Thánh Đường

Chương 91: Minh tranh ám đấu




Ngô Pháp Thiên trịnh trọng oai phong lẫm liệt nói.

Lôi Đình trong lòng thầm mắng, tên khốn khiếp này đúng là âm hiểm, cố ý chọn cùng thể tu là Hoành Sơn Đường để đối lập lại, kích thích hắn nha.

Nhưng mà so với lão tử đây, mi còn non lắm!

“Được thôi, ta cũng nghe nói qua, Hoành Sơn Đường không tồi, nên đi xem.”

Ngô Pháp hơi hơi sửng sốt, “Ừ, vậy chúng ta đi thôi.”

Lôi Đình và Ngô Pháp Thiên cùng nhau đến thăm hoàn toàn làm cho Hoành Sơn Đường bùng nổ, Đường Uy khi nhận được tin tức này sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại được, vội vàng mang theo các đệ tử ra nghênh đón.

“Đường Uy bái kiến hai vị tổ sư đại nhân.” Tâm tình Đường Uy bây giờ thật như sóng biển dâng trào, đây là ông trời có mắt rồi.

“Đường Uy không cần đa lễ, chúng ta chỉ là tùy tiện đến xem chút, hôm nay Lôi tổ sư ở nơi đây, cơ hội hiếm có, ta nghe nói hiện tại các ngươi tinh thông rèn đúc, còn không mau lấy ra cho Lôi tổ sư chỉ bảo cho.”

Ngô Pháp Thiên cười nói, thái độ kia thật giống coi trời bằng vung đâu.

“Vâng, vâng, hai vị tổ sư xin chờ, lập tức mang đến đây.”

Hoành Sơn Đường bên này náo nhiệt phi phàm a, nghe nói hai vị tổ sư giá lâm, đệ tử xung quanh đều ào ào chạy đến.

Thể tu bình thường cũng có phần nhỏ, đa phần thể tu bình thường để phòng ngự là chính, dù sao kiếm tu và cung tu có lực công kích mạnh hơn, ở trong thánh đường chinh chiến bí cảnh chú trọng đoàn đội thì tác dụng chủ yếu của thể tu là phòng ngự. Đương nhiên đại đa số thể tu đều có công kích, một số ít trong đó thì đem nguyên lực đùng để cải tạo công kích bản thân, những người này được gọi là lực tu. Vũ khí đương nhiên cũng chia thành loại hình công kích cùng phòng ngự. Đường Uy chính là đại biểu cho lực tu, chỉ có lực công kích hùng mạnh mới có thể sống yến trong thế giới của người tu hành.

Hàng dãy binh khí được đệ tử Hoành Sơn Đường khiêng ra, liếc mắt qua một cái, quả thật rất tinh xảo khí phách. Đường Uy rất tự tin, hắn quả thật hạ công phu, không ngờ lại có một ngày có thể bày ra trước mặt tổ sư.

“Khởi bẩm hai vị tổ sư, binh khí của chúng tôi đều được rèn từ vân cương tốt nhất Hoành Đoạn Sơn.”

Đường Uy giới thiệu.

Lôi Đình liếc mắt qua một cái, cũng không có nói gì, nhưng Ngô Pháp Thiên lại cầm lấy một cái rìu chiến, chậc chậc khen ngợi, “Không tồi, không tồi, khá là thuận tay, đáng tiếc ta là phù tu, bằng không cũng lấy về chơi một phen.”

Lôi Đình liếc xéo Ngô Pháp Thiên một cái, tên này đúng là tự làm mất mặt a.

“A, đúng rồi, Đường Uy này, Thánh Đường chúng ta hình như trừ bọn ngươi ra, còn có đường nào cũng lấy rèn nổi danh phải không?”

“Lôi Quang Đường, nhưng hiện giờ không có cách nào thăm thú Lôi Quang Đường được.” Đường Uy thật sự rất hưng phấn, lời này hoàn toàn không qua não liền nói ra, vừa ra khỏi miệng thì sắc mặt lập tức trắng bệch. Vị Lôi tổ sư trước mặt đây lại đúng là xuất thân từ Lôi Quang Đường.

Lập tức trong óc hắn trống rỗng, xong rồi, xong rồi, xong hết rồi.

Lôi Đình thản nhiên nhìn thoáng qua Đường Uy, Đường Uy cảm thấy như thế giới này đều tối đen lại. Nhưng Lôi Đình lại không có so đo với một tên tiểu bối, “Ngô tiểu tử, ngươi quanh co lòng vòng rốt cuộc muốn nói cái gì, Lôi Quang Đường là cái trình độ gì nhìn rồi sẽ biết.”

“Đúng, đúng, trăm nghe không bằng một thấy, Đường Uy, đi thôi, vừa vặn hôm nay cùng chúng ta đi Lôi Quang Đường bên kia một chút. Nghe nói Lôi Quang Đường cũng là chủ đánh binh khí mà.”

Đường Uy kia thật khó xử, hai vị tổ sư đại nhân các người đấu pháp, cần gì phải kéo thêm cả con tép tôi đây, một chưởng đã bị nghiền chết rồi.

“Đi đi, đi xem cũng tốt, năm đó thiết lập Hội Bách Bảo Đường cũng chính là để cho các ngươi bù đắp lẫn nhau.”

Lôi Đình thản nhiên nói, Ngô Pháp Thiên thầm thấy kỳ quái, nhưng hắn thật không tin Lôi Đình có thể làm được gì, cái lão bất tử này thật biết ra vẻ.

Chẳng lẽ hắn tự mình ra tay sao? Hừ, đồ của hắn liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra, có ra vẻ thế nào cũng vô dụng thôi.

Hai vị tổ sư tới nhanh mà đi cũng nhanh, Đường Uy thì như một cái bánh quả hồng bị mang đi, tư vị hắn nếm phải lại hoàn toàn khác với Lương Nguyên.

So với những nơi ồn ào náo động khác, Đạo Quang Đường lại khá là nghiêm cẩn, những đệ tử các đường ra ra vào vào cũng có vẻ rất theo quy củ, không ai lớn tiếng ồn ào. Những thứ Đạo Quang Đường bày ra đều là hàng cao cấp, từ đan dược đến chế tác pháp khí, có một chút nhiệm vụ tâm đắc, có thể nói là khiến cho đệ tử tới nơi này đều có thu hoạch, đương nhiên sẽ càng hướng tới Đạo Quang Đường.

Đường hội của Đạo Quang Đường đúng là nói cho các đệ tử biết, nơi đây là nơi tốt nhất Thánh Đường, nơi đây là chỗ của tinh anh ở.

Ninh Chí Viễn cùng với các tinh anh Đạo Quang Đường đều ở, bởi vì hôm nay chắc chắn có ít nhất hai vị tổ sư tới nơi đây.

Người đến đầu tiên là Triệu Thiên Long, Ninh Chí Viễn lập tức dẫn chúng đệ tử ra nghênh đón.

“Đệ tử Ninh Chí Viễn bái kiến tổ sư đại nhân!” Đối mặt với tổ sư, Triệu Thiên Long khá là cẩn thận.

“Ha ha, Chí Viễn không cần đa lễ, đứng lên đi.” Triệu Thiên Long cười nói, phía sau lưng xuất hiện một cô bé thanh tú, cười tủm tỉm đánh giá mọi người.

“Vị này hẳn là Lăng Huyên sư muội nhỉ, quả nhiên không giống người thường, chiếc ghế thủ tịch Đạo Quang Đường đợi muội.”

Ninh Chí Viễn nói lời này, cũng không phải là nịnh hót, tới địa bàn của hắn rồi, dù là tổ sư cũng chỉ cần giữ nguyên tôn kính là được.

Nhưng Triệu Thiên Long nghe thấy lại cảm thấy vô cùng thoải mái: “Nha đầu kia muốn đi theo đến đây, ta liền mang con bé tới mở mang hiểu biết. Lăng Huyên, hãy học tập Ninh sư huynh cho tốt.”

Triệu Lăng Huyên nhu thuận gật gật đầu, “Kính chào Ninh sư huynh.”

Ninh Chí Viễn hơi hơi sửng sốt, “Nếu như ta không nhìn nhầm thì sư muội Lăng Huyên đã tới tầng hai mươi rồi phải không?”

Lập tức Đạo Quang Đường trở nên lặng ngắt như tờ, Triệu Lăng Huyên này mới bao nhiêu tuổi, nguyên lực tầng hai mươi???

So với cô ta thì Lý Thiên Nhất quả là cặn bã.

Triệu Thiên Long khẽ mỉm cười, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn ngập kiêu ngạo không che dấu được: “Con bé này thiên phú cũng tạm được, tuy nhiên chỉ cần nguyên lực thì vẫn chưa đủ, kiếm thuật căn bản còn cần tôi luyện, xem ra Chí Viễn lại có tinh tiến rồi.”

“Không dám giấu diếm tổ sư, gần đây lại có chút tâm đắc, xem ra vị đại sư tỷ đầu tiên của Đạo Quang Đường sắp sinh ra rồi.”

Ninh Chí Viễn tán thưởng nói.

Đám thiên chi kiêu tử Đạo Quang Đường cũng hâm mộ nhìn Triệu Lăng Huyền. Đệ tử thế gia tổng đường chỉ có tới độ tuổi nhất định mới có thể phân đường, xuất ra một tên Lý Thiên Nhất đã rất dọa người rồi, nhưng Triệu Lăng Huyên này thì lại hù chết người không đền mạng.

Dưới sự hướng dẫn của Ninh Chí Viễn, Triệu Thiên Long đi thăm quan đường hội của Đạo Quang Đường. Triệu Thiên Long cũng có chút vừa lòng, các đệ tử có trình độ như vậy khá tốt. Triệu Lăng Huyên tuy nhu thuận, nhưng rõ ràng không yên lòng, cô ta dốc sức tấn công đến tầng hai mươi chính là muốn mình có thể ra ngoài đi chơi, kết quả lại bị tổ sư mang đi, thật sự là không cam lòng nha.

Từ đầu tới cuối, Triệu Quảng đều đi theo phía sau Ninh Chí Viễn, một chữ cũng không nói, Triệu Thiên Long cũng không nhắc đến, nhưng hắn hiện thân cũng đã đủ để thuyết minh hết vấn đề, đồng thời cũng là một cách tán thành cách làm của Ninh Chí Viễn.

Pháp khí Triệu Quảng đưa ra chính là Phi Hỏa Luân, pháp khí tam phẩm, tuân theo kỹ thuật luyện khí của Triệu gia, pháp khí này mô phỏng theo pháp khí thành danh Già Thiên Tế Nhật Pháp Luân của Triệu Thiên Long, tuy chỉ là thứ mô phỏng, nhưng có thể nhìn ra được sức lý giải pháp khí của Triệu quang, khó trách lại tin tưởng như vậy, chiêu này vừa biểu đạt sự sùng bái với Triệu Thiên Long, lại vừa thể hiện thực lực bản thân, một hòn đá ném hai con chim. Triệu Thiên Long cũng không thể nói thứ mình đắc ý là không tốt được.

Đi dạo một vòng, mục đích cũng đã đạt được, Triệu Quang cũng vui đến nhếch đuôi lông mày, nhưng Triệu Lăng Huyền lại lôi kéo Triệu Thiên Long.