Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1649




Chương 1649

 

Dù cho Hạ Chiêu vương phản đối, nàng ta vẫn kiên quyết đến chỗ này.

 

Nhưng sau lúc đầu phản đối, thì Hạ Chiêu vương cũng nghĩ thông suốt rồi.

 

Lúc đó ở bên ngoài có tin đồn rằng Thần Vương và Thần Vương phi rất yêu thương nhau, tình cảm sâu nặng.

 

Mà vị vương phi đã mất kia lại là một nữ đại phu, rất giỏi y thuật. Nếu như con gái của ông ta cũng là một đại phu, nơi không chừng đây là một sự trùng hợp của duyên phận.

 

Cộng thêm với ngôi thái tử của Mộ Dung Bắc Quý đã bị phế rồi, theo lập trường của bọn họ thì tuyệt đối không thể đứng về phía Liên Tư Thành được. Nếu như Liên Tư Thành chiến thắng, thì các chư hầu của triều đình cũng chỉ đành xui xẻo theo.

 

Nhưng nếu như Liên Tư Thành thất bại, thì Thần Vương sẽ lập được công lớn, hắn rất có khả năng sẽ trở thành chủ nhân tiếp theo của thiên hạ này.

 

Nếu như Minh Châu thật sự có thể nảy sinh tình cảm với Thần Vương, những ngày sau này nhất định sẽ vô cùng xuất sắc, ở dưới một người mà ở trên vạn người.

 

Cảm nhận thấy ảnh nhìn say đắm của quận chúa Minh

 

Châu, Triệu Khương Lan cũng nhìn thẳng lại.

 

“Thời gian cũng không còn sớm rồi, hay là quận chúa quay về ngủ sớm đi “Bây giờ điện hạ không về hả?”

 

Triệu Khương Lan thản nhiên trả lời: “Các binh lính khác còn đang luyện tập, thì điện hạ lấy cớ gì để lười biếng chứ?”

 

Nghe thấy giọng điệu này, quận chúa Minh Châu khó hiểu nhíu mày.

 

Mộ Dung Bắc Uyên nhanh chóng tiếp lời: “Triệu huynh nói đúng lắm!”

 

Minh Châu chỉ đành nói: “Nếu mà đã như vậy rồi, hay là điện hạ uống chút canh nóng đi. Đây là canh long nhãn hạt sen mà muội đặc biệt hầm, để trong hộp vẫn còn nóng.

 

Triệu Khương Lan cũng ở bên cạnh, nghĩ đến những lời mà nàng nói với mình trước kia, Mộ Dung Bắc Uyên liền cảm thấy chiếc hộp này vô cùng bỏng tay.

 

Vốn dĩ hắn muốn nói lời từ chối, nhưng lại nghe Triệu

 

Khương Lan cười nhận lấy đồ qua.

 

“Ây da, lại còn có canh nóng uống. Quận chúa thật sự quá chu đáo rồi. Ta nhận thay điện hạ rồi, mời quận chúa về đi.

 

Quận chúa Minh Châu nhìn nhìn Mộ Dung Bắc Uyên, nhưng mà thái độ của Mộ Dung Bắc Uyên lại thờ ơ, lúc này lại không nói thêm lời nào.

 

Nàng ta chỉ đành nghiến răng, quay người rời đi. Đợi nàng ta rời đi, Mộ Dung Bắc Uyên liền bày tỏ thái độ.

 

“Vốn là ta không định nhận canh, là tự nàng muốn nhận, nàng không được trách ta!”

 

“Ây da, tối nay vừa tặng áo choàng vừa tặng canh, rốt cuộc là quận chúa muốn làm gì vậy.

 

“Sao ta biết được?”

 

Mộ Dung Bắc Uyên mở nắp hộp ra, lấy canh ra ngoài. Hắn múc một muỗng đưa bến miệng của Triệu Khương Lan: “Lại đây, ta đút nàng uống”

 

Triệu Khương Lan họ một cái: “Như vậy còn được. Mặt sông về đêm, lăn tăn gợn sóng, trăng sáng treo trên bầu trời.

 

Tưởng như tất cả đang rất êm đềm, nhưng bọn họ biết rõ rằng, rất nhanh, sự êm đềm này sẽ bị phá vỡ.