Thanh Long Đồ Đằng

Chương 57: Linh đường




Ngày thứ ba, Trường An xuất quân nghênh Bắc nha thống lĩnh hồi kinh.

Mà sứ giả phụng thánh chỉ Minh hoàng đến đón, đương nhiên là Kiêu kỵ Đại tướng quân Vũ Văn Hổ.

Bắc Nha xe ngựa trùng trùng, thùng xe rộng lớn xa hoa như gian phòng. Tạ Vân nâng ngón tay nhấc lên màn che, ánh mắt không mang chút biểu tình nào thoáng nhìn về phía sau, chỉ thấy giáp sắt chen lẫn trường kích như rừng, xa xa thấp thoáng một đạo thân ảnh hắc y hắc mã khôi vĩ, thủy chung theo sau không xa không gần.

Tạ Vân buông màn xe xuống.

Y đứng dậy đi đến chiếc bàn nhỏ bằng gỗ hoa lê bên trong xe ngồi xuống, một lát sau cánh cửa xe ngựa bị gõ gõ, có tiếng gọi: “Tạ Thống lĩnh?”

Tạ Vân không trả lời, tự mình từ dưới chiếc bàn sơn son thiếp vàng lấy ra hai chén uống trà. Quả nhiên cánh cửa bị đẩy ra, một nam tử thân mặc giáp bạc đi đến.

Là Vũ Văn Hổ.

“… Thánh Thượng biết được Tạ Thống lĩnh thương thế đã khỏi hẳn, trong lòng rất vui mừng, cố ý sai ta mang theo nhân sâm trăm năm bổ dưỡng trong cung, cùng với trân châu linh chi các loại…”

Tạ Vân đặt một chiếc chén không bên tay mình, đem một chén đặt ở trước mặt Vũ Văn Hổ, cầm bình trà lên châm nước vào. Sắc mặt Vũ Văn Hổ lập tức liền thay đổi, rất có điểm cảnh giác cùng thụ sủng nhược kinh: “Không không, cái này sao được…”

“Mới vừa đầu xuân đã có trà ngon Kim Châu, Kiêu kỵ binh doanh quả nhiên tiền tài quyền thế bức người.” Tạ Vân đem chén không rót đầy, lười biếng nói: “Cũng không phải tiền của ta, có cái gì mà phải ngại …”

Vũ Văn Hổ: “…”

“Đường đường Nhị phẩm Kiêu kỵ Đại tướng quân, lại không ngại ngàn dặm tới đón một kẻ bệnh hoạn như ta hồi kinh, tình nghĩa thắm thiết không biết lấy gì báo đáp, liền lấy trà thay rượu kính ngươi chén này đi.” Tạ Vân buông ấm trà xuống, nói: “Như thế nào?”

Vũ Văn Hổ vươn tay đè lại chén trà trước mặt mình, cùng Tạ Vân đối diện, hoàn toàn không có ý muốn uống.

Trong xe một mảnh tĩnh lặng, chỉ nghe bên ngoài tiếng bánh xe lăn trên đường đất lịch kịch. Tạ Vân trầm tĩnh mà nhìn chằm chằm Vũ Văn Hổ, ánh mắt thập phần thanh minh. Một lúc lâu sau Vũ Văn Hổ rốt cục ho một tiếng, nói: “Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, Tạ Vân, lần này là ta có việc muốn nhờ…”

“…Tô Định Phương lão tướng quân bệnh chết.”

Tạ Vân nhẹ nhàng mà “A” một tiếng.

Hình quốc công Tô Định Phương, nhị triều lão tướng, là Lương Châu An tập sứ, thọ bảy mươi lăm tuổi.

Tô lão tướng quân khi còn sống chinh phạt Đột Quyết, thảo phạt Cao Ly, đả bại quân Thổ Phiên, bình định trăm bộ lạc. Tại Ô Hải lập thần tích lấy một ngàn người đại phá tám vạn quân địch, có thể nói là đương triều đệ nhất danh tướng. Long sóc ba năm gần đây Thổ Phiên thường tấn công chiếm lương thực, cả triều văn võ đều ý thức được nguy cơ từ Thổ Phiên ngày càng tăng, bởi vậy Thánh Thượng mới cắt cử Tô Định Phương đóng quân ở Lương châu, chuyên trách phòng giữ Thổ Phiên.

Nhưng mà “Mỹ nhân tự cổ như danh tướng. Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu” (*)

[(*) từ xưa đến nay mỹ nhân cũng như danh tướng, không bao giờ để cho nhân gian thấy đầu bạc (ý nói chết trẻ á)]

Tô Định Phương ở nhiệm sở bệnh chết, Thánh Thượng cực kỳ thương tiếc, đặc phong thụy hào là Trang, lệnh về kinh phát tang.

“Tô lão tướng quân vừa chết, Lương châu quân bị liền để lại cái hố. Hoàng hậu cùng Đông Cung đều nhìn chằm chằm…”

Tạ Vân thản nhiên nói: “Người cũng không phải củ cải, lưu lại cái hố là cái gì?”

Vũ Văn Hổ tự biết lỡ lời, thanh âm chững lại.

“… Lương châu quân bị cần có người điền vị. Đó là một chức quan béo bở.” Vũ Văn Hổ ho một tiếng, nói: “Hoàng hậu ở trong kinh xây dựng vị thế vững chắc như thành đồng, nhưng cả triều văn võ đa phần hướng về Thái tử. Hai phe giằng co đã thành thế gay cấn. Lại thêm Tô lão tướng quân khi còn sống đem Lương châu chỉnh lý đến binh hùng tướng mạnh, Thổ Phiên trong vòng hai ba năm chưa chắc dám xâm lấn, cũng giống như là bạch kiểm quân công…”

“Ngươi muốn đi?” Tạ Vân hỏi.

“Hoàng hậu không có người trong quân đội. Thay vì nhường cho Đông Cung, không bằng đề cử người không gây trở ngại cho nàng.” Vũ Văn Hổ đón ánh mắt hơi giễu cợt của Tạ Vân, giọng thành khẩn nói: “Ngươi đã rời triều chỉnh chỉnh một mùa đông, chỉ sợ không biết Đông Cung Thái tử từ lúc ở Xã Thủ sơn theo Thánh Thượng đăng đàn, ở trong triều dã thanh thế lớn lao, đã ẩn ẩn phong phạm giám quốc – Cảnh còn người mất, người đi trà lạnh, Tạ Vân, từ thung lũng đi lên đỉnh cao sẽ không dễ dàng như vậy. Ngươi cũng sẽ cần một sự tương trợ mạnh mẽ hữu lực ở trong quân đội.”

Tạ Vân trầm ngâm một khắc, không lên tiếng.

“Thánh Thượng nguyên bản không có ý lập tức triệu ngươi hồi kinh. Hoàng hậu nhắc tới mấy lần, đều bị nói gần nói xa mà bỏ qua. Nửa tháng trước Thái tử kiểm giáo Mang Chí Đức được Thánh Thượng đề bạt làm Đông Đài tam phẩm, thực quyền ngang với Tể tướng, Hoàng hậu phản đối cũng không được gì…”

[Lời mỗ: thực ra ông Mang Chí Đức này là Đái Chí Đức hoặc Đới Chí Đức, ko biết sao lúc đầu mỗ lại edit thành họ Mang. Dù sao nghe Mang Chí Đức nghe có vẻ thuận miệng hơn là Đái hay Đới, nghe nó cứ kì kì sao đó, nên mỗ tiếp tục để vậy]

“Mang Chí Đức có thù báo thù, lập tức tiến cử vài tên thế gia đệ tử sung nhập Bắc Nha, hy vọng trong lúc ngươi ly kinh, chộp lấy chức vị cấm quân Phó thống lĩnh.” Vũ Văn Hổ điềm nhiên nói: “Nguyên bản Thánh Thượng là muốn đáp ứng, nhưng trước lúc hạ chỉ bỗng nhiên do dự, hỏi tả hữu: ‘Cấm quân Phó thống lĩnh không phải là hứa cấp cho Đan Siêu sao? Hắn mới ở trên võ lâm đại hội hiển lộ bản lĩnh, lại còn cứu giá trẫm nữa?’, bởi vậy mới không lập tức đáp ứng.”

Tạ Vân đuôi lông mày nhẹ nhàng nhướng lên.

“Lúc ấy Hoàng hậu không ở đó, mà ta đang chờ ở ngoài ngự thư phòng, nghe vậy liền trước mặt Mang Chí Đức hồi bẩm: ‘Đan cấm vệ tại Phụng Cao hành cung chăm bệnh, mà Tạ Thống lĩnh thương thế đã lành, có thể triệu hồi kinh.’ – Thánh Thượng sau khi nghe xong mới nói: ‘Vậy liền triệu Tạ Vân trở về đi."”

Thùng xe lần thứ hai lâm vào trầm mặc. Vũ Văn Hổ đưa thân về phía trước, tựa vào cạnh bàn, nhìn thẳng vào ánh mắt hơi hơi nheo lại của Tạ Vân.

“Cho nên mới có việc ta phụng chỉ đến tiếp ngươi hồi kinh.” Hắn nói: “Sau khi ngươi hồi kinh có thể tìm người chứng thực. Việc chỗ trống của Lương châu quân bị cũng có thể suy xét thêm vài ngày, nhưng thành ý của ta ngươi cũng thấy rồi đó.”

Vũ Văn Hổ đứng dậy đi ra ngoài, đi đến cửa xe vươn tay, lúc này thanh âm Tạ Vân rốt cục từ phía sau truyền đến: “…Không cần.”

Vũ Văn Hổ dừng lại cước bộ.

“Lương châu bên kia ta sẽ thay ngươi thuyết phục Hoàng hậu, những phương diện khác cũng sẽ tận lực. Còn có…”

Vũ Văn Hổ quay đầu lại, sắc mặt mang theo vẻ vui mừng không che dấu: “Còn có cái gì?”

Tạ Vân khoác áo lông màu xám, từ dưới mũ choàng ngước mắt nhìn lên, vươn tay bưng chén trà vẫn còn đầy đã sớm lạnh ngắt trước mặt kia, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch: “…Nước trà không có độc” y cười nói, nhẹ nhàng đem chén không đặt lên trên bàn.

Vũ Văn Hổ sắc mặt đỏ lên, xoay người đi ra ngoài.

……………….

Mười ngày sau, đoàn người về đến kinh thành. Bắc Nha cấm quân thống lĩnh tiến cung bái kiến nhị thánh, sau đó lưu lại Thanh Ninh thật lâu.

Đêm đó Vũ Hậu cầu kiến Thánh Thượng, chủ động từ bỏ người trước đó nàng đề cử cho vị trí Lương châu quân bị, chuyển sang cho Kiêu kỵ Đại tướng quân.

Lão tướng quân vừa đi, không chỉ bộ hạ cũ khắp nơi cần phải trấn an, linh cữu phải chuyển về kinh hạ táng, còn có vấn đề quan trọng bức bách cần phải giải quyết chính là người kế nhiệm. Hoàng đế nguyên bản có khuynh hướng lựa chọn người trong đám tiền triều di quý, nhưng Hoàng hậu cùng Thái tử đều tranh đến kịch liệt, lời này Hoàng đế cũng không dễ nói ra;

Càng phiền toái chính là, nếu chiều theo ý Hoàng hậu thì cả triều văn võ không phục, theo ý Đông Cung thì Hoàng hậu lại không phục – Trong khoảng thời gian này Hoàng đế sứt đầu mẻ trán, thật sự không biết nên làm thế nào mới tốt.

Bởi vậy khi Võ Hậu đem tên Vũ Văn Hổ nhắc tới, Hoàng đế cũng có chút động lòng.

Vũ Văn Hổ gia thế, xuất thân đều phù hợp, vả lại chưa bao giờ nghiêng về phe nào. Tuy rằng tuổi trẻ tư lịch còn thấp, nhưng luận tư lịch ai so được với Tô Định Phương? Bất luận ai đi, đến lúc đó bất quá lại sai khiến lão tướng tọa trấn.

Hoàng đế trầm ngâm một lúc lâu, rốt cục gật đầu: “Hoàng hậu lời ấy quá đúng.”

Võ Hậu không tiếng động mà thở ra khẩu khí. Cẩn thận quan sát, hai gò má nàng hơi căng thẳng rốt cục thả lỏng ra.

“Ngày mai phát tang Tô lão tướng quân, sau đó sẽ tái tuyên chỉ.” Hoàng đế vươn tay đặt lên bàn tay sơn móng đỏ sậm của Võ Hậu, mệt mỏi thở dài: “Hoàng hậu chủ động thoái nhượng, trong lòng trẫm thật vui… Ai, rốt cuộc vẫn là Hoàng hậu chu đáo a!”

Vũ Hậu ánh mắt khẽ động, cười cười gật đầu.

………….

Ngày phát tang Hình quốc công, đường lớn nửa kinh thành đều dựng đầy rạp cho khách quan. Trên đường cái phóng mắt nhìn thấy đều là xe ngựa trắng thuần của vương công quý tộc đến phúng viếng.

Đương triều Đế Hậu đích thân tới Hình quốc công phủ ai điếu. Thánh Thượng trước linh tiền vài lần rơi lệ, hạ chiếu truy tặng làm Vu châu đô đốc, cùng đủ loại các phong hào khác không cần đề cập tới.

Quốc công phủ cờ trắng tung bay, cửa giữa mở rộng. Sau khi Đế Hậu an ủi xong, được mọi người quỳ đưa đi tĩnh thất nghỉ tạm, những văn võ bá quan trong triều lục tục tiến lên trí lễ.

Xa xa, Tạ Vân toàn thân quần áo trắng, vượt qua ngạch cửa cao cao.

Tạ Vân vóc người không phải là đặc biệt cao, từ đàng xa nhìn cũng không thấy vượt trội. Nhưng vừa lộ diện liền khiến cho tầm mắt bốn phương tám hướng rọi tới. Trong đám người liên tiếp vang lên tiếng nghị luận, ong ong mà bay nhanh truyền khắp toàn bộ tiền đình: “Đây không phải là Tạ Thống lĩnh sao?”

“Nghe nói hôm qua mới hồi kinh…”

“Trợ Trụ vi ngược, họa loạn triều cương! Gian thần này như thế nào lại không chết ở Phụng Cao đi chứ?!”

……

Dưới mái hiên ngoài cửa, Đan Siêu nguyên bản đeo kiếm đi theo sau Hoàng đế chợt dừng lại bước chân, chậm rãi quay đầu.

Tạ Vân đối với ánh mắt muôn hình muôn vẻ xem như không thấy, xuyên qua tiền đình treo đầy lụa trắng, sau đó tiến vào linh đường, đứng lại trước linh cữu.

Đám văn võ đại thần nguyên bản đang tụ tập trước linh đường theo bản năng tản ra, lui về phía sau, khiến bên cạnh Tạ Vân đột ngột tạo thành một khoảng trống nhỏ.

“Mã Hâm!”

Mã Hâm cất tiếng trả lời, tiến lên mang tới ba cây hương, khom người đưa tới.

Tạ Vân tiếp nhận hương, phất vạt áo, quỳ xuống đất, nghiêm cẩn mà lạy xuống một cái.

Chung quanh tiếng thì thầm khe khẽ ngừng bặt, trong linh đường biến thành một mảnh tĩnh mịch. Ngay sau đó Tạ Vân thẳng đứng dậy, lần thứ hai lạy xuống.

Nhưng mà ngay thời điểm trán y còn chưa cúi thấp, đột nhiên trong đám người một lão phu nhân được nha hoàn đỡ lao tới, run run rẩy rẩy nện quải trượng, phát ra “đông” một tiếng!

“….họ Tạ, ngươi còn mặt mũi mà đến đây?! Đem y quẳng ra ngoài cho ta!”

“Nương!” “Lão phu nhân!”

Hình quốc công phủ người người đồng loạt tiến lên, kẻ kéo tay người khuyên nhủ, nhưng Tô lão thái thái chính là nước mắt ròng ròng đứng sững nơi đó, lôi kéo thế nào cũng không đi:

“Năm đó chính là ngươi buông lời gièm pha mị thượng, làm hại lão quốc công đã ngoài bảy mươi tuổi còn bị phái đi Tây Bắc biên thuỳ, hiện giờ đúng là chết ở nơi đó! Họ Tạ! Lão quốc công một đời đường đường chính chính, cũng không hại người nào, hắn e ngại ngươi cái gì?! Ngươi chính là cái thứ tiểu nhân gian nịnh đùa bỡn quyền thần…”

“Lão phu nhân!” Trưởng tôn của Hình quốc công sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hận không thể tự tay đi che miệng lão thái thái: “Thánh Thượng còn ở phía sau! Ngài đừng nói nữa… Người đâu, người đâu…đỡ lão phu nhân đi xuống nghỉ tạm!”

Đám người xung quanh có kẻ kinh hách, có kẻ sợ hãi, có kẻ cảm khái hàng nghìn hàng vạn, nhiều nhất lại là những kẻ ngồi yên chờ xem kịch vui. Tạ Vân giữa đông đảo ánh mắt chăm chú tiếp tục cúi người, trên gương mặt tuấn tú không có bất cứ xao động gì, lần thứ hai lạy xuống.

Tô lão thái thái cả giận nói: “…Ngươi!”

Lão thái thái tức giận công tâm, đương trường vụt quải trượng hướng trên đầu Tạ Vân đánh tới!

Lúc đó Tạ Vân đương cúi người lạy sâu lần thứ ba, Hình quốc công lão phu nhân đứng trước người y, một quải trượng này vù một tiếng chỉnh chỉnh hướng đỉnh đầu y hạ xuống.

Chung quanh vang lên tiếng kinh hô, mắt thấy Tạ Vân chắc chắn không thể tránh khỏi bị trúng trượng, chỉ thấy một bóng đen nhanh như tên bắn vọt tới, cơ hồ nháy mắt đã tới trước linh đường –

Bình!

Đan Siêu quỳ một gối trước mặt lão phu nhân, dùng cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy đầu trượng!

Hình quốc công phủ người người biến sắc, đích tôn thiếu gia thảng thốt: “Đan cấm vệ!”

Tạ Vân lạy xong lần thứ ba, từ từ đứng dậy tiến lên, giống như cái gì cũng chưa phát sinh, lướt qua đám người nghẹn họng nhìn trân trối trước mặt, đem hương trong tay cắm xuống trước linh cữu.

“…Lão phu nhân có lẽ có nhiều chỗ hiểu lầm, nhưng hôm nay Thống lĩnh chúng ta chỉ là đến phúng viếng, mong rằng quý phủ bao dung nhiều hơn…”

Tô lão thái thái sững sờ đương trường. Ngược lại đích tôn, trưởng tôn phản ứng nhanh, lập tức tiến lên nâng Đan Siêu dậy, liên tục bồi tội, lại quát hạ nhân đi thỉnh lang trung đến chẩn.

Đan Siêu phất tay uyển chuyển cự tuyệt hảo ý, vừa vặn thoáng nhìn thấy Tạ Vân cắm nhang xong, xoay người đi ra ngoài, liền vội vàng bái biệt người nhà Hình quốc công đang luôn miệng giải thích bồi lễ, sau đó đi nhanh đuổi theo Tạ Vân.

…………..

Hậu viện của đích tôn Hình quốc công phủ tường dày ngói cao, rộng lớn sâu thẳm, hoa cỏ xum xuê tươi tốt. Bởi vì mọi người hầu hết đều tụ tập trước tiền đình cùng linh đường, nơi này chỉ có thể nghe thấy tiếng ồn ào từ đằng xa truyền đến, càng khiến cho khung cảnh nội viện lạnh lẽo cùng an tĩnh.

Đan Siêu bước nhanh xuyên qua cửa hiên, gọi: “Tạ Vân!”

Tạ Vân bước chân khựng một chút, nhưng không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.

Đan Siêu ba bước thành hai, vươn tay đè xuống một bên bả vai y, trong thanh âm khàn khàn mang theo nóng bỏng cùng khao khát khó có thể che dấu: “Sư phụ…”

Tạ Vân bị buộc dừng lại, vừa muốn đem tay Đan Siêu phất ra, lại nghe hắn hỏi: “Ngươi tới nơi này làm gì? Ta… Ta đã nửa tháng không gặp, chỉ muốn nghe giọng ngươi nói một chút…”

Ngữ khí này nếu để Võ Hậu, Thái tử hoặc bất luận kẻ nào khác nghe được, đều tuyệt sẽ không tin tưởng là từ miệng Đan Siêu nói ra.

– Giọng điệu hắn quả thực cực kỳ thấp kém, thậm chí có cảm giác cầu xin, cùng lúc trước tại Hàng Thiện đàn đối mặt với Hoàng đế một câu “Chờ thần trở về lại nói” hoàn toàn tựa như hai người khác biệt.

“…” Tạ Vân hơi nghiêng đầu, cao thấp đánh giá Đan Siêu một khắc, thản nhiên nói: “Ngươi không phải là đã thấy được?”

Đan Siêu nghẹn lời.

“… Hôm qua bệ hạ triệu kiến, ban thưởng dinh thự gia nhân, để ta trước dọn qua an môn lập hộ, hai ngày nữa sẽ hạ chỉ thực chức, cũng hỏi ý tứ của ta…”

Tạ Vân hững hờ rủ xuống mi mắt, từ góc độ trên cao nhìn xuống của Đan Siêu, vừa lúc có thể nhìn thấy đuôi mắt nhẹ nhàng thành một hình cung.

Hắn khàn khàn mà nín thở, hầu kết hung hăng cao thấp hoạt động, nuốt khan một ngụm nước miếng.

“Dinh thự cách Tạ phủ rất gần, ta đi qua đi lại mấy lần… tổng cộng là hai ngàn ba trăm hai mươi bảy bước.”

Hương vị cây cỏ ẩm ướt sau mưa thuận theo gió lướt qua cửa hiên, khiến cho chuông gió treo trên cửa cách đó không xa, phát ra tiếng đinh đang nho nhỏ.

Một tà váy chỗ ngoặt vừa động, Võ Hậu ngạc nhiên thu hồi bước chân, chần chờ một lát, nín thở đứng ở nơi đó.

“Nếu là cưỡi ngựa, chỉ khoảng uống cạn chung trà là có thể đến, trên đường tiến cung cũng vừa vặn đi ngang…” Đan Siêu nhỏ giọng nói, đầu ngón tay bất an hơi có chút co quắp, tựa hồ muốn vươn ra nắm lấy tay Tạ Vân, nhưng lại miễn cưỡng nhịn được.

Cửa hiên lần thứ hai lâm vào an tĩnh, ngay cả tiếng người mơ hồ ngoài đình viện cũng dần dần đi xa, biến mất ở sâu trong nội viện đại trạch.

Một lúc lâu sau Tạ Vân rốt cục lạnh lùng mà mở miệng hỏi lại:

“Liên quan gì đến ta?”

Y xoay người phẩy tay áo bỏ đi, vững bước xuống cửa hiên, xuyên qua hàng cây xanh ngắt, biến mất trong cánh cửa rủ đầy hoa.

Cách đó không xa, Vũ Hậu gắt gao nhìn chằm chằm mặt nghiêng của Đan Siêu, trong tay áo hai tay xiết lại không ngừng phát run. Giờ phút này rốt cục việc nàng nghi ngờ đã được xác định đột nhiên hóa thành nỗi sợ hãi xâm chiếm lòng nàng.

– Lách cách.

Thanh âm cành khô bị giẫm lên vang lên phía sau, Võ Hậu mãnh liệt quay đầu, đồng tử nháy mắt co lại!

“Thánh…” Nàng cơ hồ là theo bản năng mà phun ra hai chữ: “Thánh Thượng?”