Thanh Ca Chi Dận Nhưng

Chương 73: Phiên ngoại chi nếu là sơ kiến .




Tiết trời thanh minh đều có mưa phùn.

Dận Kì mang theo dù, đi trên một con đường núi nhỏ, hắn chậm rãi đi trước, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn thiên không âm trầm.

Rẽ vào một đường, trước mắt bỗng nhiên hiện ra một gian nhà gỗ sập xệ.

Nữ tử một thân bố y ôm một tiểu hài mới sinh đứng ở trước cửa nhà gỗ, trên mặt mang theo tươi cười ôn nhu thỏa mãn, nhìn mưa bên ngoài, còn có ngôi mộ đối diện ngôi nhà.

Dận Kì đầu tiên là lẳng lặng đứng ở chỗ trẽ, nhìn nữ tử. Tay hơi hơi nắm chặt cán dù, lại vẫn không có mở miệng, chỉ yên lặng đứng thẳng một hồi, liền chậm rãi xoay người.

“Nếu nói, chỉ là thấy nàng lần đầu, sau đó đột nhiên, ngươi rất muốn rất muốn thú nàng làm vợ” Hắn từng hỏi qua nhị ca như vậy.

Khi đó, nhị ca cười trêu nói “Tiểu Ngũ, ngươi xong đời, ngươi thích nàng, nói mau, nói mau, là nữ tử nhà ai mà có phúc khí tốt như vậy, được tiểu Ngũ nhà ta coi trọng?”

Hắn chỉ ôn hoà hiền hậu cười, nói chỉ là nghe người ta nói qua mà không hiểu được ý câu này.

*****************

Hắn từng ở cửa Hàm An Cung, nhìn một nữ nhân đang mang bầu đến ngơ ngác xuất thần.

Hắn nhớ rõ lần đầu tiên cùng nàng nói chuyện, ngay tại đại môn Hàm An Cung.

Nàng một tay đỡ eo, thực cố hết sức lại thực cung kính đối hắn hành lễ.

Nàng hơi hơi cúi đầu, khuôn mặt đoan trang, mặt mày cung kính cũng không quá nịnh nọt, nhẹ giọng mở miệng “Uyển Dung kiến quá Ngũ a ca.”

Trước khi hắn gặp nàng, trong lòng kỳ thật rất là khinh thường, chưa lập gia đình đã có thai, danh tiết bại hoại, nghe nhị ca nói, nếu không phải hoàng a mã hạ chỉ, chỉ sợ đã sớm bị Phú Sát gia dìm sông  . Song thân đối nàng cũng thật  thống hận, một nữ tử như vậy, nhất định là nữ nhân thực yêu mị.

Nhưng sau khi thấy nàng, lại phát hiện không phải như vậy.

Hắn nhớ rõ lần đó, tâm tình hắn thật là không tốt, khi đi đến Hàm An Cung, nghĩ đến nhị ca nhắc nhở, liền đi đi vào, thấy nàng ngồi ở dưới tàng cây, đang thêu gì đó, trên mặt mang theo ý cười hơi hơi thỏa mãn.

“Ngươi đang thêu gì đó?”

“Ngọc Lan Hoa.”

“Nga? Ngươi thích hoa ngọc lan?”

“Không phải, là hắn thích.”

Hắn khi đó thấy trên mặt của nàng hơi hơi nở nụ cười. Tươi cười ôn nhu thỏa mãn. Hắn không biết vì sao trong lòng rất hâm mộ, hâm mộ ai? Hắn thực mờ mịt.

Tái sau, hắn cùng Tứ ca cải trang ra cung.

Hắn thấy Tứ ca chọn lựa nửa ngày, rốt cục chọn một kiện ngọc lưu ly bình, đi ngang qua quán bán chao ( đậu hũ thối đó), Tứ ca cau mày mua rất nhiều, hắn nhớ rõ Tứ ca ghét nhất chao, liền tò mò hỏi “Tứ ca, ngươi không phải không thích ăn sao?”

“Tiểu bát thích.” Tứ ca thực ngắn gọn trả lời, mày vẫn gắt gao nhăn, nhưng khóe miệng đã có ý cười thản nhiên, tươi cười có thỏa mãn có ôn nhu.

Khi đó, hắn bỗng nhiên hiểu được, người mình hâm mộ là ai.

Có thể được một nữ nhân như vậy nhớ thương, như vậy vướng bận, mỗi khi nhớ tới luôn có vẻ mặt hạnh phúc.

Mà này nữ nhân lại tình nguyện lưng đeo thanh danh không trinh tiết, tình nguyện bị trục xuất khỏi gia tộc, cũng muốn dùng sinh mệnh để sinh hạ hài tử.

Nam nhân đã mất này thực quá may mắn?

Hắn hâm mộ trước, cũng ghen tị.

Sau, vào ban đêm, hắn ngồi ở cửa Hàm An Cung, nhìn minh nguyệt, nàng ngồi ở dưới đại thụ tiền viện Hàm An Cung, nương theo ánh trăng không biết đang thêu gì, hắn vài lần muốn há mồm khuyên nàng yêu quý hai mắt của mình mà không cần tái thêu tiếp, cũng không biết vì sao, luôn là lời đến miệng lại nuốt vào, trong lòng thở dài một hơi, lại không biết là vì nàng, hay là bởi vì nàng trong lòng hắn?

Trăng chậm rãi tan đi, ngọn nến cũng sắp tàn, nàng đi ra.

“Ngũ A Ca, đây là chút tâm ý của Uyển Dung.” Nàng cười cười mở miệng. Đưa qua một túi hương màu cỏ xanh.

Hắn sợ run một hồi, mới chậm rãi thân thủ tiếp nhận. Túi hương màu cỏ xanh là thứ hắn thích, hoa lan chi thảo được thêu trên túi hương, là loại hoa hắn thích nhất, túi hương hắn trên người đeo là ngạch nương hắn tự thêu, luôn luôn là loại hoa này, chỉ là đường thêu được thêu rất chìm, không nhìn kỹ là nhìn không ra.

Ngước nhìn nàng tươi cười uyển chuyển hàm xúc ôn nhu dưới ánh trăng, đột nhiên ý niệm trong đầu hắn chậm rãi rõ ràng.

Hắn muốn lấy nàng làm vợ

Nhưng, cũng chỉ nghĩ mà thôi.

Hắn biết có vài việc là không thể tưởng, cũng không thể làm. Hắn không phải Tứ ca, hắn lại càng không là hoàng a mã.

Mặc dù có là Tứ ca, hoàng a mã, cũng có nhiều chuyện đau khổ.

Sau khi thái tử quy thiên một năm, Tứ ca khai phủ thành thân.

Khi đó trên tiệc rượu, tiếng mọi người hoan hô trò chuyện vui cười, Tứ ca tuy rằng ngẫu nhiên có cười, đều thực cứng ngắc, ánh mắt luôn hướng về tiểu bát. Tiểu bát cười đến thực vui vẻ, chính là, mặt mày có chút rầu rĩ không vui, hắn quan sắc rất kĩ, cùng đại ca tùy tiện tìm cái lấy cớ liền mang vài tiểu hài tử rời đi. Nhưng đại ca lại giữ hắn lại để trong tứ ca.

Đại ca chạy, Tứ ca lại bỗng nhiên chạy tới, kéo tiểu bát qua một bên, không biết nói gì đó, cũng không biết đưa tiểu bát cái gì. Nhưng tiểu bát lại bỗng nhiên đẩy tay hắn ra, cũng không quay đầu lại rời đi  . Tứ ca đứng ở tại chỗ, kinh ngạc nhìn bóng dáng tiểu bát, hắn đi theo ra, chỉ thấy thân ảnh Tứ ca ở dưới lồng đèn đỏ thẫm, không hiểu chỉ là cảm thấy rất thương tâm cùng tịch liêu.

Sau lại, nghe đại ca nói, trên đường trở về tiểu bát đều không nói chuyện, chỉ gắt gao nắm lấy đồ Tứ ca đưa.

Mà hắn lưu lại, trên đường đưa Tứ ca vào động phòng, Tứ ca bỗng nhiên tránh tay hắn, đi đến một chỗ âm u, nắm chặt tay lại rồi đột nhiên đấm mạnh vào tường, lại vô lực chậm rãi hạ xuống. Hắn ban đầu hoảng sợ, nhưng nhìn Tứ ca đứng ở chỗ tối lại không rõ biểu tình, hắn trầm mặc.

Nguyên lai, mặc dù là Tứ ca, cũng có nhiều bất đắc dĩ sao?

******************

Thanh minh thanh minh, mưa đến mờ mịt trời đất, có chỗ nào là minh?

Hắn cầm lấy cán dù, chậm rãi xuống núi.

Nhớ tới ngày ấy, nhị ca ở Từ Hòa cung đối hắn nói mượn ôn dịch lần này đưa nàng rời cung.

Khi đó, hắn thực do dự.

“Sinh hạ đứa nhỏ sau, ngươi tính làm như thế nào?”

“Nếu ta còn có thể sống, ta muốn nhìn nó chậm rãi lớn lên.”

Hắn rất muốn hỏi nàng, có nghĩ chuyện lập gia đình hay không?

Nhưng nhìn vẻ mặt nàng hạnh phúc cùng bộ dáng vuốt ve bụng, hắn lại hỏi không ra tiếng.

Sau đó, chuyện đưa nàng rời cung mà hắn do dự, cũng chậm chậm có quyết định.

Nhìn nàng đi vào nông trang, tâm hắn cũng chậm chậm trầm xuống.

Sau lại, nàng sinh con trai, hắn nhận tin tức, liền lập tức chạy qua, bà đỡ nói là khó sanh, người mẹ và đứa nhỏ chỉ chọn được một, hắn không cần suy nghĩ liền bảo bà đỡ chọn người mẹ, cũng không nghĩ lại bị nàng nghe thấy, nàng kêu lên, cứu đứa nhỏ, nàng chết cũng muốn sinh đứa nhỏ.

Hắn nổi giận! Liền kêu bà đỡ lập tức động thủ, cứu người mẹ là tốt rồi!

Nàng gắt gao dõi theo hắn, cắn môi, còn muốn dựa vào chính sức mình để sinh đứa nhỏ, bà đỡ hoảng, hắn lại gắt gao hồi nhìn chằm chằm nàng, từng chữ nói  “Nếu ngươi chết, ta sẽ giết hài tử của ngươi!”

Nàng rơi lệ đầy mặt, chậm rãi gật đầu.

Sau, chính là dày vò, hắn ngồi xổm trên nông trang, bụm mặt, nghe bên trong nàng thống khổ la to, tâm đau, đau đến hận không thể thay nàng chịu khổ, giờ phút này hắn bỗng nhiên hiểu được đêm đó vì sao Tứ ca thành thân mà lại như thế, hắn cũng bỗng nhiên hiểu hoàng a mã vì sao thâu đêm suốt sáng chạy về kinh thành …

Nguyên lai, đúng là thống khổ như vậy sao?

Cuối cùng, nàng rốt cục bình an sanh ra đứa nhỏ, một tiểu nam hài.

Đứng ở cửa phòng, thấy nàng suy yếu lại thỏa mãn cười, hắn yên lặng xoay người, nhưng khi xoay người sau, cước bộ hắn lại lảo đảo, ngồi một đêm, nguyên lai chân sớm hắn đã tê rần.

Sinh hạ đứa nhỏ sau, nàng liền cố gắng làm việc bằng cách thêu thùa thuê, cho dù ở cữ, nàng cũng muốn làm, làm xong, phải làm phiền tiểu nha hoàn chiếu cố nàng cầm bán, hắn khó hiểu, không phải có hắn chiếu cố sao?

Nàng lại nói, không thể như vậy.

Không thể như vậy là sao?! Hắn có giận có bối rối trong lòng, bởi vì nàng kiên định nói như vậy, muốn ly khai.

Tứ ca đăng cơ, hắn được phong làm Hằng Thân Vương.

Có mấy chỗ thôn trang rất tốt,  muốn nàng đến trụ lại, nàng lại nói muốn lên núi để thờ người kia.

Lúc này, hắn thật sự sinh khí. Quăng vỡ bát trà, liền phất tay áo rời đi. Một cỗ xúc động muốn đem con nàng đoạt lấy, lại thấy nàng gắt gao ôm đứa nhỏ, vẻ mặt quật cường nên trong lòng không đành lòng rời đi.

Ngày ấy, hắn đi Túy Tiên lâu uống rượu, lại nhìn thấy Tứ ca cùng tiểu bát. Tâm tình của hắn rất kém, trên mặt tuy rằng cường đả khởi tinh thần, vẫn không thể che lấp. Tứ ca cầm tay tiểu bát, mới hỏi hắn.

Hắn chưa nói ra chuyện của hắn, chính là, hỏi, có phương pháp gì có thể đem một người sống nhưng đã chết lòng theo kẻ đã mất mang về không?

Tứ ca dõi theo hắn, khẽ lắc đầu, thản nhiên nói, đó là chuyện vĩnh viễn không có khả năng.

Hắn biết là không có khả năng, nhưng không nghĩ buông tay, không bao giờ nghĩ buông tay.

Hắn không hề mở miệng nói chuyện, chính là một ly một ly uống rượu.

Tứ ca lại chậm rãi nói “Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, nghe qua chưa?”

Hắn ngẩn ra.

“Ta chính là như vậy.” Tứ ca thản nhiên mở miệng, gợi lên khóe miệng, chậm rãi cười.

Hắn có chút không tin, nếu nói là hoàng a mã, hắn sẽ tin, hoàng a mã vì nhị ca, đều bỏ qua ngôi vị hoàng đế giang sơn, nhưng là, Tứ ca, lại tựa hồ không phải như vậy.

Tứ ca nhưng không nói cái gì nữa, chỉ là khi rời đi, nắm tay tiểu bát, đối hắn nói “Thật sự không muốn buông tay, liền tiếp tục đi, chờ ngày nào đó ngươi không muốn tiếp tục nữa, chính là buông tay.”

Hắn có lẽ là vì uống nhiều rượu, nhưng lại thốt lên hỏi ra “Vậy Tứ ca ngươi thì sao?”

Tứ ca nhưng không có sinh khí, sờ sờ đầu tiểu bát, thản nhiên mở miệng “Ta đều đã quên cái gì gọi là  buông tay.”

Đi trong mưa, hắn nghĩ, vậy tiếp tục đi. Tiếp tục đến ngày nào đó hắn không muốn tiếp tục, có lẽ sẽ buông tay.