Thánh Đường

Chương 197: Khí phách




Lôi Quang Đường tới chỗ nào, tiếng hoan hô vang tới nơi đó, biểu hiện của bọn họ đã chinh phục từng đối thủ, hiện tại bọn họ chỉ cần tiến nhanh về phía trước.

Ngoại trừ một số ít người, đệ tử ba đường trên rõ ràng đã tăng lên nhiều, ít nhất chính là Hoành Sơn Đường. Bình thường các phân đường gần nhau đều có chút ân oán, nhưng ai cũng không thể sinh ra được oán hận với Phi Phượng Đường. Cho dù là bị đánh bại, Hoành Sơn Đường cũng không hy vọng bất cứ kẻ nào thay thế mình, đại khái là Hoành Sơn Đường đang hận Lôi Quang Đường nhất.

Hoành Sơn Đường nằm gai nếm mật, rồi thể hiện ra lực lượng mạnh mẽ như vậy, nhưng chung quy vẫn thất bại trong gang tấc, rất không cam lòng.

Trong Phi Phượng Đường, đám người Dương Dĩnh và Cao Đan Đan đã chuẩn bị tốt rồi. Nghe thấy thanh âm huyên náo bên ngoài, mọi người cũng từ trong tĩnh tọa đứng lên.

“Các tỷ muội, đã tới lúc quyết chiến rồi!”

Ngày này, Dương Dĩnh đã chờ rất lâu!

Lúc năm người Dương Dĩnh đi ra, đám nữ tu Phi Phượng Đường cũng nhảy lên hô lớn: Phượng Vũ Cửu Thiên, Linh Tê Độc Bộ!

Thanh âm trong trẻo này quả thực có chút hương vị khác biệt, tới Phi Phượng Đường rồi, mọi người giống như không tự giác được mà lễ phép đi nhiều. Ít nhất thanh âm chửi bậy là không có.

Dương Dĩnh hôm nay thay đổi một bộ quần áo màu hồng nhạt, mặt trên thêu một đóa tiên hoa rất sống động, hoa tươi và mỹ nhân tôn lên vẻ đẹp của nhau.

Đám nam tu đang xem lập tức ngây ngốc, cho dù là bên phía Lôi Quang Đường cũng không ngăn lại được. Tiếng hô Lôi Quang Đường vô địch cũng trở lên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Đối với một đám mỹ yểu điệu như vậy, khí dương cương cũng bị triệt tiêu đi không ít.

Lần đại hội này rất khác biệt với mấy lần trước, bởi vì quan hệ của Vương Mãnh và Dương Dĩnh, mùi thuốc súng thiếu đi rất nhiều, càng còn nhiều điều phải luận bàn.

Lôi Quang Đường: Vương Mãnh, Tác Minh, Chu Khiêm, Mã Điềm Nhi, Liễu Mi.

Phi Phượng Đường: Dương Dĩnh, Cao Đan Đan, Du Vũ Tình, Thư Nhu , Vạn Phương Hoa.

Đội hình Lôi Quang Đường rất rõ ràng, không có gì bí mật đáng nói cả, ngoài trừ Vương Mãnh, chính là Tác Minh và Chu Khiêm. Mã Điềm Nhi năng lực chủ yếu là ngự thú thuật, chỉ có điều tới Phi Phượng Đường này, chỉ sợ sẽ không có người cho nàng cơ hội sử dụng linh dung đại pháp. Về phần Liễu Mi, nàng hoàn toàn là để góp cho đủ số, cho dù là Bách Thảo Đường thì cấp bậc của nàng cũng không phải là đối thủ, cũng đừng nói tới Phi Phượng Đường làm gì cho mệt.

Nơi này là đỉnh điểm của ba đường ở giữa.

Phi Phượng Đường trưởng lão là Kinh Diễm Vân, kiếm tu, so sánh với Triệu Nhã hơn một phần thong dong, nhưng nhìn ra được cũng không phải xuất thân thế gia như Triệu Nhã. Nhưng năm tháng hầu như không làm tổn hao vẻ đẹp của nàng, hơn nữa còn tăng thêm vài phần thành thục và tao nhã.

Kinh Diễm Vân cũng lẳng lặng đánh giá Vương Mãnh, trưởng lão mới cực kỳ ồn ào và huyên náo này. Nàng cũng lần đầu tiên nhìn thấy, đồn đãi thì cũng nhiều rồi, nhưng rốt cuộc bản lĩnh là ở đâu?

“Tiểu Dĩnh, bắt đầu!”

“Vâng, sư phụ!” Dương Dĩnh cung kính nói.

Từ đầu tới cuối Dương Dĩnh đều không có nhìn Vương Mãnh. “Trận đầu, Cao Đan Đan lên!”

“Vâng đại sư tỷ!”


Cao Đan Đan đi lên giữa sân, nhìn bên phía Lôi Quang Đường nói: “Vị nào của Lôi Quang Đường đồng ý chỉ giáo?”

Cao Đan Đan là kiếm tu, Chu Khiêm khẳng định là không được: “Tác Minh đi lên lĩnh giáo cao chiêu của Cao sư tỷ đi.”

“Vâng lão đại!”

Tác Minh mang theo song chùy nhảy lên trên sàn đấu, ầm ầm rơi xuống đất, ác nghiệt nhìn Cao Đan Đan. Cao Đan Đan cũng đánh giá đối thủ của mình, diện mạo thì hơi thô ráp, tuy nhiên tính tình thật không tồi, rất có chút ý vị của nam nhân.

“Tác sư đệ, mời!”

“Cao sư tỷ, mời!”

Thanh âm của Tác Minh không mang theo bất luận dao động gì cả, vừa dứt lời, cây chùy đã vọt qua, không mang theo một chút thương hoa tiếc ngọc gì cả.

Cao Đan Đan ngẩn người, ai có thể nghĩ được đối phương lại xuất thủ không chút lịch sự gì cả. Trước đây Phi Phượng Đường các nàng giao thủ không người nào là không lễ nhượng ba bước. Chuyện này thật buồn cười, đúng là hắn không chút khách khí.

Thân hình nhẹ nhàng lui về phía sau một chút, nhưng nàng đã quên Tác Minh là một thể tu. Tốc độ của thể tu so với kiếm tu phải nhanh hơn, mà nàng dường như còn chưa ý thức được đối thủ tới làm gì?

Tác Minh là tới đấu!

Mỗi một trận chiến đều phải liều mạng, hắn là cần thắng, bất luận mỹ nữ nào trong mắt hắn cũng chỉ là mây bay. Từ khi Lâm gia muội tử mất đi, lòng hắn như nước lặng, ở trên chiến trường, không có gì khác ngoài đối thủ.

Ầm!

Song chùy mang theo gió xoáy mênh mông đảo lại đây, Cao Đan Đan trong lòng vừa sợ vừa giận, không ngờ không chút dạo đầu nào cả, vừa lên đã dùng toàn lực, nào có người nào như vậy chứ.

Trường kiếm bay múa trên song chùy một chút, thân hình nàng nhẹ nhàng tung bay lên, né tránh, đồng thời một kiếm cũng chém giết ra ngoài.

Tác Minh đón đỡ kiếm trảm, tốc độ không chút chậm lại, tiếp tục tới gần Cao Đan Đan. Một chùy lại một chùy ầm ầm đập xuống, Cao Đan Đan trong thời gian ngắn bị buộc tới luống cuống tay chân.

Những người tu hành khác nếu bị thể tu tới gần người tuyệt đối lâm vào giằng co trí mệnh. Đệ tử Phi Phượng Đường cũng không nghĩ tới Tác Minh lại hung ác như vậy, giống như Cao Đan Đan là kẻ thù giết cha hắn vậy.

Bầu không khí không giống như luận bàn, Cao Đan Đan trong lòng nghẹn khuất muốn khóc rồi. Một chiêu tính sai, không ngờ bị áp bức thành như vậy. Nàng cắn môi một cái, đón đỡ một chùy của Tác Minh. Lập tức nàng kêu lên một tiếng đau đớn, mượn lực tung bay lên, liều mạng chịu thương thế cũng không thể bị động mãi như vậy.

Nương theo khe hở này, lập tức nàng ngự kiếm bay lên, Cao Đan Đan quả nhiên là bị chọc tức rồi, niệm động kiếm quyết, tiên kiếm bốc cháy lên ngọn lửa.

Địa vị ở Phi Phượng Đường cũng không phải là do người khác ban cho, Cao Đan Đan càng không phải dựa vào vẻ đáng yêu mỹ lệ của mình mà trở thành chính tuyển của Phi Phượng Đường.

Nhìn Tác Minh đang chuẩn bị kỹ càng ở phía dưới để đón địch, Cao Đan Đan tức giận thật rồi, nàng không ngờ đối phương lại có thể hạ độc thủ với một mỹ nữ như nàng.

“Chân Viêm kiếm trảm!”

Từng đạo hỏa diễm mang theo kiếm khí chậm rãi tiến tới Tác Minh.

Chân Viêm Kiếm Trảm, cần thể chất ngũ hành chủ hỏa mới có thể tu luyện, nó khiến cho kiếm khí mang vào sát thương chân hỏa, cần có ngộ tính tương đối.

Chân Viêm Kiếm Trảm vừa ra, Tác Minh bạo rống một tiếng, hiện ra Bạo Lực Cương Thể, nếu không thì không thể ngăn cản được sát thương của chân hỏa.

Vương Mãnh nhìn xem có chút gật đầu, tuy nói loại kiếm pháp này đại khí chỉ chạm tới da lông của việc lĩnh ngộ ngũ hành. Nhưng hiện tại thế giới Tiểu Thiên quả thực là đã chú ý tới sử dụng lực lượng theo phương hướng này.

Có thể nói có chút người ở thế giới Tiểu Thiên nói có thể sinh ra ở thế giới Đại Thiên chỉ sợ có thể trở thành cao thủ tuyệt đỉnh. Nhưng nếu ở thế giới Tiểu Thiên lại có khả năng phải ngã xuống, đây là quy luật tàn khốc của tu hành, người không thể đổi nơi mình sinh ra, chỉ có thể thay đổi chính mình.

Sử dụng Chân Viêm Kiếm Trảm làm cho Cao Đan Đan cuối cùng cũng cảm giác hết giận. Đánh giết cho Tác Minh liên tiếp bại lui, nhưng Tác Minh xuất ra bạo lực cương thể đã thể hiện ra tính kiên nhẫn rất tốt. Nàng vừa thi triển kiếm trảm vừa muốn duy trì trạng thái ngự kiếm, đúng là tiêu hao nguyên lực phi thường lớn. Mà chỉ cần phòng ngự của Tác Minh tiêu hao đi ít, hắn chỉ cần có thể phòng ngự được, thì Cao Đan Đan xong rồi.

Kiếm trảm rất hung ác, nhất là thương tổn chân hỏa phụ gia vào đó, lấy tầng thứ nguyên lực trước mắt, chân hỏa thương tổn tương đối là đau nhức, làm cho người ta đánh mất ý thức, thậm chí sụp đổ.

Cao Đan Đan căn bản là không thèm để ý tiêu hao, cho rằng đối thủ tuyệt đối sẽ sụp đổ trước nàng.

Vì tăng cường uy lực, Cao Đan Đan dần dần tới gần Tác Minh, công kích ngày càng hung mãnh sắc bén. Áp lực lên Tác Minh phòng ngự ngày càng lớn, nhưng ngơ ngẩn một chút, cũng không phát ra thanh âm nào cả, chỉ nhìn lửa cháy ngập trời cùng mới kiếm khí chém giết tới mình.

Cao Đan Đan mắt thấy đối thủ không có sụp đổ, trường kiếm trong tay càng phát ra hỏa diễm mạnh mẽ, ngọn lửa phát ra thanh âm xèo xèo, một kiếm nữa lại chém xuống: Bạo Viêm Kiếm Trảm!

Đây là một tầng công kích càng mạnh hơn của Chân Viên Kiếm Trảm, thuyết minh lĩnh ngộ về hỏa của Cao Đan Đan tương đối dũng mãnh.

Tác Minh không tránh, song chùy bảo vệ đầu, thân thể lùi lại sau.

Rầm!

Ngọn lửa bao phủ lấy Tác Minh, cho dù là có phòng ngự Bạo Lực cương thể, cũng không thể ngăn cản được chân hỏa đốt cháy. Cao Đan Đan trợn mắt há mồm, người này không phải là ngốc chứ??

Cũng không biết tránh đi, thật muốn chết sao?



Trong ngọn lửa, một cây chùy trong nháy mắt oanh thẳng về phía Cao Đan Đan. Cao Đan Đan trường kiếm chắn lại, nhưng làm sao có thể chính diện ngăn cản được một kích của thể tu.

Tác Minh phi chùy kỹ!

Theo sát sau, một chùy nữa lại nặng nề oanh qua, Cao Đan Đan kêu lên một tiếng rơi xuống. Tác Minh trực tiếp lao thẳng tới, trong nháy mắt đã áp đảo Cao Đan Đan, lửa cháy trên người còn chưa có tắt.

Tác Minh cả người cháy rực lửa nhìn chằm chằm vào Cao Đan Đan. Lúc này hắn chỉ cần đập một cái, Cao Đan Đan liền xong rồi, Cao Đan Đan sợ tới mức hoa dung thất sắc.

“Mời nhận thua!”