Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6




Nếu Vương Trường Sinh đoán không sai thì đêm nay Tiểu Phượng khẳng định sẽ đến hại Lý Nhị mặt rỗ.

Lý Nhị mặt rỗ cũng không ngốc. Thấy tộc lão Vương gia tụ tập tại đây, lại liên tưởng đến án mạng gần đây nhất, có chút khẩn trương hỏi: “Không phải con quỷ giết người gần đây hại chết Vượng Tài chứ? Hắn chẳng lẽ muốn giết ta?”

Vương Trường Sinh lắc đầu, nói: “Không phải, huyện nha phát hiện một nữ thi thể, bước đầu hoài nghi là Tiểu Phượng. Tìm ngươi đến, là muốn xác nhận ngươi có phải là hung thủ hay không mà thôi. Hiện tại đã rõ ràng, vị Triệu công tử rất có khả năng là người gây án. Ngươi có thể trở về, chuyện này không cần rêu rao ra ngoài.”

Lý Nhị mặt rỗ vẫn cảm thấy có điểm không thích hợp, nhưng trong lời Vương Trường Sinh nói lại không tìm ra sơ hở. Cũng không nghĩ nhiều, xoay người rời khỏi.

Đánh chết Lý Nhị mặt rỗ cũng không thể nghĩ tới, tên ma giết người kia không phải người, mà là quỷ vật.

“Thu Hiền, ngươi ra bên ngoài canh gác, không được để ai đi vào. Ta có lời muốn dặn dò mọi người.” Vương Trường Sinh nói.

“Vâng, Cửu thúc công.” Vương Thu Hiền lên tiếng, đi theo Lý Nhị mặt rỗ ra ngoài.

“Cửu thúc, vậy nữ quỷ thật sự là Tiểu Phượng sao?” Vương Thanh Vân thấp giọng hỏi, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

Vương Trường Sinh gật đầu nói: “Ừm, nếu ta đoán không sai, đêm nay nàng ta nhất định sẽ tiếp tục hại người. Thông báo xuống, sau khi trời tối, toàn bộ tộc nhân không ra ngoài một mình. Nếu trong nhà không có thanh niên trai tráng, đêm nay chuyển đến bổn gia ở một đêm. Một hộ ít nhất phải có tám người, ăn uống làm gì đều phải ở chung một chỗ. Mặt khác, nghĩ biện pháp để cho Lý Nhị mặt rỗ ngoan ngoãn ở nhà ngủ một giấc. Ngủ càng sâu càng tốt.”

“Tôn nhi có thể làm cho Lý Nhị mặt rỗ ngủ say như chết, bảo đảm hắn ngủ thẳng đến trời sáng cũng chưa tỉnh dậy.” Vương Thiên Hổ vỗ ngực cam đoan nói, tự tin tràn đầy.

“Cửu thúc nói, đều nghe rõ rồi chứ? Trở về thông báo với tộc nhân, nghiêm khắc dựa theo lời Cửu thúc mà làm. Với bên ngoài hãy bảo là để đề phòng Ma giết người. Vừa rồi những lời Cửu thúc nói, một câu cũng không được tiết lộ ra ngoài. Nếu làm chậm trễ việc Cửu thúc trừ quỷ, nghiêm trị không tha.” Vương Thanh Vân nhìn các Vương gia tộc lão khác nghiêm trị nói.

“Vâng, tam bá.” Các Vương gia tộc lão đồng thanh đáp, lục tục rời đi.

Vương Trường Sinh nhìn Vương Thu Sinh, dặn dò: “Thu Sinh, đi chuẩn bị một chậu máu chó đen, ta ắt cần dùng.”

“Vâng, Cửu thúc công.” Vương Thu Sinh đáp ứng, xoay người rời khỏi.

“Cửu thúc, hiện tại trời còn sớm. Nếu Cửu thúc không chê, mời người đến nhà chất nhi tạm nghỉ một lát.” Vương Thanh Vân cẩn thận hỏi.

“Ừm, dẫn đường đi!”

Vương Thanh Vân mừng rỡ, vội vàng dẫn Vương Trường Sinh đi đến nhà mình.



Một tòa nhà tứ hợp viện mọc đầy cỏ dại, sườn viện bên trái có một giếng nước. Trên miệng giếng chặn một khối đá to. Cách giếng nước không xa có một cây hòe cao bốn năm trượng.

Cây hòe đặc biệt tươi tốt, cành lá rậm rạp, dưới tàng cây thập phần mát mẻ.

Trong sân có hai đứa nhóc đang chơi rượt bắt.

Một lát sau, bọn chúng có vẻ là chạy mệt rồi, đi đến dưới tàng cây hóng mát.

“Cái mùi gì vậy, thối quá đi!” Bé nam khoảng năm sáu tuổi ngửi ngửi vài cái, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét.

“Đại Hổ ca, Ngưu nhị gia cách vách nuôi tới mấy chục con lợn béo. Chắc là mùi phân heo đó.” Bé trai còn lại lên tiếng.

“Phân heo không phải là mùi này. Mùi này hình như là từ miệng giếng nước truyền đến.” Bé trai bước tiến tới miệng giếng.

Đúng lúc này, giọng nói của một phu nhân vang lên: “Đại Hổ, Đại Hổ, ngươi ở đâu rồi!”

“Không ổn rồi, mẹ ta tìm ta. Nhị Lăng Tử, ngày khác sẽ tìm ngươi chơi tiếp, ta đi trước.” Bé trai vội vàng rời khỏi.

Bé trai còn lại cũng không ở lâu, liền rời đi.

Xuyên thấu qua khe hở, có thể nhìn thấy, một cái xác nữ hư thối đang ngâm trong nước giếng. Xác để lâu, sinh giòi lúc nhúc, mười phần ghê gớm.

Đối diện với cây hòe là một gian phòng. Cửa phòng đóng chặt, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ cũ nát chiếu vào phòng.

Trong phòng bài trí đơn giản, một giường gỗ màu đỏ. Bên cạnh là một chiếc tủ gỗ. Cửa tủ khép hờ, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng ở bên trong.

Bóng dáng này chính là Tiểu Phượng đã biến thành quỷ vật.

Tiểu Phượng từ khi có trí nhớ, chưa từng gặp qua cha. Nghe mẹ bảo, cha bỏ rơi hai mẹ con nàng, cùng người phụ nữa khác tiêu dao khoái hoạt.

Mẫu thân làm lụng vất vả, lâu ngày thành tật, cơ thể yếu ớt nhiều bệnh. Bày một quầy đậu hũ, miễn cưỡng đủ để hai mẹ con duy trì cuộc sống.

Trong nhà không có nam nhân, mẹ con nàng trở thành đối tượng bị bọn lưu mạnh khi dễ.

Mười tuổi năm ấy, một lão vô lại uống say, nửa đêm chạy đến nhà Tiểu Phượng muốn cưỡng hiếp mẹ nàng. Mẹ Tiểu Phượng thề sống chết không theo, lại thêm Tiểu Phượng lớn tiếng kêu hàng xóm đến mới dọa được lão vô lại bỏ chạy. Nhưng mẹ nàng trong lúc giằng co với lão, mắt bị đánh trúng, từ đó bị mù.

Sau đó, lão vô lại bồi thường cho nhà Tiểu Phượng ba trăm văn tiền.

Từ đó về sau, Tiểu Phượng mười tuổi gánh vác gia đình. Dưới sự chỉ dạy của mẫu thân, học làm đậu hủ, nhờ bán đậu hủ mà sống.

Năm mười lăm mười sáu tuổi, đến tuổi thành thân. Bà mai đến làm mối nhiều như muốn đạp nát bậc cửa nhà nàng.

Tiểu Phượng kiên quyết muốn mẫu thân cùng xuất giá. Hơn nữa còn muốn mười lượng bạc làm sính lễ. Nhà trai đều không thể chấp nhận.

Mười tám tuổi năm ấy, Tiểu Phượng kết bạn với một vị công tử họ Triệu.

Triệu công tử đối với Tiểu Phượng nhất kiến chung tình. Vỗ ngực đáp ứng hai điều kiện Tiểu Phượng đưa ra. Thậm chí còn vì Tiểu Phượng mà nguyện ý không tiếp tục vào kinh thi.

Triệu công tử ở Vương gia trấn ba ngày, mỗi lần gặp mặt đều tặng Tiểu Phượng một ít lễ vật nhỏ, quan tâm mọi mặt đối với Tiểu Phượng, thành công nắm giữ trái tim nàng.

Ở một buổi tối trăng cao gió mát, Triệu công tử cùng Tiểu Phượng hẹn hò tại ngõ nhỏ. Hắn nhất thời không khống chế được, giở trò với Tiểu Phượng. Nhưng bị Lý Nhị mặt rỗ hàng xóm bắt gặp.

Hai người đành đổi đến một trạch viện hoang phế hẹn hò, dưới lời ngon tiếng ngọt của Triệu công tử. Bọn họ lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, đem gạo nấu thành cơm.

Triệu công tử vừa chiếm được trong sạch của Tiểu Phượng, đảo mắt nói muốn lên kinh đi thi. Đợi đỗ đạt công danh sẽ trở về tìm nàng. Tiểu Phượng đương nhiên không đáp ứng. Hai người bắt đầu khắc khẩu tranh cãi. Tiểu Phượng muốn đi báo quan. Cáo trạng Triệu công tử chiếm lấy sự trong sạch của nàng.

Triệu công tử hết lời khuyên bảo, Tiểu Phượng không nghe, muốn hắn lập tức cưới nàng về nhà.

Nàng không ngốc, nếu Triệu công tử thật sự thi đậu công danh. Ai có thể đảm bảo hắn sẽ trở lại tìm nàng?