Thánh Đường

Chương 333: Không cam lòng




Cứ như vậy lại giằng co một ngày, Vương Mãnh đổi thượng phẩm linh thạch thì là giao cho Hồ Tĩnh cùng Dương Dĩnh, thời buổi bây giờ không có linh thạch nửa bước khó đi, muốn môn phái lớn mạnh, lại càng cần linh thạch.

Đến buổi tối, trong phòng cũng chỉ còn lại có người một nhà.

“Vương Mãnh, những này linh thạch có lẽ ngươi cứ mang về mà dùng đi, chúng ta có thể ứng phó được.” Hồ Tĩnh nói ra.

“Tiểu Tĩnh, ta ở bên kia tự có biện pháp, ngày mai ta muốn cùng Dĩnh nhi đi xử lý một chút việc tư mất vài ngày, các ngươi phải chú ý nhiều hơn một chút, phòng ngừa Triệu Quảng chó cùng rứt giậu, chờ ta trở lại triệt để thu thập hắn.”

“Yên tâm đi, chúng ta đấu với hắn cũng không phải ngày một ngày hai.”

“Về phần những công phá kia, các ngươi lượng sức tu hành.”

Vương Mãnh nói ra, tu chân học viện công pháp là tốt, nhưng đôi khi tốt cũng không nhất định là tốt nhất, thích hợp mới tốt nhất. Đại nguyên giới tiêu chuẩn cùng tiểu thiên giới quả thực vẫn có khác biệt rất lớn, nhưng là Vương Mãnh cảm thấy đám người Hồ Tĩnh có thực lực để chiến đấu tại đại nguyên giới, xem ra trở về lại không thiếu được việc phải giao dịch cùng với lão yêu viện trưởng rồi.

“Thiên Tâm bảo sao, có muốn chúng ta đi hỗ trợ không?” Hồ Tĩnh mơ hồ đoán được việc gì.

“Không cần, trong khoảng thời gian này, đúng là cơ hội xác lập uy tín rất tốt, không cần phải bỏ lỡ, những chuyện khác ta có thể xử lý tốt.”

Hồ Tĩnh gật gật đầu.

Vương Mãnh cùng Dương Dĩnh dắt tay rời đi, quả nhiên là thần tiên quyến lữ vậy, mấy năm qua, đệ tử truy cầu Dương Dĩnh ngày một nhiều hơn, với tư cách là nữ tu xinh đẹp nhất thánh đường, lại đau khổ chờ đợi một người không thể về được. Nói thật ra rất nhiều người không phục, rất nhiều nữ đệ tử cũng khích lệ Dương Dĩnh, cho dù Dương Dĩnh không thích Triệu Quảng, cả thánh đường nhiều tuổi trẻ tuấn kiệt như vậy, tùy nàng chọn lựa.

Nhưng khi Vương Mãnh trở về, những này các nữ đệ tử mới biết được, Dương Dĩnh chờ đợi là giá trị cỡ nào.

Vương Mãnh đối với các nàng mà nói là truyền thuyết xa không thể chạm tới, về phần những tuổi trẻ tuấn kiệt kia, một giây thành cám.

Vương Mãnh sóng gió bắt đầu nổi lên...

Trên đường đi tới Thiên Tâm Bảo, Vương Mãnh sử dụng phi hành thuyền tương đương hoa lệ, bắt mắt nhất chính là tiêu chí nhiều ngôi sao loang loáng độc nhất vô nhị của Tinh Minh, cũng không biết chế tác như thế nào.

Đồ chơi này là lão yêu viện trưởng tiện tay khen thưởng, xem như một món đồ chơi nhỏ, Vương Mãnh đối với phi hành pháp khí từ trước đến nay chẳng muốn dùng, một là phi chậm, mặt khác phi hành tiêu hao nguyên lực cũng là một loại tu hành, hơn nữa biến hóa tự nhiên, nhưng không thể không nói, sử dụng đồ chơi này ngược lại rất chi là thoải mái.

Hai người một bên chạy đi, đồng thời Vương Mãnh cũng phải tìm hiểu một chút thế cục cùng tình huống của Thiên tâm Bảo.

Mấy năm nay quả thực đã xảy ra biến hóa rất lớn, bát đại bảo liên minh cũng không có bởi vì làm rối mà thất bại, cuối cùng cũng thành rồi, Thiên Tâm lão tổ được Vạn Ma Giáo ủng hộ, còn là trở thành minh chủ của bát đại bảo.

Có thể tu thành lão tổ, quả thực cũng không dễ dàng, tứ phương tiểu thiên giới có được tông chủ, nhưng ở tông sư, lão tổ những cường lực xếp đằng sau này lại kém không ít, thế cho nên cả tiểu thiên giới cấp bậc cũng giảm xuống. Cho nên bát đại bảo có Thiên Tâm lão tổ uy vọng khẳng định phóng đại, nhưng đến cuối cùng, bát đại bảo liên minh vẫn không có tiến vào tầm mắt của Tinh Minh, thất bại trong gang tấc.

Nhưng là dù sao bát đại bảo cũng liên minh thành công rồi, Thiên Tâm lão tổ cũng là một nhân vật, ngắn ngủn hơn một năm đã tích lũy quyền lợi. Vạn Ma Giáo khí thế như cầu vồng, chỉ đợi tới một khắc phát động hủy diệt chiến mà thôi, kết quả thất bại trong gang tấc.

Lực lượng tích lũy tới trình độ nhất định thì cần phát tiết, không thể phát động đối với thánh đường, bát đại bảo liên minh cũng bắt đầu không quá nghe lời rồi, không ngừng khuếch trương lực lượng của mình.

Trước mắt tứ phương tiểu thiên giới, Ma Tâm Tông, Bá Thiên đường, thánh đường, tam đại tông phái uy tín lâu năm ngược lại thu liễm rất nhiều. Bám đại bảo thì chính là bắt đầu khuếch trương, mà Long Hỉ vẫn đối với Dương Dĩnh nhớ mãi không quên, mới có thể bí quá hoá liều như vậy.

Nghe Dương Dĩnh nói xong, Vương Mãnh đã chắc chắn rồi, xem ra Vạn Ma Giáo thời gian này quả thực không tốt lắm, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo. Vạn Ma Giáo chỉ là lực lượng tại tu chân học viện bị nhục, bọn hắn tại đại nguyên giới không gian sát lục tình huống như thế nào cũng không hiểu biết, hiển nhiên còn chưa đủ để dùng tổn thương gân cốt.

Bát đại bảo liên minh tuy rằng hung hăng càn quấy, nhưng thuộc về loại còn chưa lên chính đài, chỉ là gọi hung mà thôi, phải biết rằng tam đại tông lực lượng chủ yếu đều ở đại nguyên giới, căn bản không phải bát đại bảo có thể so sánh.

Cái này có phải được tính là núi không có hổ thì cọp xưng vương không nhỉ?

“Vương Mãnh, chàng thực có nắm chắc không, tuy rằng bây giờ chàng rất mạnh, nhưng là đối phương là bát đại bảo à!” Dương Dĩnh thật sự là lo lắng.

Vương Mãnh cười cười, “Chỉ là một Thiên Tâm bảo mà thôi, đừng lo lắng.”

Lúc này Thiên Tâm Bảo đang giăng đèn kết hoa, Long Hỉ cao hứng phi thường, hắn đã gửi tối hậu thư cho Dương Dĩnh rồi. Dương Dĩnh là hiếu nữ, không có khả năng mặc kệ mẹ của mình, từ sau khi thấy Dương Dĩnh lần trước, Long Hỉ đã không có một ngày có thể ngủ được ngon giấc, ngày nhớ đêm mong. Nhưng mà trở ngại thánh đường cường đại, hắn cũng không dám lỗ mãng, mà bây giờ Thiên Tâm Bảo đại thế đã thành, ai không lại để cho Thiên Tâm Bảo ba phần thể diện chứ.

Long Hỉ chính thức sửa họ thành Dương, trở thành người thừa kế duy nhất của Thiên Tâm Bảo, xưa đâu bằng nay, đi tới chỗ nào cũng được tôn xưng một tiếng thiếu chủ.

Thiên Tâm lão tổ cùng Dương Mạc Long đối với Dương Hỉ đều phi thường cưng chiều, Dương Hỉ ở phương diện này xác thực rất biết điều, làm cho hai người vui vẻ, trong mắt bọn hắn Dương Dĩnh đã bỏ đi, nhưng dù sao vẫn là Dương gia huyết mạch, nếu là có thể cùng Dương Hỉ kết hợp, hết thảy thuận lý thành chương tất cả đều vui vẻ, cho nên cũng không sợ đắc tội thánh đường. Lại nói sau khi bát đại bảo liên minh cũng không sợ thánh đường, về sau, không chừng Thánh Đường còn phải cầu bọn hắn.

“Bá mẫu, chúng ta rất nhanh muốn thành người một nhà.” Dương Hỉ cười nói.

Dương Khanh Tư bị Phược Nguyên chú, mà ở Thiên Tâm Bảo muốn chạy trốn cũng trốn không thoát, lần trước chỉ là tình huống đặc thù mà thôi, hơn nữa Thiên Tâm lão tổ cũng không có ý định lưu các nàng.

“Long Hỉ, ta cũng là nhìn ngươi lớn lên, ta khuyên ngươi chết cái tâm nay đi.” Dương Khanh Tư thở dài.

“Bá mẫu, ta bây giờ là Dương Hỉ, ta đã coi mình là người của Dương gia rồi, chỉ cần cùng Dĩnh nhi ở cùng một chỗ, thế giới sẽ hoàn mỹ, ta sẽ ...”

Dương Hỉ nói ra, hai mắt tràn đầy tưởng tượng.

Dương Khanh Tư lạnh lùng lắc đầu, “Ngươi đã điên rồi.”

“Điên, ha ha, ta thanh tỉnh vô cùng, không chiếm được lòng của nàng, trước tiên ta sẽ chiếm được người của nàng. Vương Mãnh là cái thứ gì chứ, đợi một tên vĩnh viễn không thể trở về được sinh tử lại chưa biết, thì có cái gì chứ!” Dương Hỉ phẫn nộ nói, ngược lại lại cười hắc hắc,
“Bá mẫu, ngươi cũng là là người hiểu chuyện, ngươi xem ta chỗ nào không xứng với nàng, ta cảm thấy ngài nên trợ giúp ta khuyên bảo nàng, đây là muốn tốt cho nàng mà thôi!”

Dương Khanh Tư nhàn nhạt nhìn Dương Hỉ, người này quả thực rất biết ngụy trang, hắn có thể nịnh nọt Thiên Tâm lão tổ, nịnh nọt Dương Mạc Long, nhưng là nữ nhân ngược lại rất là tinh tế tỉ mỉ, xem góc độ cùng phương hướng khác biệt. Từ loại góc độ nào khác mà nói, Dương Hỉ quả thực có thể nắm bắt được nhược điểm của người khác, nếu là thật sự bị hắn lừa, thật là có chút tin tưởng hắn.

Dương Hỉ điều chỉnh biểu lộ một chút, “Bá mẫu, ta có chút thất thố rồi, nhưng là ngươi phải hiểu được, ta đây rất ưa thích Dương Dĩnh, vô luận như thế nào ta cũng sẽ không để cho nàng phải chờ đợi một người vĩnh viễn không bao giờ trở về được.”