Thánh Địa Vùi Thây

Chương 16: Bị Bậy




Thang máy không rơi.

Đây là hiện tượng tụt cáp trượt thang máy tôi từng gặp một lần vào đầu năm ngoái, khi đi khảo sát công trình địa ốc ở tp Hồ Chí Minh. Thang dừng đột ngột, sau đó trôi nhanh vài tầng, cuối cùng lại dừng đột ngột. Hồi đó chỉ có một mình, kinh nghiệm bằng không nhưng tôi lại khá bình tĩnh. Bây giờ ở cùng nhiều người, kinh nghiệm đã có nhưng cmn suýt té đái.

“Mi kêu chi mừ kêu như gấy thế!” Chất giọng đặc sệt hét lên trong lúc đang trôi khiến tôi an tâm hẳn.

Sau khi thang dừng tôi đẩy cơ thể chắn trước mặt ra, khùa khoạng đá phải chiếc đèn pin lăn dưới chân, tôi nhặt lên. Nương nhờ ánh sáng đèn pin, tôi bắt đầu xem xét tình hình ngổn ngang trước mắt.

Tiếng ruỳnh rung trời cùng sự chấn động như đâm phải thiên thạch ban nãy hẳn là do tác động khi chiếc hòm cồng kềnh rơi xuống. Còn âm thanh ẩu đả thì tất nhiên là từ phía sư béo dỏm tấu sáu kẻ còn lại.

Tôi thận trọng đi trên mặt sàn kim loại đã bị bóp méo bởi trọng lượng của chiếc hòm, vượt qua những xác người chết ngất, chiếu đèn vào sư béo dỏm đang mồm to thở hổn hển.

“Tôi nghe tiếng súng, anh không sao chứ?”

Sư béo dỏm lắc đầu, chỉ phía đỉnh thang máy. Tôi chiếu đèn lên thấy bên trên lỗ chỗ thủng.

“Hấn ngu rứa. Nộ súng troong thang mấy, hấn ăn chi ngu rứa.”

Sư béo dỏm vừa nói vừa tiện tay đấm cho tên bất tỉnh bên cạnh mấy đấm nữa.

“Không sợ bắn nhầm quân mình, loại này đúng là yêu tiền tích mạng hết thuốc chữa.”

Tôi lắc đầu phán rồi bắt tay lục soát súng của từng người một. Tôi từng xem cảnh này qua phim ảnh, thật chẳng ngờ bây giờ phải đích thân áp dụng.

“Mi đại tỉnh táo hầy.” Sư béo dỏm huýt sáo chẳng biết là đối với tôi hay đối với khẩu súng ngắn hắn đang vuốt ve trên tay nữa.

“Anh không định bắn ai đấy chứ?” Tôi đề phòng quan sát sư béo dỏm.

Người này nhìn thì cà lơ cà phất nhưng cũng không giống hạng gian ác gì. Tuy nhiên sự xuất hiện đột ngột cùng hành vi bạo lực của hắn nãy giờ đã chứng tỏ mục đích không hề đàng hoàng.

"Cướp thôi đừng giết người."

Tôi rút mũ Ngũ Phật bị đè bẹp dí trong góc, thảy cho sư béo dỏm.

Sư béo dỏm bắt mũ, cất súng vào trong áo tăng bào, nói:

"Nỏ nỏ. Tau nỏ ngu."

Tôi xách năm cây súng được bao tạm trong áo khoác đến trước mặt hắn, bảo hắn chỉ tôi cách phá hủy. Hắn rút hai cây khoá khoá an toàn để sang một bên. Sau đó phá ba cây còn lại. Vừa phá vừa chỉ tôi cách nạp đạn lên nòng.

"Không cần. Đất nước tôi không để dân thường có súng đâu."

"Tau biết."

Sư béo dỏm gật đầu. Sau lại lắc đầu nhún vai.

"Nhơng nớ là khi mi về nác."

Hắn cầm một khẩu đã khoá khoá an toàn, thảy cho tôi.

"Kím thêm hụp đạn đi."

Tôi từ chối nhận. Tôi giải thích với sư béo dỏm mình chỉ vô tình lạc vào đây, không có ý định ăn cướp ăn cắp gì cả. Ra khỏi thang máy tôi sẽ tìm đường về ngay.

Sư béo dỏm nhíu mày, vẻ mặt hắn tràn đầy nghi hoặc.

"Cậu bợn nhọ, mi lừa tau răng? Lạc mần răng?"

Tôi thở dài, tự biết lý do đi lạc của mình nghe không có tính thuyết phục, nên đã kiên nhẫn kể vắn tắt lại quá trình cho hắn.

Sư béo dỏm nghe xong càng thêm nhăn mày ngờ vực, hắn quét tôi từ đầu đến chân hỏi:

"Enh em, mi đắc tội loại ngài chi mừ bị chịnh thạm rứa."

Thấy tôi không hiểu, hắn lại tặc lưỡi giải thích:

"Mi bị bậy biết chơ?"

- ---------------