Thánh Đường

Chương 205: Mời chiến




Cửu Long đỉnh là biểu tượng của Tiên Nguyên Đường, tượng trưng cho cực hạn đan đạo.

Người xem cũng phân biệt rõ ràng, ủng hộ Lôi Quang Đường, phản đối Lôi Quang Đường.

Hoành Sơn Đường là người phải đối kiên định nhất, bọn họ tới nơi này cũng không phải xem uy phong của Lôi Quang Đường mà là muốn nhìn Lôi Quang Đường thua cuộc. Đám đàn bà Phi Phượng Đường kia có thể thả cho bọn họ một con ngựa, nhưng Tiên Nguyên Đường tuyệt đối không.

Một câu thôi, Lương Nguyên không nhịn được.

Lôi Quang Đường một đường tới đây, chinh phục không ít người, cũng tạo ra một ít kẻ thù. Nhưng Lôi Quang Đường không cần phải quay đầu lại nhìn xem, bọn họ cần phải làm chính là đi nhanh về phía trước.

Đệ tử tới nơi này đều có thể cảm nhận được sóng triều nguyên khí của Tiên Nguyên Đường. Tuy rằng chỉ có vài ngày mà thôi, nhưng nếu ở trong nơi này thời gian dài, có thể cảm nhận được chỗ tốt trong này. Dù sao địa phương có không gian như bí cảnh là khó có thể gặp được mà không thể cầu được.

Nhìn khí thế của đám đệ tử Tiên Nguyên Đường, có thể nhìn ra bọn họ rất tự tin với lần đại hội này.

“Lão Cổ, ngươi cảm thấy Lôi Quang Đường có mấy thành phần thắng?”

Kiều Thiên và Cổ Tự Đạo đúng là anh không ra anh, em không ra em. Bởi vì chiến đấu với Lôi Quang Đường cho nên quan hệ ngược lại tốt hơn nhiều lắm. Nếu trước kia sẽ đều là đối chọi gay gắt, vừa gặp là khẩu chiến, chưa từng có việc giao lưu không chút gút mắc như vậy. Kiều Thiên cảm thấy Cổ Tự Đạo người này cũng không phải tiếu lý tàng đao như tưởng tượng. Mà Cổ Tự Đạo cảm thấy gian thương Kiều Thiên này cũng có mặt không tồi chút nào, ngược lại chơi khá thân.

“Ngươi cũng thực ngây ngô, kết quả là không có gì khác biệt cả. Chỉ là muốn nhìn xem Lương Nguyên có thể vặn ngã được Vương Mãnh không mà thôi.”

Cổ Tự Đạo cười tủm tỉm nói.

“Điều này cũng đúng, ta cũng thấy mơ hồ, vẫn cảm thấy Lôi Quang Đường có hi vọng.”

“Lôi Quang Đường là có thực lực, điểm này chúng ta không thể phủ nhận, nhưng ba đường trên chính là ba đường trên. Nếu là có thể thắng, về sau Ngự Thú Đường đi theo Lôi Quang Đường cũng không có gì, cùng lắm thì…”

Cổ Tự Đạo nói, đi theo này chính là có ý tứ nghe theo Lôi Quang Đường. Ngự Thú Đường nắm giữ tài nguyên linh thú, nếu phải ủng hộ một phân đường, phương diện như tín thú … ở phân đường đó sẽ không phải lo lắng cái gì nữa.

Kiều Thiên gật gật đầu nói: “Nếu dưới tình huống như thế này mà vẫn chiến thắng, thì đó là thiên ý, thuận lòng trời mà đi thôi.”

Kiều Thiên trước kia là phải xem sắc mặt của Ninh Chí Viễn mà sống. Đạo Quang đường linh thảo, tài nguyên là tốt nhất từ trước tới nay. Nhưng hiển nhiên Ninh Chí Viễn phải rời khỏi Đạo Quang Đường. Hắn vẫn có khả năng hùng mạnh như cũ, nhưng mạnh yếu của Đạo Quang Đường phải dựa vào chính mình mà lấy tới. Lôi Quang Đường lại đi trước một bước, nếu ngay cả nhãn lực như vậy cũng không thể nhìn ra thì Kiều Thiên sau này không cần phải lăn lộn nữa rồi.

Chỉ có điều, có thể bước qua được sao?

Lương Nguyên thật không có đùa giỡn cái gì cả, đã đang chờ đợi rồi. Đệ tử Lôi Quang Đường đều tới, trong lòng tràn ngập khẩn trương cùng kích động. Cũng không có biện pháp nào, ba đường trên chính là ba đường trên. Thánh Đường quy củ không có sâm nghiêm như các môn phái khác nhưng giữa các phân đường cũng có ưu khuyết rất rõ ràng. Đệ tử ba đường dưới mà đánh tới ba đường trên quả thực là lần đầu tiên trong lịch sử Thánh đường.

Có thể bước chân đi trên phiến thổ địa này, đã là một thành công mang tính lịch sử rồi.

Tiên Nguyên Đường: Lương Nguyên, Hàn Lập, Uông Thanh, Bàng Đông, Ma Trí.

Lôi Quang Đường: Vương Mãnh, Hồ Tĩnh, Trương Tiểu Giang, Tác Minh, Chu Khiêm.

Bởi vì Tiên Nguyên Đường và Phi Phượng đường thường có đường chiến, cho nên cũng không phải là lần đầu tiên náo nhiệt như thế. Nhưng lần này quả thực là tình huống trước nay chưa từng có, dù sao cũng không phải tất cả người tu hành đều thích xem mỹ nữ, nhưng mỗi người tu hành đều không thể bỏ qua kỳ tích được.

Trường đấu pháp của Tiên Nguyên Đường, ba tầng trong, ba tầng ngoài, đều chất đầy đệ tử các phân đường khác, rất nhiều người bay tới những kiến trúc bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống.

Hiện tại Lôi Quang Đường mỗi bước tiến tới đều vô cùng gian nan, cho dù là mỗi trận thắng lợi cũng đều trở thành một phần của truyền thuyết.

Trong đám người Hồ Tĩnh, ánh mắt tất cả đều thiêu đốt ý chí.

Trương mập mạp thích nhất là náo nhiệt như vậy, đối với Trương mập mạp mà nói, hắn chính là tuyển thủ thích hợp cho những tràng diện lớn.

So sánh với bên phía Lôi Quang Đường, bên Tiên Nguyên Đường lại điềm đạm hơn nhiều, chắc chắn hơn nhiều lắm.

Thân là ba đường trên, bọn họ tự nhiên sẽ không quen mặt những đệ tử cấp thấp như vậy. Đối với Lôi Quang Đường mà nói, đây là một con đường trong mộng không thể nào tưởng tượng được. Nhưng đối với Tiên Nguyên Đường mà nói, lại chỉ là một lần đường chiến bình thường mà thôi.

Lương Nguyên nhìn trong đám người, hy vọng có thể thấy bóng dáng của một người. Nhưng cuối cùng hắn đã thất vọng rồi, Lý Thiên Nhất không có xuất hiện, chỉ có Minh Nhân.

Thật đúng là đủ ngạo!

Cũng tốt, thông qua miệng Minh Nhân, Lý Thiên Nhất khẳng định sẽ biết.

Lương Nguyên không có chút ý tứ né tránh, hắn sẽ không trốn tránh một trận chiến với Vương Mãnh, ngược lại hắn còn sợ Vương Mãnh né hắn.

Trưởng lão Tiên Nguyên Đường chủ trì đại hội lần này chính là Lư Vận!

Hỏa Vân Đường Tống Chung hơi xấu hổ, Diêu Viễn và Phương Lộ Phi cũng có chút cứng ngắc. Phía sau bọn họ lộ ra một bóng dáng nhỏ xinh.

Tống Chung kia khổ đắng nha, a, đại tiểu thư lại gây sức ép, Triệu tổ sư rõ ràng là không muốn cho nàng chạy ra bên ngoài chơi đùa, cho rằng sẽ phá hư linh tính của nàng, làm hỏng nàng. Nhưng một tiểu hài tử làm sao có thể ngồi ở một chỗ được, hơn nữa lại là chuyện náo nhiệt như đại hội. Vì để không khơi mào lên hứng thú cho Triệu Lăng Huyên, ngay cả một trận chiến ở Hỏa Vân Đường cũng không để nàng tới, hiện tại thì khổ rồi, nàng ta đã vụng trộm chuồn tới đây.

Triệu đại tiểu thư vẫn ngụy trang chính mình một phen, biến cách ăn mặc của mình thành bộ dạng như cung tu, trên lưng lại đeo một cái cung không biết lấy được từ nơi nào. Đương nhiên Cửu Thiên Hỏa Loan cũng không thể uốn lượn chút nào, hỏa loan thu trạng thái của mình lại, nhuộm màu, giống như một đầu tước yêu vậy.

Đối với Cửu Thiên Hỏa Loan cao ngạo mà nói, đây tuyệt đối là một loại làm nhục. Nhưng Triệu đại tiểu thư nói, không nhuộm lại màu sẽ sửa lại lông chim, đây là loại thương lương trong ôn nhu, Cửu Thiên Hỏa Loan đã thỏa hiệp rồi.

“Tiểu Linh, ta rất khẩn trương nha, nghe nói Tiên Nguyên Đường rất lợi hại!”

Triệu đại tiểu thư hồi hộp xiết chặt lấy cổ cửu thiên hỏa loan, Hỏa Loan đáng thương nhanh không thở được rồi.

Tống Chung dở khóc dở cười, hắn thật sự không hiểu Triệu Lăng Huyên sao lại mê Vương Mãnh như vậy. Từ lập trường gia tộc mà nói, Vương Mãnh tính tình nóng nảy như vậy cũng không phải là chuyện gì tốt cả.

Đồng thời cũng khiếp sợ thực lực của Triệu Lăng Huyên, rất khủng bố, lúc này mới bao nhiêu tuổi mà đã đột phá tầng 20 nguyên lực rồi. Khi nàng tới thời điểm mười sáu tuổi liệu còn cao thủ nào cùng thế hệ có thể làm đối thủ của nàng, hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Thời đại sau này, không thể nghi ngờ là do nàng và Lý Thiên Nhất tranh đoạt đi. Tuy nhiên Tống Chung càng xem trọng Triệu Lăng Huyên hơn.

“Sư muội, hôm nay là kỳ sóng triều nguyên khí của Tiên Nguyên phong. Đây là một phần nguyên do thành công của Tiên Nguyên Đường. Lôi Quang Đường tới đây chiến mấy trận cũng chỉ là nghẹn một hơi mà thôi. Cho dù là ở thời kỳ toàn thịnh cũng không chiếm được ưu thế, trước mắt mà xem, chỉ sợ chỉ có Vương Mãnh có thể trình diễn được một chút kỳ tích.”

Tống Chung cười nói, đúng là đối với vị tiểu sư muội này, Tống Chung vẫn rất trân trọng.

Triệu Lăng Huyên phiết phiết cái miệng nhỏ nhắn của mình, nàng đương nhiên là biết tình huống thế nào, chỉ có điều nàng tin tưởng Vương Mãnh nhất định có biện pháp.

Cửu Thiên Hỏa Loan bị niết tới đảo cặp mắt trắng dã, ngụy trang thành hỏa tước, đãi ngộ cũng rất tồi a!

Lương Nguyên nhìn Hàn Lập nói: “Sư đệ, trận đầu giao cho ngươi!”

Hàn Lập khom người nói: “Đại sư huynh, yên tâm đi, chỉ có Hàn Lập đứng chết chứ không có nằm thua!”

Lương Nguyên gật gật đầu, Tiên Nguyên Đường không có đường lui!

Hàn Lập đi tới giữa sân, thi lễ với các đệ tử chung quanh, lễ tiết của ba đường trên từ trước tới nay vẫn chu toàn.

Trận đấu đầu tiên tầm quan trọng có thể nghĩ, nhất là trong tình huống trước mắt, mỗi một trận đều phải đấu. Hàn Lập là cao thủ thứ hai của Tiên Nguyên Đường, kiếm tu, truyền thuyết là người khiêu chiến Lý Thiên Nhất, phàm là người có lá gan chọn khiêu chiến Lý Thiên Nhất, bị đánh mà còn không suy sụp, đều là đối thủ không thể khinh thường, ai có thể lên?

Vương Mãnh ánh mắt đảo qua mọi người, Trương mập mạp đứng ra cười cười nói: “Mãnh ca, trận đầu tiên giao cho ta đi, kiếm tu thôi, đây là ta thích nhất nha!”