Thằng Hề Của Em

Chương 69: 19




- Vi à? Sao....?

- Khi đó em vừa qua nhà bác về...

-......

- Lúc anh rẽ vào đường đó em có nhìn thấy anh. Em biết lớp anh đang đi chơi mà sao giờ ấy anh lại ở đó. Nên em đi theo anh....

-.....

- Nhưng một lúc không thấy anh đâu rồi xe em tự nhiên lại hỏng. Tối nên em có gửi xe ở một shop quần áo quen ở đó rồi bắt xe ôm đi.

- Rồi.

- Em thấy anh lằm bất động ở đó, chân trái bị xe đè lên toàn máu.

- À ừ nhỉ, xe anh đâu rồi.

- Vẫn chỉ quan tâm cái xe thôi à. Vi nói gắt mà em chả hiểu vì sao.

- Ơ....

- Anh L đến mang về rồi, anh ý bảo là nhắn cho anh chuyện gì đó anh đã lo xong rồi. Anh ý đêm qua cũng ở đây nhưng về có việc rồi.

- Ừ. Cám ơn em.

- Thôi em về đi học đây.

- Bye em. À mà giúp anh không nói bất cứ ai khác biết nhớ.

- Dạ. Mà chiều em lại vào.

- Vào làm gì? Phiền em lắm.

- Em không phiền.....

Một ngày ở viện thực sự hết sức buồn tẻ.

Hôm nay ngày thứ 4 lằm viện. Vi vẫn vậy như theo lệ tới chăm tôi, vẫn câu trả lời "em không thấy phiền". Hôm nay cũng vậy, em đến rồi ra ngoài mua cháo cho tôi.

Vi vừa sách cháo vào thì có tiếng gõ cửa. Ai nhỉ?

Và người vào sau Vi là Nhi. Vi thấy vậy thì đi ra ngoài.

- Vk đi thăm cô. Nãy thấy Vi muốn nói chút chuyện nên đi...... Mà ck bị sao vậy? Nhi hét khi nhìn chân em.

Và em kể lại, bỏ bớt một số chi tiết.

- Sao ck bị như vậy? Sao ck giấu vk.

- Anh chỉ không muốn em lo.

- Anh tồi lắm. Yêu nhau mà anh vị như vậy em không biết. Lại còn nói như vậy, anh còn cớ nào hay hơn không?... Nhi hét to rồi vùng bước nhanh ra ngoài.

Em giờ thì có đuổi bằng mắt à? Nghĩ nhanh làm gọn. Đẩy vỡ chiếc cốc thuỷ tinh trên bàn, ngay sau vài giây cạnh cửa đã khẽ động. Em lại giả vờ đau đớn ôm ngực ( Bị éo gì đâu)

- Ck ck sao s...s...sao vậy ck? Nhi hốt hoảng kêu lên.

Em tiếp tục vai diễn giả vờ ú ớ như không nói được.

- Ck.....hu hu.

Em bớt diễn ra hiệu cho Nhi lại gần để nói thầm. Nhi tin thật ghé vào. Em nhanh tay ôm chặt lấy cô ấy. Ôm gọn vào lòng.

- Ck biết mà, vk lo cho ck mà.

- Ghét.....

Ôm chán thì Nhi ngẩng mặt lên hỏi.

- Chiều vk ở đây với ck nhớ?

- Về đi chứ ở làm gì?

- Ck hết yêu vk à? Giấu chuyện quan trọng giờ lại còn muốn đuổi nữa. Nhi khóc, khóc thật

- Làm gì có chuyện đó.

- Vậy gì nữa? Vẫn khóc

- Vậy xin phép ai chưa?

- Hì vk gọi xin phép luôn. Cười ngay được chứ. ( lắc đầu một cái tự nhủ"con gái")

Vậy là cả chiều có tiếng Nhi và có Nhi quan tâm nên vui hẳn. Thoát khỏi không khí mấy ngày bơ vơ.

Đến tối sắp hết giờ thăm viện thì thấy Nhi lúng túng định nói gì đó.

- Tối nay vk ở với ck nhớ?

- Không. Ở làm gì? Em giật mình

- Đi mà. Mà vẫn giận chuyện ck dấu vk đấy. Giận thật đó.

- Đêm nay thôi đấy. Từ mai ngủ ở nhà cho khoẻ, nhớ chưa.

- Hì hì vk biết ck yêu vk nhất mà.

Đến đêm chợt tỉnh, quay qua thì Nhi vẫn ngủ ngon lành. Và đang trong tư thế đầu gối vào tay phải em, tay ôm ngang người em và chân thì gác luôn lên cái chân bó bột của em.

Ôi vk hấp của tôi. Tôi bệnh nhân hay vk tôi đây, khổ cái thân tôi không.

Tôi ôm chặt em vào lòng, nhìn em quá mỏng manh càng khiến tôi muốn chở che bảo vệ cho em. Nhưng chợt nhận ra.....

Nhi đang sốt, người rất nóng, thế này sao giờ? Em thì què dở nữa chứ. Đang luống cuống không biết làm sao thì may thay có một ông bác sĩ khá đứng tuổi đi ngang qua. Chắc kiểm tra phòng bệnh. Em gọi bác giúp luôn.

Rồi thì chân đau không đi lại được, nhưng ngồi nhận việc còn oải hơn. Không nặng nhọc nhưng thấy mình vô dụng.

- Thay cái khăn khác.

- Thử lại nhiệt độ kìa.

- Cho uống thuốc đi....

Cứ như vậy, bác sĩ thì tận tình giúp hai đứa một què một ốm như vậy, tất bật. Em lúc ấy lại thấy mình chả làm được gì, bảo sẽ luôn chở che bảo vệ mà đến việc ốm cũng chả giúp được gì nhiều.

- Cô bé này là gì của cháu?

- Là bạn gái cháu ạ.

- Thế chính xác ai là bệnh nhân? Ông bác hỏi rồi nhìn chân em ra hiệu.

- Cháu bị tai nạn gãy chân, cô ấy vào chăm cháu. Ai ngờ lại sốt vậy.

- Chàng trai trẻ. Chuyện tình học trò là một chuyện tình đẹp.

- Dạ.

Từ hai con người xa lạ rồi chỉ lát sau mình với ông bác đã có thể nói chuyện như người thân quen. Cứ như vậy ngồi nói thêm một lúc thì bác bảo kiểm tra lại Nhi. Cứ như vậy liên tục kiểm tra...

Tới lúc Nhi hạ sốt thì cũng đã 3h sáng rồi, bác sĩ cũng đã đi đâu không thấy, thôi thì ngủ tạm đã, giữ sức chút chứ đã què rồi thêm ốm thì toi luôn, mà cũng giữ sức xem đồ giở hơi kia đã.

Sáng dậy Nhi vẫn hơi sốt nhẹ, hai má nóng hổi ửng đỏ lên nhìn yêu quá. Nhưng bệnh tật trên hết đã. Mà vẫn sớm, thôi kệ để Nhi ngủ đã. Lằm thêm lúc cũng đến giờ dậy, công nhận bệnh viện mà cũng dậy sớm vậy. Lay Nhi dậy, em vẫn còn yếu thều thào nói cộng với giọng ngái ngủ.

- Ck ơi vk thấy mệt quá.

- Đồ hấp. Ốm đấy. Lần sau nghe lời ở nhà nhớ chưa?

- Vk muốn chăm sóc cho ck thôi mừk.

- Hâm. Chăm thì lúc nào chả được.

- Dạ.

- Thôi vscn đã.

- Vâng.

Tầm 8h thì các bác sĩ y tá dồn người nhà ra ngoài để khám và kiểm tra.

Đến lượt Nhi thì sao giờ nhỉ?

- Cháu ra ngoài kìa. Một bác sĩ (mà là tầm cô thôi) nói.

- Cô ấy hơi mệt, ở lại với cháu được không ạ?

- Nhưng quy định....

- Cháu trả thêm phí một giường nữa.

- Không cần đâu. Cứ ở đấy cũng được. Ông bác sĩ già hôm qua trực nói từ phía sau.

- Bác. Hôm qua cám ơn bác.

- Không ơn nghĩa gì đâu. Tôi là bác sĩ mà

- Dạ.

Bác sĩ xem qua cho em rồi nhìn hồ sơ bệnh án nói.

- Cháu khoẻ nhanh đấy, các vết thương nhỏ đã liền miệng hết rồi. Thế này chỉ chờ tháo bột nữa thôi.

- Dạ. Vậy đồ hâm này ạ?

- Cô bé hôm qua sốt đây hả?

- Vâng. Mà sao cô biết ạ? 

- Cô bé vui nha, cậu này hôm qua mất gần cả đêm chăm cho cô đấy.

- Dạ hì. Nhi cười tươi. - Ơ mà cả đêm qua ck lo cho vk à? Ck đang là bệnh nhân mà?

- Vâng tôi bệnh nhân mà còn có người không tha cho tôi. Nhưng không sao đâu vk hấp ạ. Xong quay qua bảo bác sĩ. - Bác xem qua giúp cô ấy cho cháu.

Bác ý liền kiểm tra sơ qua cho Nhi.

- Còn cô bé này ốm nhẹ thôi, nghỉ ngơi uống thuốc đầy đủ là khoẻ.

Nhi nghe vậy quay qua em nài.

- Vậy vk ở đây với ck thêm hôm nay nha.

- Gì?

- Nha ck....... Làm mặt dễ thương nữa chứ, má đã ửng hồng giờ lại như vậy em muốn giết anh à.

- Rồi rồi, chị cứ ở đây, em còn chăm cho chị được, còn có người bắt chị uống thuốc. Chứ chị hâm như vậy chỉ làm em lo thôi.

- Dạ hì.

Vậy là giường em giờ có đến hai bệnh nhân, em thì đành chịu rồi, nhưng Nhi thì tội quá. Em làm như vậy tôi lại càng yêu em thôi em biết không?