Thanh Long Đồ Đằng

Chương 111: Phiên ngoại – Thất tịch (thượng)




Long Sóc năm thứ ba, Mạc Bắc.

Ngày mùng bảy tháng bảy.

Ầm một tiếng, ván cửa ở trong tiếng gió gào thét mở tung ra. Đan Siêu hì hục mà kéo một bao tải vào cửa, không để ý bao tải ép vào trên khung cửa, phát ra vài tiếng nứt lách cách.

Khung cửa làm bằng bùn đất cùng gỗ bị đè ép đến biến dạng.

Đan Siêu: “……”

Tiểu tử choai choai sau một lúc lâu ngốc lăng, đem bao tải kéo vào sau bếp, quay lại thử đóng cửa, làm thế nào cũng đóng không được. Bất đắc dĩ chỉ đành nhặt hai cục đá chặn cửa, đầy đầu đầy cổ là cát bụi, mãn nguyện mà quay xuống bếp.

Trong bao tải bao gồm: dầu, muối, đậu, gia vị, gạo và mì. Lại có hai con thỏ hoang béo ú, một quả táo quý giá đổi trên chợ cùng với mấy đóa hoa nhỏ trên mặt còn dính chút bùn đất.

Đan Siêu đem mấy bông hoa lau sạch thả vào trong chén. Lại đem quả táo gọt vỏ cẩn thận, hít một hơi mùi hương hoa quả thanh mát, thành kính mà đặt lên trên bàn; tiếp đó sắn tay áo giết thỏ kho thịt. Sau nửa canh giờ, trong căn nhà tranh vách đất nho nhỏ đã bay mùi thơm ngào ngạt.

Chạng vạng, Tạ Vân săn thú trở về, đem ngựa buộc sau hậu viện cho nó ăn cỏ, sau đó đẩy cửa phòng bước vào.

Kẽo kẹt…uỳnh!

Cánh cửa đường đường chính chính đổ uỳnh xuống đất, nổi lên một tầng bụi bặm.

Tạ Vân đuôi lông mày khóe miệng đều hơi hơi run rẩy. Sau một lúc lâu vừa ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy đồ đệ trẻ tuổi thiếu đánh huyết khí phương cương đang ngồi ở trong phòng, bất an mà xoa xoa tay, nói: “Ta lập tức…… lập tức liền đi sửa!”

Ánh mắt Tạ Vân dừng lại trên bàn, ngoài ý muốn phát hiện có một tô thịt thỏ kho tàu, một đĩa táo đã gọt vỏ sạch sẽ cắt thành miếng, hai chén cháo đậu loãng. Cơm chiều vậy mà đã được làm xong.

“…… Ngươi làm?”

“Ân…ân.” Đan Siêu lấy lòng mà đem đĩa táo đẩy đẩy tới trước mặt Tạ Vân: “Sư phụ, ăn đi!”

Tạ Vân không nói gì một lát, đi qua ăn cơm. Dạ dày tiểu tử đang lúc dậy thì chính là cái động không đáy, vài miếng thịt xương xẩu trong chớp mắt liền hết sạch. Tạ Vân thong thả ung dung buông đũa, thấy Đan Siêu đứng dậy đi ra hậu viện tìm dụng cụ, nương theo ánh sáng những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn, ngồi xuống lạch cạch lạch cạch mà sửa cánh cửa.

Tạ Vân bưng đĩa táo lên đi qua, nhặt một miếng đưa cho hắn: “Này.”

Đan Siêu lắc đầu tránh đi: “Ta ăn rồi!”

“……?”

“Thực sự đã ăn rồi!”

Đan Siêu đẽo một cái chêm gỗ, dựng cánh cửa đứng lên, vừa muốn thật cẩn thận mà đóng xuống, bỗng nhiên cằm bị vặn mạnh sang một bên, ngay sau đó một khối táo mọng nước, ngọt thanh bị cưỡng bách nhét vào trong miệng.

Tạ Vân giễu cợt nói: “Ngươi gặm đó là vỏ a!”

Màn đêm buông xuống, ánh đèn dầu đã tắt. Ánh trăng từ khe hở trên tấm ván gỗ của cửa sổ chiếu vào trong phòng. Đan Siêu từ trên tấm đệm trải dưới đất nhẹ tay nhẹ chân bò dậy, bưng chén nước thả mấy bông hoa ở trên cửa sổ đặt lên đầu giường.

Tạ Vân ngủ say, khuôn mặt trắng nõn bình yên như hồ nước trong vắt, ánh mắt hắn thậm chí có thể cảm nhận được tính chất mềm mại của đôi môi kia.

“……” Đan Siêu nuốt một ngụm nước miếng, mạnh mẽ trấn áp thôi thúc muốn hôn xuống, thì thầm trong yên lặng: “Thất tịch vui vẻ, sư phụ!”

…………..

Hàm Hanh năm thứ ba, Tây Vực.

“Oa…”

“Đừng lật…Đừng lật…Để ta xem lại!”

“Chậc chậc chậc……”

Đan Siêu dùng mũi đao nhấc lên rèm cửa quân trướng, lạnh lùng quát: “Ồn ào cái gì vậy?!”

Mấy tên thân binh cuống quít đem một vật giấu ở phía sau. Đan Siêu mắt sắc, nhìn thấy giống như một quyển sách, ánh mắt lập tức trầm xuống: “Là cái gì? Bản đồ? Lấy ra!”

Âm cuối ẩn ẩn nội lực mạnh mẽ, mọi người lập tức tâm thần sợ hãi. Một lát sau tên thân binh cầm đầu nơm nớp lo sợ đem món đồ giấu trong tay đưa lên. Đan Siêu nhận lấy, tùy tay vừa lật vài trang, lại ngây ngẩn cả người.

Đó cũng không phải bản đồ quân doanh gì, mà là một quyển xuân cung đồ!

“……”

Đương trường một mảnh tĩnh lặng. Đan Siêu mặt vô biểu tình, đem quyển sách đầy những hình ảnh nam nữ trần truồng “bang” một tiếng đóng lại, quẳng vào trong ngực thân binh, xoay người quay về lều trại của mình.

Buổi tối, Đan Siêu ở trên giường lăn qua lộn lại, khó có thể ngủ được. Một cỗ lửa nóng xúc động nào đó ở sâu trong lòng tả xung hữu đột.

Sau một lúc lâu hắn rốt cuộc xoay người xuống giường, lặng lẽ ra khỏi chủ trướng, nhẹ tay nhón chân đi vào lều trại của đám thân binh.

Đem khinh công vận đủ mười thành, bước chân không phát ra bất luận thanh âm gì, hắn khom lưng chui vào lều trại. Trong bóng đêm chỉ nghe chung quanh vài tiếng ngáy đều đều, thỉnh thoảng còn vang lên thanh âm quỷ dị nghiến răng gãi ngứa đánh rắm linh tinh đủ loại.

Đan Siêu sờ soạng lật tới lật lui nửa ngày. Trong lúc loay hoay dẫm chết một đám rận rệp, đá phải mấy cái mông, đạp tới không đếm được bao nhiêu cái chân, rốt cuộc từ dưới gối đầu của tên thân binh nào đó phát hiện mục tiêu.

“Hắt xì…”

Đan Siêu sử lực, nửa co nửa kéo đem xuân cung đồ rút ra, cũng không quay đầu lại.

Chạy! [hehe…]

Xoạt… Đan Siêu làm tổ ở trong chăn, nương theo ánh đèn dầu mỏng manh, mặt vô biểu tình lật qua một tờ.

Mấy tập tranh nhỏ truyền lưu nơi biên quan phần lớn ẩu tả sơ sài, không thể nào so sánh được với xuân cung đồ họa tiết tinh xảo, màu sắc chân thật nơi kinh sư Trường An. Nhưng đây là lần đầu tiên Đan Siêu tận mắt xem xuân cung đồ, sau một lúc trừng mắt nhìn mấy cái hình người nho nhỏ chân dài như sợi mì trên trang giấy, một cái nghi vấn ẩn sâu đã lâu rốt cuộc dần dần nổi lên trong lòng.

Vì cái gì vẽ biểu tình của nữ nhân đều nhăn nhó như vậy?

Chẳng lẽ việc này đối với phía người nhận, là rất thống khổ, nhẫn nại, chỉ vì hy sinh sao?

Toàn bộ giáo dục giới tính tuổi vị thành niên của Đan Siêu đều đến từ một đêm ngắn ngủi tám năm trước trong sơn động. Lúc này đây, dưới ánh sáng ngọn đèn dầu leo lắt nơi vạn dặm Tây Bắc, hắn trừng mắt nhìn mấy cái hình ảnh nho nhỏ trước mặt, lại nhớ đến một đêm kia gương mặt Tạ Vân thống khổ muôn vẻ dưới thân mình, đầy đầu đều là nghi vấn quả thực muốn nổ tung.

………….

Thùy Củng năm thứ ba. Trường An thành.

“Báo …!”

“Khiết Đan đại bại, quân ta về kinh. Nhiếp chính vương đã về rồi!”

Từ trong vương trướng Khiết Đan thu được hàng chục xe chiến lợi phẩm hồi phủ. Tiếng người ồn ào hoan hỉ, xa xa trên đường vang lên tiếng pháo ăn mừng.

Tạ Vân đẩy cửa viện, từ ngõ nhỏ phía xa chỉ thấy một con chiến mã nhanh như điện chớp chạy đến, đảo mắt đã ngừng ở trước mặt, “Hiiii…” một tiếng đạp thật mạnh xuống mặt đất.

Vị tướng quân ngồi trên như gió xoáy xoay người xuống ngựa, tiện tay cởi mũ giáp, lộ ra một khuôn mặt ngũ quan sắc bén thâm thúy, anh tuấn khiến người ta tim đập thình thịch.

Tạ Vân khoanh tay đứng ở trước cửa viện, cứ việc rất muốn xụ mặt, khóe miệng lại che dấu không được mà hơi hơi cong lên, đang muốn mở miệng nói cái gì, lại thình lình không kịp đề phòng bị trực tiếp ôm chầm lấy: “Uy! Bên ngoài còn có người! Để ta xuống…”

Đan Siêu tựa như sơn phỉ đoạt áp trại phu nhân, một đường vác Tạ Vân thẳng đến nội thất, xoay đầu đem y đẩy ngã xuống giường.

“Cái người này……” Tạ Vân cười mắng còn chưa ra khỏi miệng, chỉ thấy Đan Siêu quỳ một gối xuống đất, như làm ảo thuật từ trong túi biến ra một đóa hoa bằng đá quý.

“Trộm trong chiến lợi phẩm thu được” Đan Siêu cười, ánh mắt giảo hoạt biểu tình nhìn chẳng có chút gì là áy náy: “Tặng ngươi.”

Đóa hoa kia dùng vàng ròng làm cành, phỉ thúy làm lá, tất cả cánh hoa đều là từng viên hồng ngọc to, óng ánh trong suốt đỏ như máu bồ câu, dùng sợi vàng kết lại với nhau thành hình dạng cánh hoa, như một mặt trời nho nhỏ chiếu rực rỡ lung linh.

Tạ Vân cầm lấy ngắm một lát, sườn mặt cùng ngón tay ở trên bảo thạch đỏ thẫm khiến làn da trắng càng thêm nổi bật, Đan Siêu nhìn chằm chằm vào đó ánh mắt đều không dứt ra được.

“Một đường hành quân gấp rút, xua nhanh đuổi chậm, cuối cùng cũng về kịp  lễ thất tịch.” Đan Siêu cầm Tạ Vân tay, nhỏ giọng nói: “Người trong hoàng cung tới kêu ta đi dự tiệc khánh công, lão tử còn lâu mới chịu xã giao với đám văn thần chua còn hơn dấm kia…”

Tạ Vân lắc lắc cành hoa, rất có hứng thú hỏi: “Đại thắng khi nào?”

“Cuối tháng năm.”

“Nhổ trại khi nào?”

“Đầu tháng sáu.”

“Lúc đi một đường mất bao lâu?”

“Ước chừng hai mươi ngày.”

Tạ Vân hoàn toàn biến sắc mặt, nhéo cằm Đan Siêu quát hỏi: “Lúc đi mang theo lương thảo quân nhu mới mất có hai mươi ngày. Lúc trở về lại đi suốt một tháng?! Lừa ai hả?!”

Đáng thương khuôn mặt anh tuấn của Nhiếp chính vương bị nhéo đến vặn vẹo, chỉ cảm thấy oan ức đầy mình: “Đoạt…đoạt quá nhiều đồ vật! Áp tải xe căn bản đi không nhanh được! Cái đám vương tộc Khiết Đan kia cả ngày khí hậu không quen bị tiêu chảy hộc máu…Đã liều mạng thúc giục bọn họ…”

Tạ Vân đem đóa hoa bằng đá quý hướng lên búi tóc của Đan Siêu cắm xuống, từ từ quay người đi, ngồi xếp bằng tay đỡ trán, bắt đầu chơi chiến tranh lạnh.

Đan Siêu trên đầu mang đóa hoa, ngượng ngùng mà đi tới đi lui vài vòng quanh giường, không biết nhớ tới cái gì, bỗng nhiên linh quang vừa hiện, từ trong túi trước áo giáp lấy ra một vật, đặt mông nhích đến bên người Tạ Vân:“Tức phụ xem cái này này…”

Tạ Vân thuận miệng nói: “Ai là tức phụ của ngươi?!… Cái gì?” (*)

[(*) Chỗ này Vân Vân nói “thùy thị nhĩ…” ý là “ai là ngươi…” hai chữ “…tức phụ” kịp ghìm lại chưa thốt ra. Nhưng dịch sang tiếng Việt mình “ai là ngươi…” thì không đúng văn nói, hoặc “ai là tức ph…của ngươi” vậy thì lại càng không thuận. Do đó mỗ đành để Vân Vân nói hết câu luôn…]

“Trong hậu cung Khiết Đan nhìn thấy, quân y tùy thị nói là…” Đan Siêu dán ở bên tai Tạ Vân thì thầm nho nhỏ, lại mở ra trong tay là một cái bình bằng pha lê, chỉ thấy trong bình đựng đầy dược cao màu hồng nhạt trơn như mỡ, mềm mại tinh tế như tơ lụa, một mùi hương như hoa hồng nhẹ nhàng nhất thời ập vào trước mặt:

“Bí dược cung đình, giá trị thiên kim, là cống phẩm chuyên dụng của Khiết Đan hậu cung a! Quân y lấy đầu bảo đảm, hiệu quả không tốt liền mang đầu tới gặp…”

Tạ Vân lập tức dùng cả tay lẫn chân muốn xuống giường, lại bị Đan Siêu thở hồng hộc, dùng sức ép vào một góc. Hai người một nhà xô đẩy vật lộn nửa ngày, rốt cuộc Nhiếp chính vương lợi dụng ưu thế hình thể thành công đem cấm quân thống lĩnh đè dưới người, một bên cắn cắn lỗ tai đỏ bừng của y, một bên hung hăng móc ra một đống dược cao trân quý, mơ hồ không rõ nói:

“Hì hì…sư phụ đến đây, để đồ đệ hầu hạ ngươi qua lễ thất tịch …”

Một đêm triền miên ân ái. Sáng sớm hôm sau, cấm quân thống lĩnh khép vạt áo choàng ngồi trước cửa sổ, trong tia nắng ban mai sắc mặt còn chút ửng hồng chưa rút đi, đối với Đan Siêu một bên vừa cài đai lưng một bên đầy mặt tươi cười trêu ghẹo làm như không thấy.

“Sư phụ?” Đan Siêu nhấc mày kiếm, nhặt lên đóa hoa bằng đá quý sớm bị ném ở trên mặt đất, cúi người bên mái tóc Tạ Vân, ánh mắt lấp lánh bỡn cợt: “Đối với lễ vật đồ đệ tặng thất tịch có vừa lòng không, hả?”

Hai người đối diện. Sau một lúc lâu, Tạ Vân hậm hực nói: “Thủ cấp của quân y… tạm thời để đó!” Nói xong từ từ quay người đi, tay đỡ thái dương, đầy mặt đỏ bừng mà lại bắt đầu chơi chiến tranh lạnh.

[Lời mỗ: gần đây chư quân có xem Trấn Hồn ko? Mỗ chết với thầy Thẩm, chọn thầy làm Vân Vân là chính xác a….

Bonus một tấm fan art Vân Vân nha (cái này mỗ copy trên mạng, ko phải mỗ vẽ)