháp y mới phải. Không phải chỉ là khám nghiệm một thi thể thôi sao, lại nhận được tạ lễ nặng như vậy, Thảo nào sư tỷ của nàng ngày nào cũng ngâm xác trong Formaldehit và từ chối chuyển nghề, hóa ra là do pháp y kiếm được nhiều tiền hơn bác sĩ.”

 

(Pháp y: tốt nhát là kéo ngươi về hiện đại, để ngươi biết pháp y thời hiện đại khó làm tới mức nào.”) Khục khục, sau chuyện này, Phượng Khương Trần không thể quay về như lúc trước được nữa, Phượng Khương Trần khâu lại thi thể dưới ánh mắt sững sờ và sùng bái của đám người Tạ Tam, Vương Thất, Tô Văn Thanh.

 

Nếu như không nhìn vào giữa, căn bản sẽ không phát hiện ra những cái xác này bị Phượng Khương Trần quăng một khối hướng Đông, một khối hướng Tây.

 

“Không nghĩ tới Phượng Khương Trần ngươi may vá lại tốt như vậy.” Vương Thất bước lên, nhìn những đường may rất tinh xảo, giơ ngón tay cái lên.

 

Sau này, trượng phu của Phượng Khương Trần nhất định sẽ rất hạnh phúc vì tìm được một thê tử tốt, ngày nào cũng có y phục mới để mặc.

 

Phượng Khương Trần tức giận hừ một tiếng.

 

Vương Thất đây là đang đả kích nàng, mà nàng ngay cả cúc áo cũng không may được.