Thành Đôi

Chương 4




Kỳ thực Hằng Quang rất ít khi tưởng tượng về tình huống hai mẫu tử gặp lại.

Có lẽ là do lớn lên với nhang đèn, cho nên ý thức về tình thân của Hằng Quang rất đạm bạc.

Đương nhiên, y cũng cho rằng Lâm Phi sẽ không có tình cảm gì với mình, dù sao hơn mười năm trước, bà ấy đã chọn đứa con lớn trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi – có thể bà có nỗi khổ tâm gì đó bên trong, nhưng Hằng Quang không cảm thấy hứng thú với chuyện đó.

Cho nên khi Lâm Phi dùng sắc mặt thê lương nhìn y, đôi môi không ngừng run rẩy, Hằng Quang cảm thấy rất lúng túng.

Lâm Phi là một người ít khi thất thố, nhưng khi nhìn đứa con lớn nhiều năm không gặp, bà còn chưa kịp phản ứng, lệ đã rơi đầy mặt.

Nhìn thấy bộ dạng Lâm Phi, Ta Thực kinh ngạc hỏi: “Mẫu phi?”

Lâm Phi như bị giọng nói Tạ Thực thức tỉnh, trải qua một đêm, Tạ Thực chuyển biến tốt hơn nhiều, Lâm Phi vội vã dìu con trai mình, nhìn về phía Hằng Quang, sắc mặt phức tạp.

“Con đã cứu nó.” Lâm Phi nói, “Con…”

Hằng Quang sờ mũi một cái, trừng mắt nhìn Thiên Lang tiến vào đồng thời với Lâm Phi.

Chả trách tên này nửa đêm biến mất, thì ra là đi mật báo.

Hằng Quang vốn định cứu đệ đệ xong rồi im lặng trở về, không ngờ Thiên Lang lại đi mật báo cho Lâm Phi, nếu bây giờ xoay đầu rời đi, thì thật không lễ phép.

Vì vậy y suy nghĩ một chút: “Đây là việc ta nên làm.”

Dù sao đi chăng nữa, Tạ Thực cũng là đệ đệ y.

Lâm Phi trầm mặc một hồi, ánh mắt khẽ phóng đến chuỗi phật châu màu tím quấn trên cổ tay Hằng Quang.

“Con nguyện ý giúp đệ đệ mình không?” Lâm phi là một nữ nhân thông minh, tuy không được sủng ái, nhưng suy nghĩ lại rất sắc sảo.

Bà nhìn ra Hằng Quang không có phản ứng gì với bà, thế nhưng thái độ đối với Tạ Thực — người đệ đệ giống y như đúc, lại tương đối quan tâm.

“Không phải ta đã giúp hắn rồi sao?” Hằng Quang nói: “Thứ bên trong lỗ tai hắn đã không còn quan trọng, ta cũng nên đi rồi.”

“Con nghĩ chỉ có vậy thôi sao?” Lâm Phi cười khổ, “Con vừa đi, không biết thứ gì sẽ tới tìm nó nữa.”

“Kẻ nào ghét hai người như vậy.” Hằng Quang cau mày hỏi.

Lâm Phi và Tạ Thực liếc mắt nhìn nhau, không nói gì.

“Cái tên ngu ngốc này.” Thiên Lang lười biếng xen vào, “Người trong hoàng cung, ai cũng chán ghét lẫn nhau.”

Lâm Phi biến sắc, nhìn về phía Hằng Quang.

Hằng Quang: “?”

“Hắn nói rất đúng.” Lâm Phi thấp giọng trả lời.

Phụ thân Lâm Phi là Ngự Sử, bởi vì tính tình quá mức ngay thẳng mà không được quân tâm, Lâm Phi gả vào trong cung bất quá chỉ vì kết quả ván cờ của tôn thất và ngoại, hoàng đế xưa nay không quan tâm bà. Tạ Thực và Hằng Quang là kết quả sau khi hắn qua loa lâm hạnh lúc vừa nạp bà làm phi.

Lâm phi tuy không được sủng ái, lại hiểu rất rõ một điều, dù có sống trong cung và không tranh với đời, nhưng chỉ cần sinh được hoàng tử, đều trở thành cái gai trong mắt người khác — đặc biệt là người không được hoàng đế sủng ái, khi nhà mẫu thân suy yếu đi, hai nhi tử có thể bình an lớn lên hay không, là một vấn đề lớn.

Cho nên khi Lâm Phi sinh ra đôi huynh đệ Hằng Quang Tạ Thực, thân thể yếu đuối vô pháp nuôi nấng, đành cầu xin hoàng đế, đưa Tạ Thực cho hoàng hậu nuôi dưỡng, hành động này của Lâm phi biểu hiện nàng ở thế yếu, tuy không chắc hoàng hậu sẽ tận tâm giáo dục Tạ Thực, nhưng bên ngoài sẽ không bạc đãi hoàng tử, còn có thể ngăn chặn mấy loại âm mưu từ hậu cung.

Mà đây cũng biểu thị cho việc huynh đệ Hằng Quang tuy sinh ra ở hoàng tộc, nhưng đã bỏ qua việc tranh ngôi vị hoàng đế, từ nay phải sống dưới sự kiềm chế của hoàng hậu và Đại hoàng tử do hoàng hậu sinh ra.

Nhưng Lâm Phi không hi vọng hai đứa con mình phải chịu vận mệnh này, vì vậy chịu tội khi quân tìm một nhũ mẫu, dùng một đứa trẻ chết non thay cho Hằng Quang, đưa y ra khỏi cung, tới Tùng Sơn tự, vận mệnh một đôi song sinh vốn quấn quít cứ như vậy ra đi.

Người thì phú quý, nhưng đời lại có hạn, che lấp phong quang, kiếp sống phụ thuộc.

Người thì xa xứ, có quyền lựa chọn cuộc sống nhân sinh, cơm canh đạm bạc, tự do tự tại.

Mặc dù trong phạm vi hoàng hậu cho phép, Lâm Phi có thể thương yêu Tạ Thực, mà mỗi đêm khi bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Lâm Phi lúc nào cũng hoang mang, không biết lựa chọn mười mấy năm trước của mình, đến tột cùng có tốt cho đứa trẻ đó không.

“Ta chưa từng nói cho các con điều này.” Lâm Phi sờ sờ trán Tạ Thực, không dám nhìn Hằng Quang: “Các con… Hận nương không?”

Tạ Thực lớn lên bên cạnh hoàng hậu, gian khổ bên trong không cần phải nhiều lời, điều này khiến tâm trí của hắn so với Thừa Quang thì trưởng thành hơn, hắn nắm chặt tay Lâm Phi.

“Mẫu phi chỉ là bất đắc dĩ.” Tạ Thực lạnh nhạt nói.

Hắn liền nhìn Hằng Quang: “Cảm ơn ngươi đã cứu ta một mạng. Chúng ta chia lìa từ nhỏ, nói có tình cảm huynh đệ là dối trá, ngươi có thể tới, ta rất cảm tạ. Ngươi –”

“Tạ Ơn.” Lâm Phi nói: “Lúc trước ta thêu tên con trên hầu bao đặt ở…”

“Hằng Quang.” Hằng Quang vội vàng nói: “Lúc ở trên núi chưa từng dùng tên tục.”

Lâm Phi ngẩn người, đôi mắt xinh đẹp hiện ra nước mắt.

Hằng Quang thở dài: “Các ngươi muốn gọi ta là Tạ Ơn thì cũng được.”

Thiên Lang cười cười.

Hằng Quang nguýt hắn một cái: “Ngươi nửa đêm chạy đi, bỏ ta ở nơi này một mình, ta còn chưa tính sổ, ngươi cười cái gì?”

“Nửa đêm?” Lâm Phi kinh ngạc, “Ta quên hỏi, sao các ngươi vào cung được? Có kinh động hoàng hậu nương nương không?”

“Không có.” Hằng Quang trả lời: “Thủ pháp Thiên Lang rất cao, nhờ hắn mang ta tiến vào.”

“Không phải hôm nay mẫu hậu trở về sao?” Tạ Thực cũng hỏi: “Cớ nào lại không thấy.”

“Sáng sớm ta tới đây, cũng là vì chuyện này.” Lâm Phi nói: “Đêm qua trong cung xảy ra vấn đề rồi.”

Tuy Tạ Thực không phải do hoàng hậu sinh ra, dù sao danh nghĩa cũng là mẫu hậu, bề ngoài bà đối với Tạ Thực rất tốt. Tạ Thực bị bệnh nửa tháng, mỗi ngày đều có người của hoàng hậu tới thăm, cách ba ngày hoàng hậu cũng tới xem Tạ Thực, hôm nay cũng thế.

Nhưng đêm qua trong cung xảy ra một việc lớn.

Đại hoàng tử – con ruột hoàng hậu, đột ngột phát bệnh cấp tính, bây giờ, thái y toàn bộ hoàng cung hầu như tập trung bên trong cung điện của Đại hoàng tử, đèn đuốc trắng đêm không ngừng, trân thuốc kỳ thảo đều đưa vào toàn bộ.

“Hoàng huynh xảy ra chuyện gì?” Tạ Thực cau mày.

Lâm Phi thở dài: “Đại hoàng tử là đứa con mà hoàng thượng kỳ vọng nhất, vừa xảy ra chuyện, hoàng hậu lập tức tự mình tọa trấn, chỉ cho tiến vào không cho phép tiến ra, bây giờ điện hạ không tốt lắm, còn rốt cuộc vì sao, thì không ai biết cả.”

Thiên lang cười khẽ: “Có chuyện gì, cứ đi xem sẽ rõ.”

“Tuyệt đối không thể.” Lâm phi lập tức nói: “Trong đó bây giờ kín kẽ không một lỗ hổng, hơn nữa… Hơn nữa Đại hoàng tử bên đó có cao nhân giúp đỡ, có thể hô mưa gọi gió, pháp lực cao cường.”

“Phụ hoàng còn định phong vị cao nhân kia làm quốc sư.” Tạ Thực thấp giọng nói.

“Pháp lực cao cường?” Thiên Lang cười một tiếng, ngược lại không nói gì nữa.

Hằng Quang biết lão yêu quái Thiên Lang tu luyện không biết bao nhiêu năm rồi, ngạo mạn đến mức đuôi cũng vểnh lên trời, chưa kể dọc đường đi, một tên yêu quái cũng khiến dân chúng coi như hoàng đại tiên, càng làm Thiên Lang đối với phàm nhân hạn hẹp kiến thức hừ mũi xem thường.

“Lai lịch người cao nhân kia thế nào?” Hằng Quang vội truy hỏi.

“Nghe nói là tinh quân trên trời hạ phàm, đến điểm hóa Chân Long.” Lâm Phi thấp giọng trả lời.

Tinh quân thì y không thấy, chỉ thấy yêu quái rải rác đầy Hoàng thành.

“Các ngươi nghĩ là thần tiên thật sao?” Hằng Quang gãi đầu: “Chỗ khác không nói, ở đây một tia tiên khí cũng không cảm nhận được.”

Tạ Thực cười lạnh: “Không quản nó là cái gì, phụ hoàng và mẫu hậu nghĩ nó là tiên nhân, thì chính là tiên nhân.”

“Chắc ‘cao nhân’ không chỉ có một đúng không?” Thiên Lang nhàn nhạt dựa lên tường: “Bắt đầu từ hôm qua, trong hoàng cung có hai phe thế lực đối đầu nhau, đến giờ vẫn chưa phân cao thấp.”

Hằng Quang suy nghĩ một chút: “Cho nên tình huống Đại hoàng tử mới khó bề phân biệt?”

“Tám phần mười.” Thiên Lang nói: “Một trong số đó, chính là kẻ bỏ thứ kia vào tai đệ đệ ngươi.”

Tạ Thực và Lâm phi chấn động cả người.

“Khó trách.” Hằng Quang bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Cho nên ngươi mới không cho ta ngạnh với vật kia.”

Thiên Lang nói: “Nếu Lâm phi đã không đắc thế, Tạ Thực nuôi dưới gối hoàng hậu cũng không đáng chú ý nhiều, như vậy khiến hắn bệnh là để xem xét nhân tâm của hoàng hậu và Đại hoàng tử.”

Bên cạnh Đại hoàng tử, có cao nhân để tâm, mà mấy vị khác cũng chả phải kẻ tầm thường, thấy có trợ lực, liền thăm dò một chút xem sâu cạn thế nào, mà Tạ Thực chính là hòn đá nhỏ dò đường đó.

Tuy bề ngoài hoàng hậu tài đức sáng suốt, đối với Tạ Thực không tồi, nhưng khi Tạ Thực thật sự xảy ra chuyện, lại không hề duỗi tay cứu giúp, cùng lắm là mỗi ngày mang mấy thứ nhân sâm bổ béo gì đó đến, thân thiết dặn dò thái y mà thôi.

Bà ta biết rõ, Tạ Thực thật sự bị “Bệnh” gì, nhưng không muốn vì Tạ Thực, mà xuất ra lá bài của mình.

Tạ Thực giãy giụa nửa tháng, hoàng hậu chậm chạp không ra tay, kẻ ngu cũng biết không ai quan tâm vị hoàng tử này sống chết thế nào, đối phương rốt cuộc không kiềm chế nỗi, hướng bàn tay về phía Đại hoàng tử.

Thiên Lang nói: “Gấp gáp như vậy, chẳng lẽ đại nạn hoàng đế sắp tới?”

Sắc mặt Lâm phi lập tức biến đổi, Tạ Thực nhìn chằm chằm Thiên Lang: “Sao ngươi dám ngông cuồng nghị luận đế tôn?”

Thiên Lang nói: “Ở trước mặt ta, hắn vẫn chưa thể xưng là cái gì tôn đâu.”

Tạ Thực liếc mắt nhìn Hằng Quang, lại phóng lên người Thiên Lang, không nói gì.

Hằng Quang lên tiếng xoa dịu không khí: “Những chuyện trong căn phòng này, sẽ không có người khác biết.”

Lâm phi thấp giọng nói: “Những năm gần đây, thân thể hoàng đế dần quyện bại, năm nay đã xây dựng lò đan cho Đan sư, uống Vạn Thọ Đan xong sẽ tốt lên nhanh thôi.”

“Mắt thấy tốt, chưa chắc là thế.” Tạ Thực nói: “Con thấy không hẳn như vậy.”

Lâm phi không được sủng ái, mà Tạ Thực là tùy tùng Đại hoàng tử, cơ hội nhìn thấy hoàng đế ngược lại rất nhiều, đương nhiên hắn cảm thấy hoàng đế trên xu thế tốt dần. Trong triều trọng văn khinh võ, một người quanh năm không xuất cung, chỉ biết ăn ngủ mỗi ngày, là chuyện rất bình thường.

“Bất luận thân thể phụ hoàng thế nào, hoàng huynh sắp sửa phải thành niên.” Tạ Thực phân tích: “Kẻ đó vội vã hại ta và hoàng huynh, có lẽ là vì cái này.”

Giành giựt ngôi vua vốn là chiến trường máu me suốt các triều đại, hoàng tử nào có đầu óc bình thường sẽ không ra tay lúc này, đều tránh bị hàm nghi, bí mật làm việc.

Bây giờ đã có người không kiềm chế nổi, chắc chắn có nguyên nhân.