Thánh Đường

Chương 267: Tìm kiếm đột phá




Dương Dĩnh là đóa hoa bách hợp, thanh nhã hào phóng, Yên Vũ Nguyệt là đóa không cốc U Lan, xinh đẹp trung mang theo một chút u buồn cùng thần bí. Mã Điềm Nhi lộ ra chính là đáng yêu thiện lương, mà nữ nhân trước mắt này lại làm cho Vương Mãnh trong khoảng thời gian ngắn không biết hình dung như thế nào.

“Nếu như không lâu sau mà nói... ta có thể chờ một lát, ngươi cũng biết đây, chưởng viện của chúng ta tính tình rất xấu.”

Vương Mãnh cười cười.

“Vậy thì đa tạ.” Nữ nhân gật gật đầu, đi đến một đan phương ở bên trong.

Vương Mãnh đương nhiên không có đi quấy rầy nàng, xinh đẹp thì thưởng thức một chút là tốt rồi. Trong đầu hắn đang cân nhắc chính là một ít chuyện, choáng, chỗ nào mới có thể kiếm được tiền nha, cứ như vậy mà đi xuống thật không phải là biện pháp, không phải mỗi lần đều có thể gặp được Yên Vũ Nguyệt, nghĩ đến Yên Vũ Nguyệt, Vương Mãnh còn thiếu người ta một cái nhân tình nữa.

Vương Mãnh hát một tiểu khúc chờ đối phương, Di Đạo người này mặc dù có chút ít lợi thế, nhưng nói tóm lại vẫn là tạm được. Về sau này Vương Mãnh cùng Phạm Hồng mới biết được, cái gọi là chưởng viện chính là chấp sự làm lâu thăng lên thôi, nói trắng ra là chính là trông coi cái đan đạo viện này mà thôi, lão đại canh cổng.

Trong tu chân học viện này có thể nhậm chức, nhiều hay ít đều là có điểm tốt cùng tiện lợi, có lẽ là có không ít người ưa thích làm.

“Cảm ơn, ta đã dùng xong rồi.”

“Chuyện nhỏ.” Vương Mãnh cười cười, đi vào đan phòng đối phương đã dùng qua, đại khái đây là lần đầu tiên thấy có người dùng hết rồi, còn thu thập sạch sẽ. “Không tệ, người bộ dáng xinh đẹp, tâm cũng tốt.”

Tùy ý ăn chút gì đó, Vương Mãnh trở lại gian phòng của mình, đóng cửa lại, treo lên lệnh bài miễn quấy rầy, mà bắt đầu tu luyện.

Bên trong Thiên địa khóa linh trận, Vương Mãnh đang cùng “Mạc Sơn” đối luyện vòng cung kiếm pháp, xem ra hay là phải tiến hành theo chất lượng, đem vòng cung kiếm pháp luyện đến tình trạng thuần thục, mới có thể tiến thêm một bước.

Cùng là vòng cung kiếm pháp, nhưng Vương Mãnh đánh ra lại cảm giác có điểm khác biệt với do Mạc Sơn đánh ra.

Vương Mãnh ý đồ thắng được một ván trong tay Mạc Sơn căn bản là vọng tưởng, vô luận vận dụng cái chiêu gì, vô luận chiến đấu bao nhiêu lần, nhưng là đối thủ chính là không cho hắn chút cơ hội nào.

Dưới tình huống cùng nguyên lực, cũng hạn định cùng chiêu số, đúng là kiếm pháp của Mạc Sơn nhanh hơn chuẩn xác hơn.

Mỗi lần nhìn qua kiếm khí của đối phương giết đến, Vương Mãnh dần dần có một loại mê say, đây là một loại kiếm pháp giống như nghệ thuật, vừa hoàn mỹ lại tràn ngập lực lượng.

Đồng thời với quá trình thưởng thức, Vương chân nhân đã bay đi.

Vô luận là dùng Mạc Sơn phong cách hay là Vọng Thiên phong cách một khi đã phóng đi ra, đều là một vấn đề khó giải.

Vọng Thiên cùng Mạc Sơn nếu như đều ở cấp thấp mà tác chiến thì không cách nào phân ra thắng bại, đến cấp độ như bọn hắn, đều nắm giữ lực lượng pháp tắc như nhau, rất khó phân biệt.

Nhìn như là vòng cung kiếm pháp giống nhau, lại đại biểu hai loại ý cảnh khác biệt.

Vương Mãnh có thể cảm giác được một chút, nhưng không cách nào tới gần, cho nên hắn đối với vòng cung kiếm pháp của mình không có cách nào sinh ra cảm giác thỏa mãn được.

Nói đơn giản là không thể so được, nhưng là ở trong loại đối kháng này, Vương Mãnh đã có một chút tiến bộ.

Đi vào tu chân học viện, mang cho Vương Mãnh trùng kích không phải chỉ một chút hay một vài lần, đó là trình độ cùng ý niệm đổi mới rất nhiều. Hơn nữa còn làm cho hắn không còn kính sợ với thần cách, mà là nghĩ biện pháp để nghiên cứu, chuyển loại lực lượng này trở thành của chính mình.

Mạc Sơn thần cách có thể bắt chước được ý cảnh tầng thấp của Vọng Thiên, đây là gợi ý rất tốt cho Vương Mãnh, từ khi mới bắt đầu thì có điểm chú ý, khi chạm được tới tay thì tầm mắt sẽ càng trở nên rộng lớn.

Tiến vào tu chân học viện năm thứ hai, đối với rất nhiều người mới mà nói khả năng đều có rất lớn trùng kích cùng biến hóa, nhưng đối với Vương Mãnh mà nói biến hóa cũng không lớn, vẫn là từng bước tu luyện, chỉ là thêm chút thời gian ở đan đạo viện học tập thoáng một chút đan pháp.

Người khác chỉ là đơn thuần học tập pháp thuật, Vương Mãnh đứng ở một cái rất cao độ cao, vô luận là dạng gì pháp thuật, Vương Mãnh cũng sẽ không mê tín vào lực lượng, mà dùng phương thức của mình để hấp thu. Ví dụ như tâm thần luyện đan, bình thường khẳng định không người hỏi thăm, cho dù thấy được cũng cho rằng là ý nghĩ hão huyền. Vương Mãnh cũng nhìn thấy, là có chút ý nghĩ hão huyền, nhưng lấy tình huống của hắn lại không phải là không thể được.

Vương Mãnh bề bộn nhiều việc lĩnh ngộ vòng cung kiếm pháp, tận khả năng làm cho vòng cung kiếm pháp của mình ngày càng hoàn mỹ, ban ngày còn tu hành, cùng với tại đan đạo viện bề bộn công việc. Duy nhất lúc nghỉ ngơi chính là cùng Phạm Hồng chém gió trên trời dưới đất. Phạm Hồng cũng dần dần đi ra khỏi cái bóng thất tình, ít nhất biểu hiện ra ngoài hắn đã muốn khôi phục bình thường, rất cố gắng đề cao chính mình.

Vương Mãnh cũng thật không có nhiều tâm tư đi quản chuyện này, dùng Phạm Hồng Ngũ Hành tính cách luận, Vương Mãnh trước mắt mặc dù có chút khó có thể phán đoán. Nhưng rất có thể là hỏa hệ, tính cách xúc động, loại người theo chủ nghĩa hiện thực, có những việc sẽ không chủ động, có đôi khi chỉ biết làm những việc không nịnh nọt một ai, hơn nữa làm việc cũng không cầu hồi báo gì cả.

Vương Mãnh đối với Phạm Hồng thuyết pháp từ chối cho ý kiến, tùy ý để Phạm Hồng phát huy, hiện tại Phạm Hồng thấy ai cũng muốn phân tích ngũ hành tính cách của người ta. Bình thường tất cả đều lười nói chuyện này với hắn, nhưng mà Phạm Hồng có thể đoán được thuộc tính ngũ hành của đối phương, thực sự có thể khiến cho người khác hứng thú.

Tính cách bắt đầu sáng sủa hơn, nhận thức nhiều bằng hữu hơn, tâm tình cũng sẽ tốt, Vương Mãnh cũng có thể dùng nhiều tâm tư tại kiếm pháp của mình hơn.

Vương Mãnh thủy chung không tin, chính mình vô pháp chiến thắng đối thủ giả thuyết, thần cách là hoàn mỹ, nhưng là tiêu chuẩn lực lượng hạn định tại cùng hắn giống như đúc, chẳng lẽ hắn không có một chút cơ hội nào sao?

Trong thế gian, có câu nói gọi là nhân định thắng thiên.

Không thể nghi ngờ thần cách tuần hoàn pháp tắc chi lực là hoàn mỹ, nhưng mà lực lượng của con người càng mạnh, ý chí của con người mà bộc phát, thường thường có thể sáng tạo kỳ tích.

Vương Mãnh gần đây đang không ngừng trong luyện tập mà dần dần tìm được cảm giác, hắn nhất định phải thắng một lần.

Sau vài ngày tích lũy lực lượng, sau đó lại bị Mạc Sơn và Vọng Thiên thay nhau giây sát liên tục.

Từ trong thiên địa khóa linh trận đi ra, Vương Mãnh ngơ ngác nhìn trần nhà, toàn thân đã muốn mồ hôi đầm đìa, tại sao lại như vậy chứ?

Thần cách ra tay hình thức là cố định, Vọng Thiên ra tay muốn hơi cao hơn Mạc Sơn, trải qua vô số lần lịch lãm rèn luyện. Vương Mãnh phát hiện bọn họ cơ hồ mỗi lần đều có hình thức giống nhau. Nhưng mà tại sao vậy chứ, vì cái gì mà không thể phá giải được!

Vương Mãnh sững sờ, đối phương hình thức đều cố định rồi, kiếm pháp của mình cũng giống như vậy, uy lực cũng không khác, hẳn là có thể tìm được phương pháp phá giải rồi chứ. Nhưng là chính bản thân hắn cho rằng đã tìm phương pháp hóa giải rồi, vậy mà đều bị thoải mái giết chết.

Vương Mãnh không nghĩ ra, lại không thể không nói Phạm Hồng rất cố chấp, hắn xác thực cảm thấy Vương Mãnh có tính cách của hỏa hệ. Vương Mãnh đôi khi là ưa thích xen vào việc của người khác, nhưng là tính cách nóng nảy của hắn rất khác với những người khác. Vương Mãnh trong bản chất còn có thổ hệ, thổ hệ ý chí kiên định, sức phán đoán đối với sự vật đối với người khác là rất mạnh, chỉ có thể thay đổi người, mà sẽ không bị người thay đổi. Cho nên Vương Mãnh không phải là người nào cũng giúp, hắn chỉ biết tiếp nhận loại người hắn muốn giúp, còn muốn lừa gạt hắn càng là không thể nào.

Nhưng là trong ý thức của Phạm Hồng, căn bản không có loại người này.

Vương Mãnh biết thời điểm phải thay đổi tâm tình, tuy rằng ý chí của hắn kiên định, có thể chịu được để người hành hạ qua hành hạ lại, mấu chốt là hắn thật sự tìm không thấy phương pháp hóa giải.

Không gian chiến đấu.

Vương Mãnh xuất hiện, phát động tùy cơ hội chiến, có lẽ là khác với lúc trước, rất nhanh Tinh Minh tìm được đối thủ tương xứng.

Vương Mãnh vẫn còn suy nghĩ một kiếm cuối cùng mà Mạc Sơn đánh hắn kia, chiêu kiếm của mình cũng rất không tồi nha, hơn nữa có thể biến hóa góc độ cùng vị trí, trên trời dưới đất chung quanh, cũng có thể nhằm vào, tuy nhiên lại không dùng được.

Đối thủ của Vương Mãnh xuất hiện.

Tuyết Vực tiểu thiên giới Tuyết Tiên phái chưởng môn đệ tử, thủy hệ, thủ đoạn lạnh vô cùng, Băng Phách kiếm tương đối nổi danh, trong khu vực học viện dưới 30 tầng, danh hào của hắn tuyệt đối xếp phía trên.