Thánh Đường

Chương 200: Phượng Vũ Cửu Thiên




Nhưng trong kiếm pháp hoa lệ lại cất giấu sát khí, loại kiếm vũ lại không thể được thưởng thức dễ dàng, một khi không tốt, khó giữ được cái mạng nhỏ này.

Cho dù là sử dụng phi ảnh, Vương Mãnh cũng né tránh chẳng phải thoải mái được. Trên phương diện khống chế, Dương Dĩnh phải hơn Kiều Thiên nhiều lắm, Kiều Thiên nhiều lắm chỉ là được một thanh kiếm tiên, liên tiếp chém tới mà thôi, đối với lý giải kiếm pháp hoàn toàn không có. Mà Dương Dĩnh vẫn khống chế được nguyên lực, lại có thể chế tạo ra được áp lực cực mạnh. Vương Mãnh đã sử dụng bất tử kim thân, đơn thuần né tránh là căn bản không thể né được hết công kích của Dương Dĩnh. Bởi vì nguyên lực của Dương sư tỷ ước chừng ở 23 hoặc 24 tầng. Lấy công kích mạnh mẽ của kiếm tu, không thích hợp pháp thuật hay thể tu, nếu trúng một kiếm, Vương Mãnh là cúi đầu chào thua rồi.

Bất tử kim thân vừa ra, động tác của Vương Mãnh rõ ràng mau lẹ hơn nhiều lắm. Thậm chí còn có lực phản kích, quyền kiếm lần lượt thay đổi, không ngờ phát ra những tiếng bang bang như kim loại va chạm vào nhau, nguyên lực tiêu tán trong không khí.

Vương Mãnh bắt đầu phản kích, bất tử kim thân có thể bỏ qua một ít công kích yếu hại, cho dù là công kích của Dương Dĩnh. Dù sao Vương Mãnh cũng qua được 20 tầng, đây là một ngưỡng cửa, tới cấp bậc này rồi, ba bốn tầng khác biệt cũng không tới mức nguy hiểm tới tính mệnh.

Bất tử kim thân sinh ra lực áp bách bắt đầu phát huy được tác dụng. Đây cũng là lý do mà thể tu hung mãnh, Vương Mãnh có được cơ hội, không chút khách khí đấm thẳng xuống mặt đất.

Sóng Địa Chấn chậm rãi sát hướng Dương Dĩnh, Dương Dĩnh thân hình nhẹ nhàng lơ lửng trên không, thân thể xoay tròn. Sóng Địa Chấn thoải mái lướt qua người nàng, mà giữa không trung, từng đạo kiếm trảm phóng ra, oanh thẳng xuống đầu Vương Mãnh.

Từ né tránh tới công kích, sinh động lưu loát như mây bay nước chảy. Mà Vương Mãnh vừa hoàn toàn xong động tác Sóng Địa Chấn đã bị kiếm khí giết tới.

Cao thủ giao tranh chỉ là trong chốc lát, Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo ngơ ngác nhìn nhau. Những chiêu thức này rất đơn giản, phối hợp với nguyên lực mạnh mẽ, bọn họ là không thể ngăn cản được.

Đây là chênh lệch cấp bậc, không phục cũng vô dụng.

Vương Mãnh khóe miệng mỉm cười, thân hình lập tức phiêu động.

Cọ cọ cọ…

Mặt đất bị kiếm khí cắt ngang như cắt đậu hũ, cắt thành những đường thẳng tăm tắp.

Mà Vương Mãnh vẫn đứng tại chỗ, hoàn hảo không chút tổn hao nào.

Trên đấu pháp trường một mảnh tĩnh lặng, nhất là những người cấp bậc như Minh Nhân lại hết sức chăm chú.

Những trận chiến phía trước thật ra đối với bọn họ đều là rác rưởi. Bao gồm của Hoành Sơn Đường, chỉ là tạo thêm náo nhiệt mà thôi. Nhưng trận chiến này lại khác.

Kiếm khí cũng không phải nói càng nổ tung thì càng tốt. kiếm khí của Dương Dĩnh chém ra, thẳng tắp cắt tới, không mang theo nổ tung, đây không phải là uy lực yếu, mà ngược lại uy lực cực mạnh. Nó thuyết minh thời điểm tổ hợp mệnh ngân, không chút sai sót nào, mới có thể phát ra kiếm khí tinh chuẩn như vậy.

Dương Dĩnh từ không trung hạ xuống, nàng cũng không nghĩ tới kết quả lại như vậy: “Xem ra Vương huynh còn lưu lại thực lực, không ngờ có thể lấy trạng thái bất tử kim thân sử dụng phi ảnh, lợi hại!”

Lời này vừa nói ra, toàn trường cảm thấy tức cười, không biết phải nói gì cho tốt, đây không phải là lợi hại mà là biến thái tới mức khủng bố rồi.

Thể Tu chính là đơn giản thô bạo!

Phi ảnh chú ý tới biến hóa của mệnh ngân!

Hai loại trạng thái tuyệt đối tương phản, Vương Mãnh lại có thể sử dụng nguyên lực cưỡng ép bắt chước thủ đoạn Thể Tu đã là dọa người lắm rồi, không ngờ hắn còn thừa lực để tiến hành tổ hợp mệnh ngân.

Đơn giản mà nói, tay trái ăn cơm, tay phải thì lại luyện kiếm, tu hành muốn nhất tâm lưỡng dụng thì phiền phức hơn nhiều lắm.

Cũng không phải chưa từng xuất hiện qua người như vậy, dù sao các môn đều có chỗ độc đáo tương đối, kết hợp lại khẳng định sẽ rất mạnh. Không ai là không muốn kết hợp, nhưng trên cơ bản, ý đồ dung hợp kết quả đều là lấy thất bại mà chấm dứt, hoặc là không đâu vào đâu, hoặc là không có uy lực mạnh bằng chuyên một.

Nhưng nhìn Vương Mãnh sử dụng, đã tới trình độ theo ý mình rồi.

Lấy thể tu sử dụng phi ảnh, tốc độ phải nhanh hơn nhiều lắm, vừa tốc độ nhanh tới mức tạo thành tàn ảnh rồi.

“Làm nóng người đã xong, vẫn là tới bữa ăn chính đi, ta đã hơi nóng ruột rồi!”

Vương Mãnh cười nói.

Dương Dĩnh cũng lộ ra nụ cười, làm cho người ta đẹp mắt, ánh mắt trời cũng phải mất đi màu sắc vì nụ cười của nàng. “Cũng được, ta sẽ không khách khí nữa.”

Vốn Dương Dĩnh còn chuẩn bị cấp cho Vương Mãnh cơ hội thi triển, nhưng hiển nhiên Vương Mãnh không cần.

Vù..

Phi Phượng Kiếm kêu nhẹ một tiếng, kiếm khí oanh oanh liệt liệt trút xuống. Thân hình Dương Dĩnh nhoáng lên một cái, ngự kiếm tới giết.

Mạnh mẽ như gió xoáy, loại tấn công này không thể nào kém thể tu được, mấu chốt nhất là công kích của kiếm tu là thiên hạ vô song.

Đối mặt với công kích loại này, cho dù là bất tử kim thân cung không thể né tránh.

Vút…

Dương Dĩnh bắt dầu thể hiện ra thực lực chân chính của mình, người tu hành mà có công kích mạnh nhất không thể nghi ngờ chính là kiems tu. Chỉ cần là ngươi có thực lực, kiếm tu là có thể phát huy ra được đầy đủ nhất.

Phi Phượng kiếm đánh xuống, Vương Mãnh ngoại trừ né tránh, không còn phương pháp nào khác. Thậm chí hắn cũng không dám lấy bất tử kim thân đón đỡ một kiếm này. Kiếm khí của Dương Dĩnh sắc bén vô cùng, chạm người tức thương, một khi bị thương, chờ đợi tiếp theo chính là công kích liên tiếp. Vương Mãnh rất rõ điểm này, Dương Dĩnh càng hiểu hơn.

Lúc này Dương Dĩnh có một loại phóng khoáng như kiếm tiên vậy, lại có thể mạnh mẽ khống chế. Mỗi một kiếm đều có thể vừa đủ khống chế toàn cục, làm cho Vương Mãnh không thể thi triển ra bất tử kim thân được. Cũng như mọi người suy đoán, Vương Mãnh lực khống chế là rất mạnh, nhưng cho dù có mạnh tới như thế nào, nếu muốn sử dụng phi ảnh là vẫn phải có thời gian. Muốn vừa né tránh vừa có dự phán tốt cần phải chuẩn bị một chút. Mà Dương Dĩnh tất nhiên sẽ không cho đối phương cơ hội này.

Vương Mãnh né tránh ngày càng khó, bất tử kim thân không thể né tránh được mấy kiếm này. Tuy rằng không phải bị công kích chính diện, nhưng cũng để lại dấu vết, nếu ngay mặt bị kiếm khí đánh trúng, tuyệt đối bị đả thương.

Mà đây cũng không phải là Phượng Vũ Cửu Thiên!

Dương Dĩnh hỏi được Vương Mãnh, cho nên càng khổ công xóa bỏ đi hoàn toàn sơ hở ở thức mở đầu của mình.

Nàng muốn biết, Vương Mãnh còn biện pháp nào không?

Nếu Vương Mãnh cho rằng chỉ có pháp thuật đơn giản là có thể ngăn cản được, thì quá ngây thơ rồi, nàng là Dương Dĩnh.

Xoẹt.

Một hơi, chín kiếm nở rộ, nhất thời Vương Mãnh đã song chưởng hộ thể lui về phía sau, đây là công kích không thể né tránh.

Từng đạo kiếm khí không chút khách khí chém lên trên người Vương Mãnh, duy nhất có thể làm là tránh yếu hại ra.

Mà trong khoảnh khắc này, thân thể Dương Dĩnh đã bay lên không, Phi Phượng kiếm tản mát ra hào quang đẹp mắt, tất cả mọi người mở to hai mắt mà nhìn.

Lúc này cho dù có sơ hở, bị áp chế như vậy, Vương Mãnh cũng không có cơ hội. Huống chi hiện tại phải giải quyết vấn đề Dương Dĩnh đã.

Khí thế hít thở không thông từ trong Phi Phượng Kiếm áp bách ra ngoài. Từng đạo kiếm khí vô hình như lồng chụp xuống đầu Vương Mãnh, ngoan cố chống cự chỉ uống công.

Kiếm khí như những cánh chim phượng hoàng vậy, dần dần triển khai, lăng lệ bắn ra bốn phía. Nhưng khác biệt chính là, Dương Dĩnh đã làm ra được điều chỉnh tốt nhất, loại triển khai này không phải công kích mà là phòng ngự. Công kích sẽ có sơ hổ, nhất là khi công kích còn chưa hoàn toàn đầy đủ. Chỉ có điều thời điểm sử dụng thức mở đầu, phải đổi góc độ cùng phương hướng, nếu đổi lại thành phòng thủ, thì sẽ trở nên hoàn mỹ.

Kiếm pháp của nàng là hoàn mỹ, nhưng nàng hy vọng không chỉ như thế.

Những kiếm tu ở đây hết sức chăm chú nhìn kiếm pháp bí truyền tới từ tổng đường này.

Minh Nhân và Lương Nguyên ánh mắt sâu nhất, thâm thúy nhất, nhất là Minh Nhân. Hắn đã từng được nghiệm qua, quả nhiên nhược điểm lớn nhất lúc mới mở đầu của Phượng Vũ Cửu Thiên đã được bù đắp!

Một khi biến thành phòng ngự, không ai làm được gì Phượng Vũ Cửu Thiên.