Thánh Đường

Chương 307: Hỏa hải ý thức




Nghe nói thật lâu trước đây, Hỏa thần tiểu thiên giới cũng tồn tại rất nhiều cư dân, nhưng về sau không biết bởi vì nguyên nhân gì mà biến mất, rất nhiều Huyền cấp, thần cấp tiểu thiên giới đều tao ngộ phải tình huống như vậy. Giống như là bị thiên kiếp hoặc là chịu công kích có tính hủy diệt của siêu cấp cường giả vậy, tại đây y nguyên còn sót lại không ít di tích của các {Tu Chân giả}.

“Thiên tôi hỏa linh thạch bình thường sinh ra ở bên cạnh hỏa hải (hỏa hải), chúng ta chỉ cầm tìm được là tốt rồi, không cần phải quá phức tạp.” Minh Nhân nhìn qua Lý Thiên Nhất đang kích động mà nói.

Những thực vật hỏa diễm cao lớn chung quanh dường như đã ý thức được có người từ ngoài đến, những thực vật này trên thân đều tản ra nguyên lực nóng rực có lực công kích rất lớn, đúng là đang che dấu nguy hiểm.

Khó trách nơi này trở thành thần cấp tiểu thiên giới.

“Xem ra lực lượng của ba trận doanh đứng đầu cũng không phải chém gió mà thành, vậy mà có thể chinh phục được địa phương như thế này.” Lý Thiên Nhất có chút cảm thán.

“Ha ha, bọn hắn chinh phục cùng với việc ngươi muốn chinh phục là hai việc khác nhau.” Minh Nhân cười nói, dè dặt lảng tránh các tánh mạng ở Hỏa Diễm Thần giới tiểu thiên giới..

Hỏa Hải tìm rất dễ, từ xa xa đã nhìn thấy những đợt sóng lửa đang muốn sôi trào lên rồi, tại Hỏa thần tiểu thiên giới này, hỏa hải rất nhiều, mà thiên tôi hỏa linh thạch thì được sinh ở bên cạnh hỏa hải.

Vô luận là yêu thú hay thực vật, đều làm cho mọi người cảm thấy nóng rực cho dù đã ăn vào Tích Hỏa đan.

Ba người vận khí mặc dù không tệ, nhưng chiến đấu là không thể tránh khỏi.

Một đầu yêu thú bộ dạng như thằn lằn, yêu thú từ trong hỏa diễm rừng rậm chui ra, trực tiếp cắn tới Minh Nhân.

Lập tức nguy cơ, ba người chỉ là cảm nhận được nhiệt lực đột nhiên phát sinh biến hóa, sau đó là một dầu hỏa thằn lằn cực lớn cũng đã vọt ra.

Hỏa thần tiểu thiên giới yêu thú công kích từ trước đến nay đều nổi danh hung mãnhs, rất nhiều {Tu Chân giả} đến một kích cũng không đỡ nổi.

Trong thời khắc này, Minh Nhân cơ hồ là suýt nữa va chạm vào hàm răng của hỏa thằn lằn, cảm giác nóng rực đập vào mắt giống như là muốn nấu chín Minh Nhân vậy.

Vương Mãnh cùng Lý Thiên Nhất cơ hồ là đồng thời ra tay, Đoạn Thiên Nhai cùng Ly Hỏa kiếm đồng thời toàn lực ra chiêu, Ngũ Hành thuộc hỏa ở chỗ này uy lực cũng sẽ tăng cường.

Rầm rầm...

Kiếm khí đồng thời tập trung vào hỏa thằn lằn, hỏa thằn lằn đột nhiên quét cái đuôi qua, toàn thân biến thành hỏa hồng, tru lên xông tới. Vương Mãnh Đoạn Thiên Nhai đã muốn lần nữa ra tay, kiếm khí không ngừng chém vào lưng hỏa thằn lằn, nhưng mà đầu dị thú này lực phòng ngự cường hoành vô cùng, chịu đựng kiếm khí hung mãnh như vậy của Vương Mãnh cũng chỉ bị thương nhẹ, Lý Thiên Nhất chặn lại đường lui của hỏa thằn lằn.

Vụt...

Hỏa thằn lằn giãy dụa gào thét, kiếm của Minh Nhân đã lướt qua một đường ở dưới bụng của hỏa thằn lằn.

Huyết dịch cuồng phun, rơi xuống đất liền thiêu đốt, ba người bạo lui.

Chỉ là giao thủ trong nháy mắt nhưng mà ba người đều đã bỏ ra tiền vốn, lại khó khăn lắm mới xử lý được một dị thú bình thường ở Hỏa Thần tiểu thiên giới.

Hỏa thằn lằn trên mặt đất quẩy người một cái vô lực, huyết dịch không ngừng chảy xuôi.

Bỗng nhiên Vương Mãnh cảm giác được mặt đất có điểm gì là lạ, “Đi mau!”

Một tiếng bạo rống, cơ hồ đồng thời khởi động, ba người bay ra mấy chục mét, mặt đất một tiếng nổ vang, nổ tung ra một khe hở, dây leo màu lửa đỏ từ trong mặt đất thoát ra, vô số xúc tu đâm chọc, trực tiếp cắm vào thân thể hỏa thằn lằn sau đó từng vòng cuốn lại kéo vào dưới mặt đất.

Lập tức, chung quanh lại khôi phục bình tĩnh giống như chưa từng phát sinh chuyện gì vậy.

Ba người hai mặt nhìn nhau, hiện giờ chỉ có người ngu mới không cảm giác được nơi này không bình thường.

Phạm Hồng khiếp sợ cũng là có đạo lý, dùng cấp bậc của bọn hắn làm sao lại nhận phải loại nhiệm vụ biến thái như thế này.

Nhưng mà vận khí thật sự không tệ, trên đường đi ngoài trừ hỏa thằn lằn vừa rồi, thì chỉ là giết chết mấy cây thực vật không biết tên cản đường mà thôi.

Hỏa hải ở ngay tại trước mắt, ngọn lửa cực lớn, vô cùng đồ sộ, hơn nữa có vẻ đặc biệt yên tĩnh, bên cạnh hỏa hải, không ngừng xuất hiện những điểm loang loáng, đây chính là thiên tôi hỏa linh thạch.

Lý Thiên Nhất chuẩn bị động thủ, bị Minh Nhân kéo lại.

Vương Mãnh cũng khoát khoát tay, chỉ chỉ phía trước, ba người nín thở cùng đợi, rốt cục phát hiện ra chỗ không đúng.

Bên cạnh hỏa hải, nhìn như là mấy tảng đá,... nhưng mà đều là hỏa thằn lằn, còn có một vài loại dị thú không biết tên.

Rậm rạp chằng chịt,... ba người nhìn xem mà toàn thân nổi da gà, ít nhất cũng có quy mô mấy vạn con.

Con mẹ nó, đây đã không phải là nhân lực có thể đối phó được rồi, thiên tôi hỏa linh thạch tại Hỏa Thần tiểu thiên giới cũng không tính vật gì quá hãn hữu, nhặt là được rồi, chẳng qua là cần liều mạng nhặt.

“Không thể địch lại được, ba người chúng ta tách ra hành động, thử thời vận, vô luận có được hay không, sau nửa canh giờ nữa tập hợp tại truyền tống trận.”

Vương Mãnh nói, hỏa hải này lớn như vậy, dị thú mặc dù nhiều, luôn luôn có khe hở để chui vào.

Lý Thiên Nhất cùng Minh Nhân gật gật đầu.

Vương Mãnh lẳng lặng quan sát địa hình chung quanh, thiên tôi hỏa linh thạch này hiển nhiên là bảo bối do hấp thụ tinh nguyên của hỏa hải mà sinh ra, cho nên trên cơ bản đều ở bên cạnh hỏa hải, nghĩ đến cái này trong hỏa hải khẳng định càng nhiều, chỉ tiếc chỗ đó nhiệt độ cao {Tu Chân giả} căn bản không thể thể ngăn cản.

Vương Mãnh quan sát trong chốc lát, lại phát hiện những dị thú táo bạo này không chút nhúc nhích như đang ngủ trưa vậy, nhưng là nếu có người xâm nhập nói không chừng sẽ lập tức lao lên xé nát.

Tâm thần dần dần khuếch tán đi ra ngoài, chậm rãi tiếp xúc đến từng đống dị thú đang ngủ say, những này dị thú đắm chìm trong một loại trạng thái phi thường yên bình, nhưng cũng không phải rất sâu, có thể tưởng tượng nếu có bất luận dị động gì, lập tức sẽ bộc phát ra long trời lở đất.

Không cần phải tính toán thử công kích.

Những này dị thú độ nhạy cảm tương đối cao, lén lút tiếp cận cũng không được, quả thực làm khó Vương Mãnh, nghĩ đến bên phía Minh Nhân cùng Lý Thiên Nhất chắc cũng giống như vậy.

Vương Mãnh tâm thần tiếp tục do thám, có vài đầu dị thú mở mắt, dường như cảm giác được có cái gì không đúng, lộ ra thần sắc nghi hoặc, nhưng mà cũng không phát hiện ra cái gì chỉ có thể quơ quơ đầu, thân thể lại giống như tảng đá, không nhúc nhích.

Vương Mãnh tâm thần tiếp tục mở rộng, tiếp xúc đến hỏa hải, lập tức một cỗ cảm giác đặc biệt xông lên đầu.

Đó là một cỗ lực lượng tương đối bành trướng, lực áp bách trầm trọng giống như núi non trùng điệp vậy, nhưng lại không thể hù sợ Vương Mãnh, loại uy thế này tuy rằng khả quan, nhưng ở trước mặt thần cách cũng không cách nào đánh đồng, chỉ có điều đây là lực lượng tự nhiên, khác biệt với cảnh giới.

Hỏa hải là thuần khiết thiên nhiên Ngũ Hành chi hỏa, cho dù là người có Ngũ Hành chủ hỏa, Ngũ Hành chi lực tích chứa trong thân thể người cũng có quá nhiều tạp chất, nhưng Vương Mãnh lại khác, thân thể của hắn là trải qua thần cách phạt kinh tẩy tủy, hoàn mỹ Ngũ Hành thể chất, Vương Mãnh thân thể cũng ẩn chứa thuần chính nhất Ngũ Hành chi hỏa.

Vương Mãnh tâm thần tại khuếch trương, hiển nhiên hỏa hải ý thức, đối với hắn cũng sinh ra một loại hiếu kỳ, do thuần khiết Ngũ Hành chi lực, hỏa hải ý thức cũng không có địch ý mãnh liệt, hơn nữa có một loại hiếu kỳ trong lòng.

Vương Mãnh thông qua cái hỏa hải này, dường như thấy được vô số ngọn lửa như biển ở trong Hỏa thần tiểu thiên giới này vậy.

Giống như toàn bộ Hỏa Thần tiểu thiên giới đều có một loại ý thức cường đại tự nhiên vậy.

Đây là một việc vô cùng kỳ diệu, Vương Mãnh tầm mắt phảng phất như được làm lớn ra, trong nháy mắt đảo qua cả tiểu thiên giới vậy.

Đây chỉ là cảm giác nhất thời, Vương Mãnh tinh thần lực thoáng cái liền tiêu hao hết rồi, loại này tiêu hao căn bản vốn cũng không phải là {Tu Chân giả} có khả năng thừa nhận.

Rèn luyện tâm thần là một loại pháp thuật tương đối cao thâm, tại tu chân học viện cũng là {Tu Chân giả} đã ngoài ba mươi tầng nguyên lực mới sẽ bắt đầu tiếp xúc. Giống như Tưởng Tình Tình cũng chỉ là có trụ cột ở hồng nhan môn, nhưng tu luyện tâm thần có mấy cái quy tắc cơ bản, một trong số đó chính là không nên chủ động tiếp xúc với ý thức cường đại, bởi vì ý thức cường đại rất dễ dàng thôn phệ ý thức yếu ớt hơn, hoặc là phá hủy. Trong thế giới tâm thần, mạnh yếu quyết định hết thảy, rất tuyệt đối, cái này cùng nguyên lực chiến đấu cần kỹ thuật mạnh mẽ là hoàn toàn khác biệt.

Nhưng là Vương Mãnh làm sao biết được những quy củ này, ngược lại đối với tâm thần tiếp xúc còn có hứng thú, phàm là bị hắn tiếp xúc đều chết cả rồi, đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với ý thức tự nhiên kì diệu như vậy.

Tinh thần lực lập tức tiêu hao, đối với {Tu Chân giả} bình thường mà nói kết thúc không phải là tẩu hỏa nhập ma thì tở thành ngu ngốc hoặc là lập tức bị mất mạng, vô luận loại nào đều không phải là chuyện tốt gì.

Nhưng là Vương Mãnh tinh thần lực bỗng xuất hiện, lập tức thần thức lại đi ra, lực lượng thần cách liên tục không ngừng làm dịu lấy tâm hải Vương Mãnh, Vương Mãnh tái nhợt lại biểu lộ ra tốt hơn một chút.

Đối với loại cảm giác tiêu hao này hắn đã có vô số lần kinh nghiệm trải qua, cái loại cảm giác người thường không thể nào chịu đựng được này, với hắn mà nói hoàn toàn là chuyện thường ngày, mỗi lần tại thiên địa khóa linh trận cùng thần cách đối luyện, rất dễ dàng tiêu hao, dần dần chết lặng.

Thần thức vừa ra, hỏa hải bình tĩnh lập tức sôi trào, ngọn lửa lập tức bắn ra bốn phía, vô số dị thú đều mở mắt, hoảng sợ gầm nhẹ lấy.

Vương Mãnh cảm nhận được hỏa hải ý thức truyền đến cảm giác, kinh ngạc, nghi hoặc, điên cuồng, nhưng phản ứng mạnh mẽ nhất của hỏa hải ý thức là sợ hãi.

Vương Mãnh nhẹ nhàng thở ra, không thể không nói, lão Mạc thần cách có lẽ hay là tương đối đáng tin cậy, không những đối phó với {Tu Chân giả} dùng tốt, đối phó những này tồn tại kỳ lạ này cũng có lực áp bách tương đối.

Cũng may chỉ có một tí thần thức, nếu không hỏa hải sẽ bị kích phát thành bộ dáng gì nữa cũng chỉ có trời mới biết.

Đây mới là chỗ đáng sợ của thần cách, cho nên để lại vật nghịch thiên như thế này, lão Mạc coi như là chết có ý nghĩa, tà tu nghịch thiên, hắn lại để cho thần cách tiến vào hạ giới, tuyệt đối là một việc phá hoại pháp tắc nhất.

Chưa từng có người nào làm được việc này.

Vương Mãnh thử gửi đi ý niệm thiện ý, hắn biết mình có mấy cân phân lượng, thần thức chỉ còn một chút như vậy. Bị thiên địa khóa linh trận vây khốn, thần cách lực lượng căn bản phát huy không được, ý thức của hỏa hải này so với hắn lớn hơn nhiều lắm, chỉ là dựa vào tia thần thức cao cấp hơn ý thức của nó mà hù dọa nó một chút thôi.

Nếu là hù dọa không ngừng, Vương Mãnh cũng chỉ có trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Hỏa hải bốc lên dần dần bình phục lại, vô số dị thú lúc này mới khôi phục bình thường, nhưng mà rất nhanh dị thú dần dần tản ra, chuẩn xác mà nói là chỉnh tề nhượng xuất một đường thông lộ.

Vương Mãnh cảm giác được hỏa hải kia đang kêu gọi hắn, đổ mồ hôi nha, Vương chân nhân thật là có chút mâu thuẫn, ý thức hỏa hải này cũng không biết là dạng tồn tại gì, nếu là nó muốn công kích, một cơn sóng lửa cũng thiêu rụi hắn, nhưng mà...

Ai bảo con người Vương Mãnh là ưa thích mạo hiểm chứ, nếu là buông tha cơ hội này chỉ sợ về sau không thể ngủ được mất.

Mặt khác, bên phía Lý Thiên Nhất cùng Minh Nhân chưa có chạy ra xa cũng cảm giác được hỏa hải biến hóa, lập tức ẩn núp xuống, khi thấy đống dị thú rập rạp chằng chịt kia thức dậy, hai người cũng không khỏi hít ngược một luồng lương khí.

Không phải là đám gia hỏa này tỉnh ngủ rồi dậy đi kiếm thức ăn chứ?

Bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh trong bầy dị thú đông vô số, làm cho hai người thiếu chút nữa bị hù kêu lên thành tiếng.