Tháng Ngày Sau Khi Kết Hôn Của Tổng Tài Mèo Lớn

Chương 3: Chương 3





Đỗ Nhược Ngu không ngờ Sư Diệc Quang lại tận tâm như vậy, diễn kịch phải làm nguyên bộ, muốn đích thân đi gặp người nhà của anh.

Anh không rõ kẻ có tiền yêu cầu như thế nào trong ngày cưới, nhưng đối với gia đình bình dân thì việc gặp mặt phụ huynh hai bên quả thật là điều cần thiết.

Đỗ Nhược Ngu hơi cảm động.

Nhưng từ từ…… tại sao là là con rể, sao lại là cầu hôn.

Sao không phải trái lại?
Đương nhiên Đỗ Nhược Ngu chỉ dám kháng nghị trong lòng, thực tế vẫn là không dám hé răng, thành thật sắp xếp hết vào ngày nghỉ.

Kỳ thật Sư Diệc Quang là người công tư phân minh, tuy rằng lúc làm việc khiến Đỗ Nhược Ngu làm lụng vất vả đến chết, nhưng là chưa bao giờ kêu anh làm việc liên quan đến vấn đề cá nhân nào cả.

Ví dụ như nửa đêm kêu thư kí đưa hoa, tặng quà cho người đẹp chưa từng phát sinh.

Hôm nay Đỗ Nhược Ngu nhận chìa khóa siêu xe của Sư Diệc Quang từ tài xế, ngày nào anh cũng ngồi ghế phụ nhưng nay lại lên ghế lái.

Đỗ Nhược Ngu lái xe đi đón Sư Diệc Quang, Sư Diệc Quang ở khu biệt thự cao cấp, mỗi ngày có tài xế đón đưa, không tiện lắm.

Nhưng Sư Diệc Quang không muốn ở chung cư cao cấp trong trung tâm thành phố mà lại ở xa thế này, cũng không biết đang nghĩ gì.

Biệt thự cao cấp của Sư Diệc Quang Đỗ Nhược Ngu chưa từng đi vào, nghe nói bên trong có bể bơi.

Đỗ Nhược Ngu đỗ xe ở con đường bên ngoài biệt thự, xuống xe chờ đợi.

Sư Diệc Quang mặc tây trang giày da đi tới, Đỗ Nhược Ngu mở cửa xe cho anh ta, anh ta ngồi vào ghế sau.

Đỗ Nhược Ngu cũng lên xe, nhìn Sư Diệc Quang qua kính chiếu hậu.

Hôm nay Sư Diệc Quang thậm chí còn mặc một bộ vest ba mảnh còn dùng kẹp cà vạt, rất trang trọng, toàn người trông như được lấy ra từ một bức tranh sơn dầu.

Tổng cảm thấy có điểm quái quái……
Đỗ Nhược Ngu cũng mặc một bộ vest.

Nhìn chung cả hai người không ai mang cảm giác là đi cầu hôn, mà ngược lại như chuẩn bị đi hội nghị hơn …
Có cảm giác hơi ngốc.


 Sư Diệc Quang mở miệng hỏi: “Đồ mua chưa?”
Đỗ Nhược Ngu đáp: “Mua rồi, ở cốp xe.


Nào có đạo lý tay không tới cửa, Sư Diệc Quang ném cho Đỗ Nhược Ngu một tấm thẻ, để Đỗ Nhược Ngu tự đi mua lễ vật.

Lễ hỏi còn phải tự mua, có một không hai.

Bất quá Đỗ Nhược Ngu có thể dựa theo sở thích của mẹ và em gái mua quà, tốt xấu xem như hòa nhau.

Đỗ Nhược Ngu kể tình hình trong nhà, Sư Diệc Quang ngồi ở ghế sau xem điện thoại, một lát sau, nhìn anh rồi nói: “Cậu chắc là thư kí lái xe kém nhất toàn Trung Quốc.


“……” Đỗ Nhược Ngu nghĩ thầm, anh ra cửa thì có tài xế, cũng không cho tôi cơ hội luyện tập đâu, “Sau này tôi sẽ tập.


Sư Diệc Quang hỏi: “Cậu không có xe?”
Đỗ Nhược Ngu nói: “Không có, tôi ở gần công ty nên không mua xe.

” Lúc đi với anh thì ngồi chung xe.

“Mua cho cậu một chiếc.

” Sư Diệc Quang nhẹ nhàng nói một câu.

Oa, cảm ơn miêu vương, không, tạ chủ long ân.

Đây cũng là phúc lợi kết hôn sao, Đỗ Nhược Ngu còn chưa mở miệng, Sư Diệc Quang liền tiếp tục nói: “Sau này cậu ở chung với tôi, có xe đi tiện hơn”
“……” Đỗ Nhược Ngu lúc này mới ý thức được vấn đề này, anh phải ở chung với Sư Diệc Quang.

…… 24 giờ bị cấp trên giám thị, ngẫm lại thật tốt đẹp, may mà anh đoán được đòi thêm tiền lương.

Đỗ Nhược Ngu lái đến tiểu khu nhà mình, tìm chỗ dỗ xe, cách nhà một đoạn, chỉ có thể thỉnh ngài Tổng tài tôn quý đi bộ đến.

Đỗ Nhược Ngu lấy quà trong cốp xe ra, bởi vì không muốn mất mặt trước mẹ và em nên anh mua rất nhiều đồ, xách đầy hai tay.


Sư Diệc Quang lại hai tay trống trơn đi trước Đỗ Nhược Ngu.

Đỗ gia là do Đỗ Nhược Ngu mua sau khi làm việc, là tiểu khu mới, hoàn cảnh cũng không tệ lắm, hơn nữa nhiều người nuôi thú cưng, mỗi ngày trong tiểu khu rất nhiều người dắt chó đi dạo.

Đỗ gia nuôi một con mèo, không cần dắt đi dạo, nhưng Đỗ Nhược Ngu rất được động vật thích, mỗi lần trở về luôn thích chọc chó trong tiểu khu.

Nhưng hôm nay thật kỳ quái.

Đỗ Nhược Ngu thấy một người dắt chó lại đây, kết quả con chó kia còn chưa tới gần, chết sống kéo chủ mình đi hướng khác, làm chủ nó cũng không hiểu sao.

Con thứ nhất như vậy, con thứ hai càng kỳ quái, nó mới vừa đi bộ lại đây, đột nhiên nhảy dựng lên chạy về sau, chủ cố kéo lại mà kéo không được.

Sau đó cũng đều như vậy, không có con chó nào chịu lại đây, thấy Đỗ Nhược Ngu cùng Sư Diệc Quang từ xa đã chạy trốn không còn tăm tích.

Đỗ Nhược Ngu tự hỏi một chút, khẳng định không phải vấn đề của mình, anh quay đầu nhìn Sư Diệc Quang.

Sư Diệc Quang bắt gặp ánh mắt của anh, nói: “Nhìn cái gì? Dẫn đường.


Xem anh kìa, chó còn không để ý tới.

Đỗ Nhược Ngu dẫn Sư Diệc Quang vào thang máy, vừa ra khỏi Sư Diệc Quang liền giữ chặt anh.

Đỗ Nhược Ngu: “?”
Sư Diệc Quang dương dương cằm, ý bảo đồ anh đang xách.

Đỗ Nhược Ngu: “……”
Anh không nói nên lời đưa quà cho Sư Diệc Quang, Sư Diệc Quang xách hết, nói: “Mở cửa.


Đỗ Nhược Ngu không lấy chìa khoá mà ấn chuông cửa.

Chuông cửa vang lên ba tiếng thì cửa mở ra, mẹ Đỗ cùng Đỗ Dĩnh Dĩnh đứng ở huyền quan nhìn hai người.


Đỗ Nhược Ngu dẫn Sư Diệc Quang đi vào, cười cười: “Mẹ, đây là Sư tổng của con.


Sư Diệc Quang điều chỉnh vẻ mặt hơi nhu hòa một chút: “Chào cô.


Đỗ Nhược Ngu biết Sư Diệc Quang đây là mở hình thức công tác ra số 2.

Hình thức công tác số 1 là đối đãi cấp dưới, hung dữ; hình thức công tác số 2 là đối đãi đối tác, giả tạo.

Mẹ Đỗ hiển nhiên hơi khẩn trương, kính cẩn nói: “Mời vào mời vào, xách nhiều đồ như vậy, vất vả.


…… Mua đồ là anh, xách đồ lên cũng là anh mà.

Đỗ Dĩnh Dĩnh lại ngơ ngác đứng một chỗ, đôi mắt lăm lăm dính trên người Sư Diệc Quang, vẻ mặt không thể tin được.

Mẹ Đỗ vỗ lưng cô nửa ngày cô mới tỉnh lại, nhận đồ trên tay Sư Diệc Quang.

Líc cô đi ngang qua Đỗ Nhược Ngu lén giơ ngón cái với Đỗ Nhược Ngu.

Lợi hại, bắt được tổng tài đẹp trai như vậy về, nhìn còn đẹp hơn trên tin tức.

Đỗ gia là căn nhà không tồi với người bình thường, vị trí tốt diện tích cũng không nhỏ, ít nhiều cũng do tiền lương của Đỗ Nhược Ngu không tồi mới có thể mua nổi.

Cho nên mẹ Đỗ vẫn luôn có ấn tượng rất tốt với Sư Diệc Quang, ông chủ chịu phát tiền lương là tốt.

Mẹ Đỗ tiếp đón Sư Diệc Quang đến phòng khách ngồi, mọi người mới vừa đi vài bước đột nhiên nghe thấy một tiếng mèo kêu.

Đỗ Nhược Ngu nhìn phòng khách đầu tiên, liền thấy mèo nhà mình trong đó đang kêu với bọn họ.

Mèo nhà họ là do Đỗ Dĩnh Dĩnh nhặt được lúc học cao trung, mèo đen bụng trắng, lông hơi dài.

Khi đó Đỗ Dĩnh Dĩnh nhặt được nó trên đường, mèo vừa nhỏ vừa xấu, bởi vì không có sức nên kêu như heo con hừ hừ, Đỗ Dĩnh Dĩnh liền đặt tên là “Hô Hô”.

Đỗ Dĩnh Dĩnh thấy nó đáng thương, nói thế nào cũng phải nuôi cho được, cô trích tiền tiêu vặt của mình mua đồ ăn cho nó, mẹ Đỗ mới đồng ý cho nó ở lại.

Kết quả nuôi rồi nuôi, cả nhà đều nuôi tới mức có cảm tình.

Có vẻ vì đủ dinh dưỡng, lông rất sáng, đôi mắt cũng có thần thái, Hô Hô càng lớn càng xinh đẹp, lá gan cũng lớn hơn nhiều, sẽ làm nũng cũng sẽ ngạo kiều, là bảo bối của cả nhà.


Nhưng đây là lần đầu tiên Đỗ Nhược Ngu nhìn thấy Hô Hô như vậy.

Con mèo đốm đen trắng cúi người xuống, dẹt tai ra sau và biến thành tai máy bay, phần lông đen trên lưng dựng đứng, đuôi duỗi thẳng và nếu nhìn kỹ vẫn còn run rẩy.

Đỗ Nhược Ngu nhìn theo hướng của Hô Hô, quay đầu thấy Sư Diệc Quang.

Hô Hô rõ ràng là thấy Sư Diệc Quang mới như vậy, đây là lần đầu tiên Hô Hô thấy người xa lạ mà đề phòng đến thế.

Sư Diệc Quang cũng nhìn Hô Hô.

Một người một mèo, ánh mắt giao nhau.

Sư Diệc Quang nhíu mày.

Đỗ Dĩnh Dĩnh bên cạnh nhìn động tác này của anh mà sắp xỉu rồi, Đỗ Nhược Ngu đành phải bất đắc dĩ nói với Sư Diệc Quang: “Nó ngày thường không có sợ người lạ như vậy, hôm nay cũng không biết bị sao.


Sư Diệc Quang bất động thanh sắc nói: “Không sao, không trách nó.


Anh ta nói vẻ mặt không chút để ý, nhưng ánh mắt còn chưa dời khỏi Hô Hô.

Hô Hô cũng nhìn chằm chằm Sư Diệc Quang, vừa khẩn trương vừa sợ hãi, cúi người, móng vuốt cào trên sàn, tùy thời chuẩn bị lui về phía sau nhưng lại không dám lui về phía sau.

Đỗ Nhược Ngu không hiểu sao Sư tổng lại bày uy phong với con mèo làm gì, hù dọa mèo có thể là hảo hán Lương Sơn à, anh muốn chạy qua trấn an Hô Hô.

Nhưng Sư Diệc Quang kéo anh lại, còn nâng tay làm bộ lơ đãng giúp anh đẩy mắt kính, lòng bàn tay đảo qua làn da anh tạm dừng một chút, nói: “Nó đang sợ nhưng là muốn bảo vệ gia đình cậu.


Đỗ Nhược Ngu sửng sốt.

Bảo vệ? Bảo vệ khỏi ai? Sư Diệc Quang? Có ý gì đây.

Tại sao phải bảo vệ? Sư Diệc Quang lại không phải là lão hổ, cũng sẽ không ăn cả nhà anh.

Đỗ Nhược Ngu còn đang tự hỏi, nhưng thân thể lại phản ứng nhanh hơn, màu đỏ từ chỗ Sư Diệc Quang sờ đến bắt đầu lan ra, cuối cùng cả khuôn mặt đều đỏ.

Chắc là do động tác thân mật của Sư Diệc Quang tuyên cáo quyền sở hữu, Hô Hô thấy lập tức xoay người, phóng vèo vào phòng, trốn vào một góc.

 
------oOo------