Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 556






Con ngựa kia thấy có người tới gần, vốn muốn đá văng Phượng Khương Trần nhưng Phượng Khương Trần thấy không tiến thêm một bước, chỉ cách nó một mét, sau đó chạy với nó.

Một vòng, hai vòng.

Sân đua ngựa rất lớn, hơn nữa không phải con ngựa này chỉ chạy trong đường chính, thỉnh thoảng nhảy chỗ này một cái, nhảy chỗ kia một cái, một vòng sân dài ít nhất ba ngàn mét, hai vòng đã gần sáu ngàn mét.

Ngựa chạy sáu ngàn mét không vấn đề gì, nhưng một nữ tử chạy sáu ngàn mét không mệt chết mới lạ, càng đừng nói tới chuyện vẫn luôn giữ tốc độ chạy ngang ngửa với ngựa.


Cho dù con ngựa này chạy chậm đi chăng nữa, cũng vẫn khỏe hơn người nhiều.

“Phượng Khương Trần là sao? Chạy cùng?”
“Thể lực của Phượng Khương Trần cũng tốt thật đấy, đã chạy hai vòng rồi, nàng ta không mệt hả? Còn chạy tiếp được?”
Có mệt không?
Cũng không mệt lắm, trên chiến trường nàng còn phải vừa vác nặng vừa chạy, lần này y phục gọn nhẹ chạy sáu ngàn mét có là gì, giữ vững hơi thở đều đặn, Phượng Khương Trần chạy thêm sáu ngàn mét nữa cũng không kêu mệt.

Động vật cũng có trí nhớ, Phượng Khương Trần chạy cùng nó cả buổi, con ngựa kia cũng đã quen với sự tồn tại của nàng, cho nên khi Phượng Khương Trần thả chậm tốc độ từng chút từng chút, tốc độ của con ngựa cũng chậm lại theo.

Lúc trước, Phượng Khương Trần coi con ngựa này là vật tham chiếu, bây giờ ổn rồi, hai nhân vật đổi chỗ, con ngựa coi Phượng Khương Trần là vật tham chiếu, hoàn toàn dựa theo tốc độ của Phượng Khương Trần.

“Thành công phân nửa rồi!” Phượng Khương Trần âm thầm vui vẻ, tốc độ càng ngày càng chậm, lại chạy hết một vòng, hầu như Phượng Khương Trần ở trong trạng thái chậm chạy, mà con ngựa kia cũng giống đang tản bộ, trên cơ bản một người một con ngựa giữ tốc độ ngang nhau, nói cách khác đối với Phượng Khương Trần mà nói, trạng thái lúc này của con ngựa tương đối tĩnh.

Khoảng cách một mét nói xa không xa, nói gần không gần, chỉ hai bước lớn là rút ngắn, khi Phượng Khương Trần dẫn ngựa chạy đến khúc quẹo, Phượng Khương Trần đột nhiên nhảy lên, hai tay túm bờm, thả người nhảy lên lưng ngựa…
Mọi người nhìn trợn mắt há mồm nhìn bóng dáng màu đen vẽ ra một vòng cung xinh đẹp trong không trung, giống như thời gian ngừng lại, toàn trường yên tĩnh dị thường, đợi đến khi mọi người hoàn hồn đã thấy Phượng Khương Trần ngồi trên lưng ngựa.


“Quá đẹp!” Một tiếng thét kinh hãi kéo theo một trận phụ họa, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

“Phượng Khương Trần, khá lắm!”
“Trời ạ, đẹp quá!”
“Thành công, Phượng Khương Trần thành công ngồi lên lưng ngựa.


“Thật lợi hại, một chiêu này của Phượng Khương Trần quá đẹp, sao nàng ta ngồi lên được, hình như ta không thấy rõ.


“Tốt!” Hoàng thượng cũng kích động không thôi, vỗ long ỷ đứng lên, trên mặt ý cười rất đậm.

Một chiêu này của Phượng Khương Trần khiến ông thấy được khả năng giành phần thắng.


“Vừa nhìn đã biết con ngựa này rất hoang dã, Phượng Khương Trần lại có thể ngồi lên, không dễ dàng, quá không dễ dàng.

” Thái tử dùng tay phải che ngực, liều mạng thở dốc, vừa rồi quá kích động nên suýt chút nữa phát bệnh.

“Bản vương thật không biết, đến cùng ngươi còn bao nhiêu bí mật không muốn người khac biết, một cô nhi không cha không mẹ, vô cùng có bản lĩnh, y thuật xuất sắc, ngay cả thuật cưỡi ngựa cũng bất phàm như thế, Phượng Khương Trần à Phượng Khương Trần, ngươi thực sự đã không lên tiếng thì thôi, một khi lên tiếng ai nấy đều kinh ngạc!” Đôi mắt luôn bình tĩnh của Đông Lăng Vũ Cửu cũng toát lên vẻ rực rỡ khác thường.

Nhưng mọi người đã vui mừng quá sớm, ngồi lên lưng ngựa cũng không có nghĩa có thể thuần phục được ngựa!
Phượng Khương Trần linh hoạt ngồi lên lưng ngựa, nhưng cũng không có nghĩa nàng có thể ngồi vững.

Ngựa bị giật mình, bốn vó chợt vọt lên chạy như bay, tuy Phượng Khương Trần đã sớm có chuẩn bị nhưng vẫn bị hất ngã.