Thánh Địa Vùi Thây

Chương 89: Đau






Các vết thương sâu nhức nhối khủng khiếp khiến tôi trằn trọc xoay người mãi vẫn chẳng thể đi vào giấc ngủ, rốt cuộc đành nhắm mắt tĩnh tâm một hồi rồi bật dậy.

Mệt càng thêm mệt, tôi thở ngắn than dài chậm chạp thu dọn lên đường.Bây giờ số lượng đèn không còn nhiều, tôi cũng đã nhận biết nguy hiểm mình gặp phải, vậy nên chỉ cần đốt một cái một là đủ.Vừa đi vừa đốt, vừa đốt vừa nghỉ, tôi cứ thế mà chết lặng hành hương.


Có thể là vì ở một mình quá lâu trong bóng tối tuyệt đối này, dưới đáy lòng tôi bỗng nảy sinh một sự ức chế nặng nề.

Tôi thử tự nói chuyện với chính bản thân nhưng chẳng nghe thấy gì cả.

Thế là tôi bắt đầu cào vào vết thương sẵn có, đau đớn khiến tôi khẳng định sự tồn tại của mình.Về sau nghĩ lại, tôi đã rùng mình suốt thời gian dài, khuynh hướng tự ngược rõ ràng không phải bản chất của tôi.Nhưng giờ thì tôi chỉ biết dằn vặt những vết rách trong tầm tay, khiến chúng mãi chẳng lành được, vậy là cơn sốt lại đến, rồi đầu óc lại lơ mơ, cuối cùng thì quay trở về tự ngược bản thân.

Một vòng tuần hoàn vô vọng.Sau giấc nghỉ ngơi vật vờ như mọi lần, tôi kiểm kê số lượng thấy đèn chỉ còn ba chiếc.


Lạ lùng là lòng tôi hết sức tĩnh lặng, không phải bình tĩnh mà là chết lặng.Mấy ngày nay tôi hay suy nghĩ vẩn vơ, tự hỏi tự trả lời, trong đó có việc Julie và Nam làm cách nào đi qua dòng sông lạnh cóng này.

Có vài đoạn không có bờ khiến tôi buộc phải bơi, mỗi lần đều như lột một tầng mỡ, sút đi cả ký thịt, quả thực gian khổ, đến tôi còn thấy vậy thì hai đứa nó khá hơn sao được.Thế nên tôi nghĩ, hay chăng chúng nó không chơi nông dân hai cẳng như tôi, mà nạp vip sắm đồ hẳn hoi, cụ thể ở đây hẳn là thuyền.

Càng nghĩ càng thấy có lý, bởi vì tôi đã không phát hiện dấu vết nào của bọn họ trên cả quãng đường dài.

Nếu Hai Tý có thể, tôi đoán anh ta sẽ tìm cách để lại ký hiệu gì đó nhằm an ủi tôi.


Nhưng anh ta không thể, nên lập luận cùng lối nhưng không cùng đường càng thêm củng cố.Nếu dùng thuyền thì tốc độ di chuyển của bọn họ chắc chắn phải nhanh gấp mấy tôi, nghĩa là đoạn đường bọn họ có thể an toàn vượt qua, tôi chưa chắc vượt được.Đèn chỉ còn ba chiếc, có lẽ nào tôi sẽ đốt hết trước khi thoát khỏi màn đêm vô hạn này? Không có đèn lồng da người chỉ lối liệu tôi sống sót được trong bao lâu?Hiện thực tàn khốc như vậy, nhưng bởi đã lờ mờ xác định trước, hoặc cũng vì quãng thời gian dài dòng chết lặng mà tôi chẳng cảm thấy hoảng loạn tẹo nào.Tôi châm lửa đốt thuốc lá, ngoại trừ tự cào cấu vết thương, ngửi mùi khói thuốc đã trở thành niềm an ủi hiếm hoi của tôi.

Tôi rít một hơi dài, sau kẹp trên hai ngón tay, dùng đầu lửa châm bấc đèn.Đúng lúc này tôi phát giác mùi hương bình thường vẫn nồng nàn nay lại nhạt hơn rất nhiều, giống như đã bị hút vơi đi.

Tôi nghi hoặc bước lên mấy bước, cảm nhận có gì đó tát lên mặt, lành lạnh.Là gió..