Thánh Đường

Chương 219: Có loại hùng mạnh tên là tàn phá




Ngô Pháp Thiên đắc ý cười ha hả nói: “Vẫn là ta đi nhanh hơn!”

Vừa dứt lời, mặt đất vang lên tiếng nổ lớn, một bóng người từ trên trời giáng xuống, nặng nề rơi ầm ầm xuống mặt đất.

Nhưng trong nháy mắt khi tiếp đất lại phi thường nhẹ nhàng khéo léo, một lão nhân gầy gò.

Nhưng mỗi cái nhấc tay nhấc chân lại tràn ngập lực lượng dời non lấp bể, thể tu tổ sư Lôi Đình.

“Ngô tiểu tử, nếu không phải vì sợ phá hỏng cái sơn môn rách nát của ngươi lão tử sao đến chậm hơn người được!”

Lôi Đình quát lên, chúng đệ tử đều bái kiến tổ sư, đối với việc hai tổ sư cãi nhau là đệ tử hơi có chút tuổi tác đều biết. Nhưng các đệ tử mới không hề ít người lần đầu tiên nhìn thấy tổ sư, vẫn đang kích động không nói thành lời.

Chu Lạc Đan cũng không để ý tới chuyện hai người khắc khẩu, nhìn thoáng qua Minh Nhân nói: “Hôm nay đại hội do ta chủ trì.”

“Cẩn tuân pháp chỉ của tổ sư.” Minh Nhân cung kính nói, cũng không có bất luận do dự gì. Hắn cũng không có xin chỉ thị của Ngô Pháp Thiên.

Chu Lạc Đan gật gật đầu, đừng nhìn là chi tiết nhỏ, đủ thể hiện Minh Nhân nắm chắc trận đấu này. Trên thực tế Minh Nhân đã chuẩn bị phi thường hoàn thiện.

Vừa nghe thấy tổ sự tự mình chủ trì, đệ tử phía dưới đã náo nhiệt như bếp lò rồi, đã bao nhiêu năm rồi mới có một hồi đường chiến tổ sư tự mình chủ trì.

“Nhanh bắt đầu đi, lão tử không chờ được.” Lôi Đình nói, mấy năm nay gần như mỗi lần đại hội hắn đều bị Ngô Pháp Thiên trêu chọc, rốt cuộc cũng có cơ hội bước trên Linh Ẩn Đường ẩn rồi.

Muốn Lôi Quang Đường trở lại thời điểm phong cảnh, đối đầu của Linh Ẩn Đường, đáng tiếc mấy năm gần đây người ta cũng không thèm nhìn mặt Lôi Quang Đường. Lôi Đình nghẹn một hơi muốn chết rồi, hôm nay chính là đã thành công.

“Minh Nhân, xuất ra thực lực mạnh nhất của các ngươi, không được xem thường.”

“Xin tổ sư yên tâm, đệ tử chắc chắn toàn lực ứng phó.”

Ngô pháp Thiên gật gật đầu, tiểu tử Minh Nhân này trong thế hệ trẻ tuổi quả thực tính tình không tồi, rất có cái nhìn đại cục. Khi nhìn thấy Trương Nguyệt Nga và Lang Côn, hắn càng thêm yên lòng.

Ba vị tổ sư an tọa, đại hội chính thức bắt đầu rồi.

Dương Dĩnh bỗng nhiên cố lấy dũng khí kéo tay Vương Mãnh, trong nháy mắt Linh Ẩn Đường đang náo nhiệt trở lên yên tĩnh,các loại phán đoán ngờ vực vô căn cứ, hết thảy các loại tưởng tượng, đều hiện lên trong đầu.

Đại khái vô số nam tu tan nát cõi lòng, nữ thần trong lòng họ cuối cùng đã có chủ rồi.

Trước đó, Dương Dĩnh căn bản không thể tưởng tượng được có một ngày, nàng thậm chí ở trước mắt công chúng lôi kéo tay một nam nhân như vậy. Nhưng hiện tại nàng hoàn toàn không cần quan tâm, rất tự nhiên mặc kệ ánh mắt của người khác thế nào, hết thảy đều không trọng yếu nữa.

“Cố lên!” Rất nhiều lời muốn nói nhưng tới bên miệng chỉ còn hai từ này.

Vương Mãnh khẽ mỉm cười, nhéo nhéo tay Dương Dĩnh, bước đi tới đấu pháp đài.

Xả thân chiến bắt đầu.

Lôi Quang Đường: Vương Mãnh.

Linh Ẩn Đường: Lý Thiên Nhất, An Đạo, Trương Nguyệt Nga, Lang Côn, Minh Nhân.

Không thể nghi ngờ, lúc Vương Mãnh đi lên đấu pháp đài, bên phía Linh Ẩn Đường, Lý Thiên Nhất bước ra, không nhường một ai.

Hai người nện bước và vân luật dường như giống nhau vậy. Cả hai bước lên đấu pháp đài lập tức xuất hiện một cỗ áp lực kỳ lạ.

Ba vị tổ sư đều cười cười, thế hệ tuổi trẻ có được cảnh giới cùng thực lực như vậy, làm sao bọn họ không vui vẻ được.

Hai người đứng tại chỗ, không khí trở nên ngưng trọng, trở nên càng mạnh mẽ.

“Vương Mãnh, không cần phải nghĩ tới trận đấu sau, một cửa này của ta là điểm kết thúc của ngươi.”

Lý Thiên Nhất nói, tin tưởng và lực lượng trên người hắn không chút ức chế mà tản ra.

Vương Mãnh cười cười: “Để cho ta chứng kiến xem cửu thiên ly hỏa của ngươi luyện tới tiêu chuẩn gì rồi.”

“Vậy chúng ta bắt đầu đi!”

Xoẹt.

Ly Hỏa Kiếm ra khỏi vỏ.

Đồng thời Đoạn Thiên Nhai kiếm cũng xuất hiện trong tay Vương Mãnh, ánh mắt hai người lần lượt giao nhau như kiếm khí va chạm vậy, nguyên lực không ngừng trào ra từ trên người hai bên.

Những đệ tử đứng gần đấu pháp đài lập tức cảm thấy khó thở, một ít người đã không kìm nổi mà lui về phía sau.

Mà trên thực thế nguyên lực của hai người còn chưa tới 20 tầng.

Người tu hành bình thường phóng ra nguyên lực có thể sinh ra được một loại lực áp bách. Nhưng rất rõ ràng hai người này cũng không phải là phóng thích đơn giản như vậy, mà là tinh thần lực kết hợp với nguyên lực sinh ra khí thế mà chỉ có cao thủ kiếm tu mới có được.

Người như kiếm, kiếm như người.

Đây mới là cao thủ tranh đấu, từ bắt đầu đã khác biệt rồi.

Ánh mắt mọi người bắt đầu tập trung.

Ngưng trọng.



Lý Thiên Nhất động, trong nháy mắt thân hình hắn như tật phong chém giết qua, không phải đơn thuần là đi thẳng mà là một loại thông thuận không thể hình dung được. Tự nhiên, giống như là dung hợp cùng một chỗ với gió vậy.

Đương.

Đoạn Thiên Nhai và Ly Hỏa Kiếm lần lượt thay đổi, thân hình hai người di chuyển trên đấu pháp đài với tốc độ cực nhanh. Nguyên lực khống chế trường kiếm gắt gao, mỗi lần va chạm là một lần nguyên lực bắn ra chung quanh.

Rầm..

Thân hình hai người nổ tung, gần như rơi xuống đất. Lý Thiên Nhất bay lên trên không trước tiên, ly hỏa kiếm trong tay nở rộ, kiếm khí bắn ra từng đạo, từng đạo kiếm khí lướt qua Vương Mãnh, mỗi một đạo kiếm quang đều là trí mạng.

Mãn thiên kiếm ảnh.

Đây không phải là hư chiêu mà là kiếm khí như thiên la địa võng vậy.

Bình thường kiếm tu muốn thả ra kiếm chiêu như vậy chỉ sợ nguyên lực trực tiếp tiêu hao sạch. Nhưng Lý Thiên Nhất lại phi thường thoải mái mà chém ra, đây là tổ hợp mệnh ngân lợi dụng nguyên lực dẫn.

Đây là thiên phú, đây là thiên tài!

Người khác phải liều mạng mới làm được, nhưng Lý Thiên Nhất lại làm dễ dàng như hít thở hàng ngày vậy.

Vương Mãnh vừa rơi xuống đất rõ ràng đứng lên chậm hơn, đối mặt với kiếm khí công kích như vậy, né tránh đều là không kịp, đối công?

Vương Mãnh không nhanh không chậm, hai tay nắm chặt Đoạn Thiên Nhai, đoạn nhận hướng xuống đất, nguyên lực dâng lên như một tấm chắn.

Bang bang bang…

Từng đạo kiếm khí oanh oanh liệt liệt đánh tới, nổi lên từng đạo sóng gợn nguyên lực.

Lý Thiên Nhất dường như sớm biết không có hiệu quả, sau khi thả ra kiếm khí, ngự không thuật bật cao lên, thân hình xoắn ốc lao xuống, ly hỏa kiếm chỉ thẳng vào Vương Mãnh.

Vương Mãnh khóe miệng khẽ mỉm cười, đúng lúc đạo kiếm khí cuối cùng tiêu tan, đoạn thiên nhai họa xuất ra một đạo bạch quang hướng lên cao.

Đảo ngược thiên nhai.

Xung thiên kiếm!

Binh binh.

Thân hình hai người nổ tung trên không trung, nguyên lực giống như sao trời bạo mở, đồng thời thi triển ngự không thuật. Đoạn thiên nhai và ly hỏa kiếm oanh thẳng vào một chỗ, đáng sợ nhất chính là, hai người gần trong gang tấc nhưng tình huống vẫn như cũ, dám phóng thích ra kiếm trảm.

Thân thể lay độngbên trong kiếm quang, khoảng cách ngay mặt như vậy, chỉ cần một chút sơ ý là trọng thương.

Bang bang, bình bình…

Ly hỏa kiếm và Đoạn thiên nhau nặng nề đánh thẳng vào nhau. Vương Mãnh và Lý Thiên Nhất trên mặt nở nụ cười hưng phấn.

“Xem ra ngươi không có nhàn hạ!”

“Ngươi cũng rất có tiến bộ!”

Ly hỏa kiếm cùng Đoạn thiên nhai đồng thời oanh ra, hai đạo kiếm khí hung hăng đập thẳng vào một chỗ, không trung vang lên những tiếng bạo nổ. Hai người đồng thời rơi xuống đất, trở lại vị trí khởi động, không sai biệt chút nào.

Đoạn Thiên Nhai chỉ thiên, Ly hỏa kiếm chỉ địa.

Chung quanh đấu pháp đài im lặng, đám người Lương Nguyên trong lòng tê dại, giống như đang có người đánh bọn họ vậy.

Loại tiết tấu này, loại sử dụng nguyên khí cao tần này, bọn họ hoàn toàn không thể làm được. Khi bọn họ còn đang theo đuổi khiếm pháp cường lực, thì Lý Thiên Nhất và Vương Mãnh đã ở cảnh giới khác rồi.

Chính là một hồi đánh giáp la cà vừa rồi, ở đây chỉ sợ cũng không có mấy ai có thể tiếp được chứ đừng nói là dùng tới tuyệt kỹ nào.

Vương Mãnh khẽ mỉm cười, lần này phát động công trước, một tiếng quát lên, Phượng Vũ Cửu Thiên Bích Lạc Hoàng Tuyền kiếm pháp sát ra.

Bên trong kiếm quang bạch phượng hoa lệ sát hướng Lý Thiên Nhất, ai cũng biết Phượng Vũ Cửu Thiên Bích Lạc Hoàng Tuyền kiếm pháp của Vương Mãnh lợi hại thế nào. Đây là một bộ kiếm pháp gần như thiên la địa võng, chuyên môn khống chế khoảng không, có thể nói là lên trời không đường, xuống đất không cửa.

Lý Thiên Nhất ngưng thần, không chút ý muốn ngăn cản, càng không có ý định bay lên né tránh.

Bạch phượng tấn công tới, rõ ràng mặt đất bắt đầu dao động, đây là điềm báo bích lạc hoàng tuyền phát động, chỉ cần phượng vũ cửu thiên bích lạc hoàng tuyền liên hợp lại, thủy thổ cùng sinh, vậy đúng là bắt ba ba trong lọ rồi.

Mà lúc này Lý Thiên Nhất khóe miệng nổi lên nụ cười lạnh lùng, cửu thiên ly hỏa kiếm giống như một đạo hỏa quang chém ra.

Sát~~

Một kiếm bình đạm vô cùng.

Bạch phượng đang xông tới từ chính diện bỗng nhiên bị chém giết, bích lạc hoàng tuyền dưới mặt đất bỗng nhiên đình chỉ, như là bị chặt đứt vậy. Trong nháy mắt bạch phượng hóa thành hư ảo, bích lạc hoàng tuyền cũng trở nên bình tĩnh.

Lý Thiên Nhất tùy ý nhún nhún vai, ly hỏa kiếm chỉ vào Vương Mãnh nói: “Kiếm pháp dùng qua một lần vô dụng với ta.”

Lời này nói ra, quả nhiên là khiến cho vô số kiếm tu ở đây đau lòng. Phượng Vũ Cửu Thiên Bích Lạc Hoàng Tuyền kiếm pháp là kiếm pháp nổi danh Thánh Đường, đối với đệ tử trẻ tuổi mà nói, có thể tu thành là có phúc rồi, nhưng với Lý Thiên Nhất thì sao đây.

Chỉ là rác rưởi, kiếm pháp đồng dạng không cần phải sử dụng lần thứ hai.

Kiều Thiên vui vẻ, hắn đoán quả nhiên đúng nhu vậy, Lý Thiên Nhất là Lý Thiên Nhất, đệ tử kiệt xuất nhất của Lý gia đâu phải là trò đùa. Tuy nhiên trong lòng cũng không khỏi bị dọa sợ, đây là loại thiên phú khủng bố cỡ nào chứ. Chỉ cần xem qua kiếm pháp một lần là có thể phá giải, còn khiến cho những người khác sống nữa không.

Một kiếm chặt đứt, đây là nhìn thấu hoàn toàn rồi.

Lý Thiên Nhất hùng mạnh chính là một loại này.

Lương Nguyên lại gặp phải đả kích lần thứ hai trong vài ngày ngắn ngủi. Hắn bị Vương Mãnh đánh bại đã quả thực rất khó chịu, nhưng thua ở trên kiếm chiêu, nguyên lực và cảnh giới không kém, thậm chí ở trên phương diện nguyên lực vẫn thắng.

Nhưng gặp được Lý Thiên Nhất phá giải Phượng Vũ Cửu Thiên Bích Lạc Hoàng Tuyền dễ dàng như vậy, đúng là một loại sụp đổ.

Tới tiêu chuẩn hiện tại của Lương Nguyên, hắn có thể nhìn ra được chỗ đáng sợ của Lý Thiên Nhất, đáng sợ tới mức trình tự nguyên lực đã không còn là chính yếu. Hắn là quái vật trời sinh vì kiếm là khắc tinh của tất cả các kiếm tu.

Nếu Lương Nguyên tiêu chuẩn hơi thiếu một chút thì ngược lại là chuyện tốt với hắn, đôi khi hồ đồ một chút lại là một loại hưng phấn.

Lương Nguyên thở dài một hơi, hắn không cần phải nhìn lại, cũng không thể nhìn xuống. Hai người này bất kể ai thắng ai thua, đã không phải là chuyện hắn cần quan tâm nữa rồi.

“Thiên Nhất đứa nhỏ này chỉ sợ là kiếm cảm thiên hạ vô song, so với tông chủ còn mạnh hơn một chút.” Ngô Pháp Thiên đắc ý nói.

Chu Lạc Đan gật gật đầu nói: “Vì kiếm mà sinh, kiếm tu Thánh Đường ta có người kế tục rồi.”

Lôi Đình bĩu môi nói: “Ngô tiểu tử, cẩn thận đừng đắc ý vênh váo hừ!”

Ánh mắt trở lại giữa sân, Vương Mãnh tùy ý xoay tròn Đoạn Thiên Nhai nói: “Để cho ta kiến thức Cửu Thiên Ly Hỏa Kiếm của ngươi đi, hẳn là có lưỡng trọng thiên đi.”

Lập tức vẻ mặt tùy ý của Lý Thiên Nhất biến mất, không chút nửa điểm dư thừa.

“Mấy trọng thiên, cái gì mà mấy trọng thiên?” Trương mập mạp mau bị hù chết rồi, vừa rồi sau khi kiếm chiêu của Vương Mãnh bị phá, sau lưng mập mạp ướt đẫm, trong lòng không ngừng nguyền rủa Lý Thiên Nhất. Sớm biết như vậy lúc trước đã cắt đi trái chuối của hắn rồi.