Thần Y Vương Phi: Vương Gia Tránh Ra

Chương 723




Đông Diêu đấy Trần Tư Thanh về phía trước: “Mở to mắt chó của ngươi, nhìn một chút người trước mặt ngươi là ai? Tam Vương gia và Thần Vương điện hạ ở chỗ này, còn không mau quỳ xuống!”

Trần Tư Thanh bị hù dọa đến sắc mặt trắng xanh: “Tam Vương gia, Thần Vương điện hạ?”

Bọn họ làm sao sẽ tìm được đến trên đầu của hắn, Trần Tư Thanh bắt đầu không nhịn được phát run.

Phải biết rằng Tố Ninh vừa mới mất, vương gia lập tức tìm tới hắn, chuyện này thật đáng sợ.

“Không biết hai vị điện hạ tìm tiểu nhân tới, chính, chính là có chuyện gì?”

Mộ Dung Bắc Hải ở trên cao nhìn xuống hẳn: “Ngươi chính là biểu ca của Lâm Linh Nhĩ?”

“Chính là tiểu nhân”

“Nghe nói ngươi đang tìm người?”

Trần Tư Thanh quỳ nào dám ngẩng đầu, trong lòng đã sớm sóng to gió lớn rồi.

Làm sao có thể, điện hạ làm sao sẽ biết?

“Không biết vương gia nghe ai nói, tiểu nhân cũng không có tìm người gì cả”

“Bổn vương nghe nói, ngươi đang ở đây tìm một người tên là Tố Ninh”



Đôi chân Trần Tư Thanh cũng bắt đầu nhũn ra rồi.

“Đúng dịp chính là, bây giờ Tố Ninh đang ở trong tay bổn vương. Không bãng cho người ngươi nhìn một chút xem hắn có phải chính là cái người ngươi tìm kia hay không”

Mộ Dung Bắc Hải nhìn về phía Đông Diêu, Đông Diêu rất nhanh đưa Tố Ninh tới.

Trần Tư Thanh cẩn thận giương mắt lên nhìn một chút, quả tim muốn nhảy ra lồng ngực luôn rồi Xong đời, hắn nghĩ ở trong lòng, hết thảy cũng xong rồi.

“Cái này Tố Ninh, là một tiểu quan đồng hương với các ngươi. Nhưng mà ngươi nói có kỳ quái hay không, thân phận hắn như vậy mà vẫn ở tại biệt viện Lâm thái úy, ngươi tốt nhất là giải thích nguyên nhân cho Bổn vương nghe một chút.”

Trần Tư Thanh lên tiếng: “Tố Ninh là tiểu quan tiểu nhân coi trọng. Trong nhà tiểu nhân có thê tử và nhi nữ, không dám đưa về, lập tức cầu xin cô mẫu đem nhà họ Lâm biệt viện không ai ở cho tiểu nhân.. ‘ “Goi trọng tiểu quan?”

Mộ Dung Bắc Hải lạnh giọng: “Ban đầu thời điểm ngươi đi tìm đồng hương, hình như là cầm bức họa của bổn vương, kêu chưởng quỹ kia chiếu theo tìm người có dáng vẻ tương tự. Làm sao, ngươi tìm tiểu quan, tìm đến trên đầu bổn vương vậy?”

Trần Tư Thanh không lường trước được.

Mộ Dung Bắc Hải ngay cả bí mật này cũng biết rồi.

Hắn ầm ầm mà dập đầu xuống: “Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng. Cho dù cho tiểu nhân mười lá gan, tiểu nhân cũng không dám không tôn trọng điện hạ. Kia đều là hiểu lâm, là hiểu lầm”

“Là Lâm Linh Nhi cho ngươi đi tìm? Nàng †a muốn mượn chuyện Tố Ninh và Bổn vương có mấy phần giống nhau, tạo ra hài tử, làm Bổn vương không nghỉ ngờ thân phận của hài tử? Trần Tư Thanh, ngươi cùng người của nhà họ Lâm, quả nhiên là ăn tim gấu gan báo!”

Tố Ninh nghe một câu đó, luống cuống ngẩng đầu.

Hắn vốn là muốn nói, vị quý nữ mua hắn kia, có lẽ là trong nhà có trượng phu.



Nhưng hãn làm sao có thể nghĩ đến, đối phương lại là nữ nhân của Vương gia? . Truyện Teen Hay

Hơn nữa hẳn nghe được cái gì… Nữ nhân kia có hài tử, nàng ta thế nhưng mang thai hài tử của hãn!

Tố Ninh bò lổm ngổm trên mặt đất, phát ra tiếng “huhu” cầu xin tha thứ.

Nếu như đây là thật, hắn làm “Gian phu “ chẳng phải là chết chắc sao.

Trần Tư Thanh còn muốn giải thích: “Điện hạ hiểu lâm, không phải là như vậy. Người dây dưa với Tố Ninh thật ra là người khác, là nha hoàn bên cạnh Lâm phu nhân. Đúng, là nha hoàn kia, nàng thích Tố Ninh, liền thỉnh cầu Lâm phu nhân đưa Tố Ninh đến.”

Nói như vậy quả thực trăm ngàn chỗ hở, tất cả mọi người ở đây đều không tin được.

Mộ Dung Bắc Hải không có kiên nhẫn cùng hẳn phí lời: “Lão Tứ, nạy móng tay của hản ra, làm hẳn nói thật, khi nào chịu khai mới thôi”

Trần Tư Thanh nhìn hình cụ trước mặt mình, đã sợ đến mức nói không ra lời Đông Diêu giảm lên tay của hắn, cầm trong tay một cái khung đặt chế đặt móng tay Trần Tư Thanh vào.

Chỉ thấy Đông Diêu khoát tay, móng tay hắn lập tức rớt xuống Trần Tư Thanh thống khố mồ hôi lạnh ứa ra.

“Nếu không nói thật, thì làm tiếp đi. Nếu như mười ngón tay cũng không xong cũng không sao, còn có ngón chân. Bổn vương có thời gian, từ từ chơi với ngươi”

Trần Tư Thanh đau đớn, nhưng mà hắn không dám nói.

Một khi thừa nhận, chính là trọng tội mất đầu.