Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 22




“Làm tốt lắm! Trường Sinh, ngươi lập tức quay về trấn, trông coi tốt những tộc nhân đào mỏ. Nói rằng cương thi còn chưa tiêu diệt, nghiêm cấm tộc nhân bước vào thâm sơn. Nếu làm trái, nghiêm trị không tha. Trường Ca, Trường Vũ, các ngươi lập tức quay về gia tộc, nói cho Minh Viễn tin tức này. Để cho hắn phái người đến đây khai thác huyền kim khoáng thạch. Sự tình trọng đại, nhớ kĩ, trừ bỏ Minh Viễn, các ngươi không thể hướng những ngời khác lộ ra nửa chữ, hiểu chưa?”

Nói xong lời cuối cùng, Vương Diệu Kính vẻ mặt trở nên mười phần nghiêm túc.

Vương Trường Ca cùng Vương Trường Vũ biết tầm quan trọng của sự việc, lần lượt đáp ứng.

“Ngũ thúc công, chúng ta không có linh khí phi hành. Thanh phong chu là linh khí phi hành của người, lấy tốc độ của chúng ta, đi tới lui giữa gia tộc tiêu phí thời gian quá dài. Nếu không ngài dùng Thanh phong chu quay về gia tộc, ta cùng Thất muội thủ lại ở đây?” Vương Trường Ca hơi do dự, đề nghị.

Vương Diệu Kính lắc đầu nói: “Không được, các ngươi trẻ tuổi, nơi này lại chỉ cách Thanh trúc phường thị của Bình Dương quận hơn ba trăm dặm. Vạn nhất có người tu tiên của Bình Dương quận đi ngang qua nơi đây, thấy hai người các ngươi ở đây trông coi, sao có thể không nảy sinh nghi hoặc? Các ngươi cũng không thể thi triển Ẩn thân thuật. Ta ngay cả Truyền âm phù cũng không dám sử dụng chính là vì lo lắng truyền âm phù bị người biết được, làm cho bí mật mỏ huyền kim khoáng thạch bị bại lộ ra ngoài, đưa đến tặc nhân. Mười năm trước, huyện Ngọc Điền được Hoàng gia bảo hộ phát hiện một mỏ huyền thiết khoáng nhỏ. Bởi vì để lộ tin tức, đưa tới không ít tu sĩ muốn tới lấy trộm, thậm chí là cướp đoạt. Hoàng gia tổn thất mấy vị tu sĩ luyện khí kỳ mới đánh lui được tặc nhân. Hoàng gia cuối cùng phải mời đến một pháp sư trận pháp nhị giai, bày ra Nhị giai hạ phẩm trận pháp, Hoàng thiên hậu thổ trận, lại phái hai vị luyện khí tầng chín cùng hơn mười luyện khí tu sĩ trông coi. Mặc dù không có xuất hiện tặc nhân, nhưng cũng bị trộm đi không ít huyền thiết khoáng. Tổn thất thảm trọng. Vết xe đổ a! Thời gian chậm một chút không có vấn đề gì, trọng điểm ở chỗ giữ bí mật, càng ít người biết càng tốt.”

“Vâng, Ngũ thúc công.”

Vương Trường Ca nghe xong lời này, không tiếp tục kiên trì, thu hồi khối huyền kim khoáng thạch bổ xuống kia.

Vương Trường Vũ đôi môi khẽ niệm, một đám mây trắng xuất hiện dưới chân nàng, chở nàng cùng Vương Trường Ca chậm rãi bay lên không, bay đi về phía trời cao.

“Trường Sinh, ngươi mau trở về trấn, phong toả tin tức. Vạn vạn không thể để tin tức bị tiết lộ ra ngoài.” Vương Diệu Kinh trịnh trọng dặn dò.

Vương Trường Sinh lên tiếng đáp ứng, lập tức thi triển thuật Đằng vân giá vũ rời khỏi.

Thanh Vân sơn mạch nằm ở phía Đông huyện Thanh Vân, trải dài mấy trăm dặm, có hơn trăm ngọn núi lớn nhỏ không đồng nhất. Thanh Liên sơn là một trong số ít linh sơn của Thanh Vân sơn mạch. Vì hình dáng rất giống một đoá sen xanh nên mới có tên này.

Thanh Liên sơn to lớn tuy rằng địa thế có phần hiểm trở, nhưng bốn mừa như xuân, lại có đủ các loại kì hoa dị thảo.

Vương gia gia tộc trú tại Thanh Liên sơn, trải dài từ giữa sườn núi đến đỉnh núi là hằng hà vô số nhà cửa lầu các, là nơi sinh sống của mấy trăm tộc nhân Vương gia.

Đỉnh núi có một toà phủ đệ lớn, đình viện bên trong thanh nhã u tĩnh.

Trong viện có một hồ nước tầm mười trượng, bên trong trồng một ít sen xanh.

Một đường nhỏ lát đá vụn uốn lượn, nối thẳng đến một gian lầu các màu xanh cao hai tầng.

Phòng trong, một nam từ trung niên bận một kiện áo dài xanh bằng vải bố, khuôn mặt cương trực, tựa vào bàn dài, đang lật xem sách.

Người nam trung niên này đúng là gia chủ đương nhiệm của Vương gia, Vương Minh Viễn.

Vương Minh Viễn năm nay bốn mươi chín, tuy chỉ là tứ linh căn nhưng xử sự công bằng. Được đại đa số tộc nhân đề bạt làm gia chủ, phụ trách quản lý các sự vụ lớn nhỏ.

Vương gia hiện tại có một trăm bốn mươi bốn người tu tiên. Trong đó, có một vị tộc lão vừa mới qua đời không lâu.

Lo liệu các sự vụ lớn nhỏ của một gia tộc cũng không dễ dàng, các mặt Vương Minh Viễn đều phải chiếu cố đến.Vì thế chậm trễ tu luyện, đến nay chỉ mới luyện khí tầng năm. Nhưng tư chất của hắn không tốt, nếu cố gắng dốc sức tu luyện, tỉ lệ tiến vào Trúc cơ kỳ cũng rất thấp.

“Ài, tháng này lại lỗ vốn sao?” Vương Minh Viễn buông sách trên tay, day day thái dương, sắc mặt mỏi mệt.

“Cộc cộc cộc!”

Ngoài cửa truyền đến từng tiếng đập cửa, thanh âm của một cô gái vang lên: “Phu quân, ta làm một ít đồ ăn, người hiện tại có rảnh không?”

Hàng mày nhíu chặt của Vương Minh Viễn giãn ra nói: “Thanh Nhi, nàng cũng không phải người ngoài, cứ trực tiếp vào.”

“Ta không phải là vì sợ ảnh hưởng chàng làm việc sao! Chàng là Vương đại gia chủ trăm công nghìn việc, ta chỉ là một phụ nhân nào dám quấy rầy.”

Một phụ nhân xinh đẹp bận váy xanh đi đến, hai tay cầm một cái khay, trên khay có một dĩa bánh màu xanh và một chén cháo trắng.

Phụ nhân xinh đẹp chính là Liễu Thanh Nhi, mẫu thân của Vương Trường Sinh.

Liễu Thanh Nhi đặt điểm tâm cùng với cháo trắng ở trước mặt Vương Minh Viễn.

“Bánh thanh liên, cháo hạt sen, từ khi Sinh nhi đi huyện Bình An đảm nhiệm chức Thiên sư, Thanh Nhi nàng cũng chưa từng lại nấu cho ta ăn.”

Vương Minh Viễn cười, cầm lấy một khối điểm tâm đưa vào miệng.

Liễu Thanh Nhi đi đến phía sau Vương Minh Viễn, tay ngọc khoác lên vai hắn, nhẹ nhàng xoa bóp.

“Chàng còn nhớ mình có người con trai là Sinh nhi sao? Ta còn tưởng ngươi trăm công nghìn việc, quên mất đứa con trai này rồi.” Liễu Thanh Nhi giận dữ nói.

Vương Minh Viễn cười khổ đáp lời: “Sao lại như thế được! Ta chỉ sinh một đứa con trai là Sinh Nhi, sao ta quên nó được? Đợi thêm một năm nữa, hết nhiệm kì, ta liền triệu hồi nó về. Như vậy được chưa?’

“Chàng nghĩ rằng ta tới là để nói với ngươi chuyện này? Tứ đệ muội nói với ta rồi, huyện Bình An xuất hiện cương thi, Nếu không phải Tứ đệ muội nói cho ta biết, chàng còn muốn giấu ta đến khi nào?”

“Ta đã phái Ngũ thúc, Trường Ca và Trường Vũ đến huyện Bình An tiếp viện rồi. Sinh nhi không có gì nguy hiểm, nàng yên tâm đi!” Vương Minh Viễn vỗ vỗ tay Liễu Thanh Nhi đang đặt trên vai mình, an ủi.

Liễu Thanh Nhi mày liễu nhíu mặt, đang định nói điều gì đó, một trận âm thanh dồn dập từ bên ngoài truyền đến: “Tam thúc, Tam thúc.”

Liễu Thanh Nhi nghe vậy, lời đến trong miệng đành nuốt vào.

Vương Minh Viễn vội vàng bưng bát cháo lên, dùng tốc độ nhanh nhất uống sạch.

Hắn vừa buông bát, Vương Trường Ca cùng Vương Trường Vũ liền vội vã đi đến.

Liễu Thanh Nhi nhìn thấy hai người, sắc mặt căng thẳng, lo lắng hỏi: “Trường Ca, Trường Vũ, không phải các ngươi đi huyện Bình An sao? Sao nhanh như vậy đã trở về? Sinh nhi xảy ra chuyện gì sao?”