Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 43




Vương Diệu Lương trong lòng thầm kêu không ổn. Vội vàng lấy ra một tấm phù triện lập loè ánh bạc, thấp giọng niệm vài câu, ném về phương hướng Thanh Liên sơn.

“Không tốt, mau chặn đứng truyền âm phù.”

Một gã áo đen thân hình cao lớn vội vàng lớn tiếng nói, nhưng đã chậm.

Phù triện màu bạc bay khỏi tay, lập tức hoá thành một luồng ánh sáng bạc bay về phía chân trời, tốc độ cực nhanh.

“Tốc chiến tốc thắng, giết bọn họ.”

Đám người áo đen đều rút ra linh khí, đánh tới bốn người Vương Diệu Lương.

Vương Diệu Lương phản ứng rất nhanh, vào lúc đám người áo đen lấy ra linh khí, hắn cũng lấy ra bảy tấm phù triện, ném về bồn phía.

Bảy tấm phù triện màu lam tách rời khỏi tay, bạo liệt nổ vang. Một mảng sương mù trắng dày đặc tuôn ra, che phủ phạm vi đường kính trăm trượng xung quanh.

Sương mù dày đặc che lấp bốn người Vương Diệu Lương. Đám người áo đen không thấy rõ vị trí của bọn họ.

Mấy chục món linh khí đánh vào bên trong sương mù trắng. Cảm giác như đánh vào trên bông mềm, không sử dụng được khí lực.

“Trận phù! Đáng chết. Dùng pháp thuật công kích.”

Người áo đen mắng một tiếng, trong miệng lẩm bẩm pháp quyết.

Mười lăm tên áo đen chia ra thành ba nhóm nhỏ, trên người mỗi nhóm sáng lên ba loại ánh sáng, phân biệt là đỏ, lam, vàng. Cứ nhóm năm người là một loại linh quang.

Lượng lớn ánh đỏ, lam, vàng liên tiếp phát sáng giữa không trung. Ngưng tụ thành một khối cầu lửa to bằng căn phòng. Một cây trượng nước trong suốt cao năm sáu trượng và một khối đá màu vàng cũng lớn năm sáu trượng.

Cách bộn họ phối hợp lẫn nhau rất thành thạo, hiển nhiên đã luyện tập qua.

“Đi.”

Hỏa cầu, trượng nước trong suốt, đá vàng lớn lần lượt đánh vào bên trong sương mù trắng. Truyền ra một tiếng nổ đùng, sương mù trắng bị xua tan một ít.

“Không cần nhẹ tay. Có chiêu thức gì đều lấy ra sử dụng đi.”

Bọn họ tăng cường lực công kích. Hỏa cầu, trượng nước, đá lớn liên tiếp hiện lên, đập vào bên trong sương mù trắng, tiếng nổ đùng không ngừng.

Bên trong sương mù trắng, Vương Diệu Lương nhăn mày, vẻ mặt ưu sầu.

Nhất giai thượng phẩm trận pháp, Thất tinh thuỷ vụ trận, là Vương Minh Viễn lấy từ trong kho của gia tộc, giao cho Vương Diệu Lương phòng thân.

Thất tinh thuỷ vụ trận là nhất giai thượng phẩm trận pháp. Đây là trận pháp phòng ngự, trận phù là trận pháp kết hợp cùng phù triện. Có thể làm trận pháp phát huy ra uy lực cực hạn.

Nói thật, Vương Diệu Lương là lần đầu tiên sử dụng trận phù. Hắn cũng không biết trận phù có thể ngăn cản công kích của mười lăm tên tu sĩ Luyện khí kỳ trong bao lâu. Dù sao trận phù rất quý giá, hắn luôn sống ở trong tộc, sao có thể có cơ hội sử dụng trận phù.

Hắn đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Dù có chết cũng sẽ không để tặc nhân cướp đi huyền kim khoáng thạch.

“Minh Vĩ, ngươi thông hiểu Độn địa thuật. Nếu trận phá, ngươi lập tức mang theo huyền kim khoáng thạch chạy về Thanh Liên sơn.”

Vương Diệu Lương hướng về một gã nam trung niên cao gầy, dặn dò nói. Mang ba cái túi trữ vật màu vàng đưa cho nam trung niên.

“Cửu thúc, ngươi yên tâm. Vật còn người còn, vật mất người vong.”

Vương Minh Vĩ vỗ ngực cam đoan nói, vẻ mặt nhiêm nghị. Hắn nhất thời do dự, nói: “Cửu thúc, nếu không ngài mang theo vật này quay về Thanh Liên sơn đi, ta ở lại ngăn cản tặc nhân.”

Vương Diệu Tông khoát tay áo, từ chối: “Tặc nhân có mười lăm người, tu vi so với các ngươi cao không ít, các ngươi ở lại chỉ có nước chịu chết. Cửu thúc già rồi, tương lai gia tộc muốn giao cho người trẻ tuổi. Minh Vĩ, nếu ta không thể sống trở về, bọn nhỏ Trường Bình, còn phiền ngươi chiếu cố. Ta là một cỗ xương cốt già, cái gì cũng không sợ, chỉ sợ sau khi ta chết không có người chăm sóc bọn nhỏ Trường Bình.”

Vương Minh Vĩ sắc mặt ngưng lại, an ủi: “Cửu thúc, ngài không cần bi quan như vậy. Sẽ không có chuyện gì đâu. Trong tộc nhận được tin, rất nhanh sẽ chạy tới. Nhưng chúng ta có thể đáp ứng, nếu ngài thực sự gặp bất trắc, chúng ta nhất định chiếu cố tốt Trường Bình.”

Vương Diệu Lương nghe vậy, trong lòng không còn gì lo lắng nữa.

“Oành! Đùng! Đùng!” âm thanh vang lên không ngừng. Mười lăm tên tu sĩ Luyện khí kỳ bao vây công kích. Sương mù trắng không ngừng tan dần, diện tích càng ngày càng nhỏ.

Gần nửa khắc đồng hồ sau, sau một trận nổ cuối cùng, sương mù trắng tan đi, lộ ra bốn người Vương Diệu Lương.

Vương Diệu Lương hai tay cầm mấy tấm phù triện. Mặt khác, hai tộc nhân Vương gia còn lại trên tay cũng cầm sẵn phù triện.

Bọn họ không nói gì, ném phù triện trong tay về hướng kẻ địch.

Mấy chục phù triện trước sau liên tục mở ra, hóa thành hỏa cầu, tên nước, tảng đá đánh về hướng mười lăm tên áo đen.

Mười lăm tên áo đen đều lập cho mình một vòng bảo hộ, khống chế linh khí nghênh đón pháp thuật đánh tới..

Nhất thời, vang lên tiếng nổ đùng không ngừng, linh quang chói lóa.

Nhân cơ hội này, Vương Minh Vĩ môi khẽ niệm quyết, toàn thân phát ra một trận sáng vàng, nhập vào đất, biến mất không thấy.

Nhưng rất nhanh, một tiếng thảm thiết thê lương từ lòng đất truyền đến.

“Không ổn. Minh Vĩ xảy ra chuyện.”

Vương Diệu Lương biến sắc, trong lòng không ngừng bất an.

Một trận ánh sáng vàng sáng lên trên mặt đất. Một con bọ cạp lớn màu vàng to một trượng từ đất chui ra, hai càng lớn kẹp chặt thi thể Vương Minh Vĩ.

Ngực Vương Minh Vĩ bị càng lớn đâm xuyên thủng, trên đầu có mấy cái lỗ máu.

“Hừ! Đã sớm đề phòng các ngươi độn địa đào tẩu.”

Một gã nam áo đen cười lạnh nói, trong mắt không khỏi hiện lên vài phần đắc ý.

“Đừng nhiều lời, Vương gia viện binh rất nhanh sẽ đến, tốc chiến tốc thắng.”

Vừa nói xong, một cô gái áo đen khác khống chế một cây kéo đỏ lớn tầm một trượng, đánh về phía ba người Vương Diệu Lương.

Cây kéo đỏ hợp lúc mở lúc khép, lập loè linh quang.

Cùng lúc đó, người áo đen khác khống chế linh khí đánh đến.

Mấy chục món linh khí đều đánh úp lại, thanh thế kinh người.

Vương Diệu Lương mạnh mẽ kiềm chế bi phẫn trong lòng, gọi ra một tấm phù triện màu vàng. Mặt ngoài phù triện vẽ một hoa văn hình bát.

Phù triện màu vàng rời khỏi tay, lập tức phá mở ra. Hóa thành một cái bát vàng lớn bằng một trượng, đem ba người Vương Diệu Lương úp lại ở bên trong.

Nhị giai phòng ngự phù triện Thổ cương phù, tu sĩ Trúc cơ muốn phá vỡ phòng ngự phù này, cũng phải hao phí không ít công phu.

Mấy chục món linh khí liên tục đánh vào mặt trên linh khí màu vàng, truyền ra hàng loạt âm thanh kim loại va chạm.

Lớp màn chắn vàng không ngừng chớp nháy, hào quang mãnh liệt.

Tu sĩ đồ đen khống chế bọ cạp vàng, rất nhanh vọt tới trước mắt màn chắn vàng, đuôi nó chớp lên, hóa thành một sợi dây đen, liên tục đánh lên trên.

Vương Diệu Lương không gọi ra linh khí đối địch. Địch mạnh ta yếu. Điều hắn cần phải làm là phòng thủ, tận dụng hết khả năng chống đỡ đến khi viện binh đến. Nếu ra tay đánh lại, ngược lại còn chết nhanh hơn.