Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 1709: 1709: Chương 1710






Hừ, nàng ta cũng không tin, chờ tới khi Triệu Minh bị Mộ Dung Bắc Uyên bắt gian tại trận thì hắn còn mặt mũi nào mà ở bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên nữa?
Nói không chừng một giây sau sẽ bị Mộ Dung Bắc Uyên đuổi ra khỏi cửa, từ đây không bao giờ gặp lại.

Đến lúc đó, Mộ Dung Bắc Uyên sẽ chú ý tới nàng ta, một đóa hoa hiểu lòng người này.

Sau khi được nghỉ ngơi một ngày, Mộ Dung Bắc Uyên sai người chuẩn bị tiệc rượu đón tiếp thủy quân Đông Nam.

Dự định cùng bọn họ uống thỏa thích một lần, đồng thời gia tăng tình cảm đôi bên.

Quận chúa Minh Châu cảm thấy đây là một cơ hội cực kỳ tốt, cho nên nàng ta cho người mua về vài hũ rượu Hoa Điêu tốt nhất, cũng giả vờ nhiệt tình đến tham gia cùng.

Triệu Khương Lan nhìn thấy nàng ta, trong lòng cũng có chút khó hiểu.

Rõ ràng hôm qua đã nhìn thấy nàng và Mộ Dung Bắc Uyên thân thiết với nhau, sao quận chúa Minh Châu lại làm như chưa từng xảy ra chuyện gì thế?

Hơn nữa nàng ta còn cố ý bưng chén rượu lên nói với Triệu Khương Lan: “Triệu công tử, lần trước nếu không phải nhờ ơn công tử cứu mạng, sợ là lúc này ta đã chết dưới đao của kẻ xấu.

Mỗi khi nhớ tới, trong lòng ta đều vô cùng cảm động, vì thế nên chén rượu này ta mời ngươi, coi đây là lời cảm ơn, mong là ngươi tuyệt đối đừng từ chối.”
Triệu Khương Lan không khỏi suy đoán thử xem nàng ta nói những lời này là có ý gì.

Chẳng lẽ bởi vì mình từng cứu quận chúa Minh Châu một lần, cho nên về vấn đề quan hệ của nàng và Mộ Dung Bắc Uyên mà nàng ta cũng tránh, thậm chí còn có thể nghĩ thông rồi?
Tuy rằng Triệu Khương Lan có chút hoài nghi, nhưng đánh người chạy đi không ai đánh người chạy lại.

Huống hồ là giờ phút này quận chúa Minh Châu thoạt nhìn đặc biệt chân thành, dưới ánh mắt của nhiều người ngồi đây như vậy, nàng thân là “nam tử” cũng không tiện từ chối, thế là nhận lấy chén rượu nàng ta đưa cho uống một hớp.

Quận chúa Minh Châu thấy thế vừa ý cười cười.

“Đúng rồi Triệu công tử, có chuyện này ta muốn nói riêng với ngươi, thế nhưng ở đây nhiều người không cho tiện lắm, không biết chúng ta có thể tìm một chỗ yên tĩnh nói cho rõ ràng hay không?”
Xem ra, vị quận chúa này vẫn là không nén được lửa giận.


Triệu Khương Lan dở khóc dở cười, thật không biết bây giờ nên giải thích thế nào.

Sợ là chỉ có thể hùa theo Mộ Dung Bắc Uyên thừa nhận mối tình cấm kỵ này.

Mộ Dung Bắc Uyên thấy thế, có chút không vui muốn nhắc nhở quận chúa Minh Châu, không muốn để cho nàng ta nói chuyện có chuyện không với Triệu Khương Lan.

Triệu Khương Lan không muốn làm ồn ào trước mặt nhiều người, dùng nét mặt ra hiệu cho hắn rồi đi theo đi ra ngoài.

Chờ khi đi vào một cái đình trống không có người tới quấy rầy gần trướng của quận chúa Minh Châu, Triệu Khương Lan vừa mới ngồi xuống lại lờ mờ cảm thấy có chút đau đầu.

Nàng cảm thấy không thoải mái nhíu nhíu mày, miễn cưỡng nâng cao tinh thần hỏi: “Không biết quận chúa muốn tìm ta để nói cái gì?”
Quận chúa Minh Châu quan sát dáng vẻ của nàng, biết là thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng.

Đương nhiên là nàng ta không dám bỏ thuốc độc gì, cũng chả phải thuốc kích tình các loại.

Mà là nàng ta sai người bỏ một loại thuốc làm người ta cứ mãi mê man vào trong rượu của Triệu Khương Lan.

Mùi rượu Hoa Điêu rất nồng, mùi rượu át đi mùi thuốc, vì thế nên Triệu Khương Lan cũng không có phát hiện ra..