Thanh Long Đồ Đằng

Chương 70: Hoa đào




Bắc Nha.

Kẽo kẹt một tiếng vang nhỏ, cánh cửa văn khố đầy bụi bị đẩy ra, ánh sáng một ngọn đèn nhỏ tiến vào, chiếu lên tầng tầng lớp lớp giá sách nhìn không rõ trong bóng đêm mông lung.

Đan Siêu trở tay đóng cửa lại, đi tới.

Đây là nơi biên soạn công văn của Bắc Nha, nhưng không được xem là cơ mật, bởi vì bao năm qua toàn bộ mật chỉ của Hoàng đế đều do một mình cấm quân thống lĩnh bảo tồn. Nơi này chỉ ghi chép nhân sự biến động, các ký lục về binh lính, được sắp đặt theo thứ tự năm tháng.

Đan Siêu cầm ngọn đèn, cước bộ nhẹ như lông vũ, cơ hồ không tiếng động mà xuyên qua một loạt giá sách cao đến tận nóc nhà, rốt cục dừng chân.

Trên giá gỗ dán một tờ giấy –Trinh Quán năm thứ hai mươi tới hai mươi ba.

Đan Siêu gỡ xuống quyển ký lục sớm đã ố vàng khô giòn, theo hướng dẫn tra cứu lật xem, đầu ngón tay ở những chữ “Ngày nọ tháng nọ, người nào đó phụng chỉ ly kinh đến Kiềm châu” xẹt qua, từ đầu đến cuối, sau đó đóng lại, thả lên giá gỗ, lại lấy xuống một khác bản.

Trong không gian tối đen rộng lớn chỉ có một ngọn đèn cháy leo lét, thỉnh thoảng bởi vì động tác của Đan Siêu mà lay động một trận, khiến cho bóng đen thật lớn trên vách tường cũng đong đưa theo, tràn ngập khí tức quỷ mị u ám.

Thời gian chầm chậm trôi qua, bầu trời đêm thâm trầm đã mơ hồ lộ ra quang ảnh. Nhưng mà Đan Siêu cũng không kích động, vẫn tiếp tục một quyển lại một quyển lật xem, thẳng đến lúc động tác bỗng nhiên dừng lại.

Ánh mắt của hắn dừng lại ở một hàng chữ cực nhỏ nào đó:

“Cuối tháng hai, Phó thống lĩnh Tống Xung mang theo vật nọ tới Kim sơn.”

Mạc Bắc Kim sơn.

Đan Siêu rốt cục tìm được tin tức mình cần, khép quyển ký lục lại, thở phào một hơi dài.

Cuối năm Trinh Quán, Bắc Nha cấm vệ lần đầu tiên đi đến Mạc Bắc, Phó thống lĩnh tự mình xuất phát, cũng là lần đầu tiên trong ký lục không ghi hai chữ “Phụng chỉ”.

Tạ Vân không gạt ta, hắn nghĩ.

Ta quả nhiên là sinh vào tháng hai.

…………..

Hơn mười năm trước, trong Đại Mạc, thanh niên Tạ Vân đem mấy con thú săn được cột vào trên lưng ngựa đi đến chợ phiên, khi trở về mang theo gạo, mì, dầu và muối. Lần này khác biệt, lại mang theo một cành đào không biết từ đâu hái tới.

Y ra giếng múc lên một gầu nước đổ vào trong bát, đem cành đào dưỡng ở bên trong, xoay người đi vào bếp nhào bột, cán nửa cân mì sợi. Đến khi tiểu đồ đệ vừa đen lại vừa gầy của y luyện võ trở về, trên bàn đã bày sẵn một chén mì nóng hôi hổi với trứng gà và hành lá trên mặt.

Tiểu đồ đệ hưng phấn đến nhảy nhót, không thèm để ý đến nước canh nóng bỏng liền hung hăng húp một mồm to, nóng đến trợn mắt há miệng, liên thanh hỏi: “Sư phụ, sư phụ! Cái này ở đâu tới, ngươi như thế nào lại không ăn?”

Tạ Vân ngồi bên cạnh cửa sổ nhỏ thấp lè tè của căn nhà đất, dưới ánh trời chiều vàng vọt, viết luận ngữ lên phiến đá, chuẩn bị đầu xuân sau bắt đầu dạy cho đồ đệ, nghe vậy không chút để ý nói: “Hôm nay là sinh nhật của ngươi, làm mì trường thọ cho ngươi!”

“… Sinh nhật?”

Tạ Vân từ bệ cửa sổ đỡ xuống bát nước “Nha, cho ngươi.”

Tiểu Đan Siêu kinh ngạc tiếp nhận. Chỉ thấy trong chén hoa đào nở rộ, hương thơm thanh mát, lá xanh trong nước gợn lên dập dềnh.

Đó là một cảnh xuân đầu tiên trong ngàn dặm hoang mạc.

“Khi hoa đào vừa nở, ngươi liền sinh ra đời.” Tạ Vân thuận tay chọc chọc vào cái trán đầy bụi cát của tiểu đồ đệ: “Về sau hẳn là mệnh trêu chọc đào hoa đi.”

…………..

Màn đêm mùa đông Trường An thăm thẳm, đưa tay không thấy được năm ngón đã dần dần thối lui, dầu vậy trên nền trời xanh vẫn hiện ra vài đám mây đen.

Trên mái hiên trùng trùng của Bắc Nha, Đan Siêu thả người nhảy vọt, vô thanh vô tức lướt ra xa mấy trượng, lăng không dừng lại trên nóc nhà. Chỉ thấy trước cửa cung xa xa ngọn đèn lồng màu đỏ vẫn đang phát ra vầng sáng mỏng manh.

Hắn hít sâu vào một hơi, vừa muốn đứng dậy lao đi qua, đột nhiên một luồng kình phong sắc bén đập tới gáy!

Đan Siêu cũng không quay đầu lại, trở tay đón đỡ. Trong nháy mắt đã cùng người đánh lén phía sau triền đấu mấy chiêu. Hai người đồng thời từ trên nóc nhà nhảy xuống đất. Trong khoảng khắc rơi xuống, Đan Siêu đã kịp thấy rõ kẻ đến là kẻ nào – Người kia tóc đen da trắng, dáng người yểu điệu quyến rũ – rõ ràng là Cẩm Tâm!

Cẩm Tâm một thân mặc võ phục của nữ tử đỏ thẫm lót lụa trắng, càng có vẻ anh khí tuấn tú, tựa hồ đối với việc nhìn thấy Đan Siêu trong này không hề ngoài ý muốn, trở tay nắm chuỷ thủ hướng lại đây.

Đan Siêu bước lệch một bước tránh đi đao phong, ra tay chộp thẳng hậu tâm nàng, lại bị Cẩm Tâm linh mẫn đến cực điểm mà xoay người tránh được, hai người nháy mắt giao thủ hơn mười chiêu.

Nơi này không biết là chỗ nào. Một tòa Thiên viện tường vây quanh, quạnh quẽ bí mật, cỏ dại mọc thành bụi, trong sân sát khí tung hoành. Chỉ thấy ánh đao trong tay Cẩm Tâm giữa bóng đêm vẽ lên một đường vòng cung sáng như tuyết. Ngay sau đó liền bị Đan Siêu cực kỳ tàn nhẫn mà chộp lấy thời cơ, một chưởng thật mạnh chặt lên cổ tay nàng, nhất thời chỉ nghe khớp xương sai vị lách cách giòn vang!

“A!”

Đan Siêu vững vàng tiếp được chủy thủ rơi xuống, tóm lấy sau gáy Cẩm Tâm đem nàng đặt xuống đất đánh “phịch” một tiếng nặng nề. Ngay sau đó đao phong lạnh như băng liền kề sát cổ nàng.

“Đã lâu không gặp, Cẩm Tâm cô nương!” Đan Siêu chậm rãi nói.

Lực tay Đan Siêu có thể bẻ gãy cổ người ta hẳn là phi thường khủng bố. Cẩm Tâm bị ngã một cú kia, dưới trọng lực cơ hồ thở không nổi, hơn nửa ngày mới liên tục ho khan khôi phục ý thức, đứt quãng cười nói: “Kẻ vô liêm sỉ này… Không biết cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc sao?”

Ánh mặt trời sáng sớm hãy còn yếu ớt chiếu lên gương mặt Đan Siêu, giống như huyền thiết nham thạch cứng rắn lạnh như băng, ngay cả thanh âm cũng nghe không ra nửa điểm buông lỏng:

“Trước kia là biết. Sau này ở Thanh Hải đánh giặc, có một năm Quy Tư đầu hàng, phái phụ nữ và trẻ em xin mở cửa thành. Quân tiên phong không hề nghi ngờ mà mở cho vào. Kết quả lại bị đám phụ nữ và trẻ em đó đồng loạt tẩm dầu hỏa châm lửa thiêu chết một số lớn… Từ đó về sau nam nữ ở trong mắt ta đều là nhất dạng, không có bất luận cái gì khác nhau.”

Cẩm Tâm giễu cợt: “Vậy sư phụ ngươi vì cái lại biết yêu quý nữ tử? Xem ra tất cả chỗ tốt của y, ngươi một chút cũng không học được.”

“Khả năng là y chưa bị qua nữ nhân thua thiệt đi,” Đan Siêu thản nhiên nói.

“Sai, sư phụ ngươi cả đời đều bị nữ nhân thua thiệt.” Cẩm Tâm vươn tay muốn xoay lại cái tay bị trật vị của mình, nhưng tư thế bị ấn ngã xuống đất này khó mà làm được, liền “Uy” một tiếng nói: “Ta không kêu người, ngươi thả ta đứng lên.”

Đan Siêu không hề động, rốt cục một lúc lâu sau mới chậm rãi buông tay.

Cẩm Tâm xoay người ngồi dưới đất, răng rắc một tiếng cắn răng chỉnh lại xương cổ tay, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà hút khẩu khí.

“Ý ngươi chính là Võ Hậu sao?” Đan Siêu đột nhiên mở miệng hỏi.

Cẩm Tâm quyến rũ mà cười cười, không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận, chỉ liếc hắn dò xét, hỏi lại: “Ngươi vì cái gì ở trong này?”

Đan Siêu nguyên bản muốn thuận miệng bác một câu “vậy ngươi vì cái gì lại ở trong này”, nhưng nghĩ lại, thuận lý thành chương mà cảm thấy hẳn là Dương Diệu Dung không thể dung nàng, cũng liền không hỏi nhiều, nói: “Ta chỉ là tới lật lật mấy việc cũ trước kia thôi.”

“Trong Bắc Nha bí mật có rất nhiều, ngươi tới tìm cái nào?”

Đan Siêu thưởng thức thanh chủy thủ kia. Tuy rằng động tác của hắn nhìn như tản mạn, nhưng Cẩm Tâm biết, chỉ cần mình có dị động, cây đao kia tuyệt đối có thể trong nháy mắt xuyên qua cổ họng mình.

Một lúc lâu nàng nghe Đan Siêu nói: “Coi như một việc cũ chỉ có Tạ Vân biết.”

“A,” Cẩm Tâm ý vị sâu xa nói “…Là thân thế của ngươi?”

Đan Siêu khẽ dừng động tác.

“Làm sao ngươi biết?”

“Trung Võ Tướng quân,” Cẩm Tâm nâng gương mặt tuyết trắng, trong ánh mắt tràn đầy chế nhạo: “Trong thành Trường An muốn gì có nấy. Bất luận người nào biết một kẻ an nhàn sung sướng, kiêu sa phú quý như Tạ Vân lại từng nhiều năm ở tái ngoại ăn cát dầm sương, chính là vì chiếu cố nuôi nấng ngươi lớn lên, phỏng chừng đều sẽ giống nhau mà đi điều tra thân thế của ngươi. Bất quá, chính ngươi cũng hiểu được việc tò mò thật sự mới là bình thường. Từ ngày đầu Vu Điền sứ đoàn đến kinh ta đã cảm thấy sớm hay muộn có một ngày ngươi sẽ đến. Xem ra, ngươi quả nhiên là đến rồi đó?”

Đan Siêu ấn đường căng thẳng, còn chưa kịp mở miệng nói cái gì, đột nhiên ngoài tường vây truyền đến tiếng bước chân tuần tra.

Sắc trời đã mờ mờ sáng, đám thị vệ cắt lượt thay phiên gác.

Tiếng bước chân binh lính dần dần đi xa. Đan Siêu nheo mắt nhìn chằm chằm Cẩm Tâm, thấp giọng hỏi: “Ngươi biết những gì? Thỉnh nói cho ta biết, ta sẽ cảm tạ!”

Cẩm Tâm tựa hồ nghe đến cái gì vô cùng nực cười, nâng lên ngón tay thon thả lên che cặp môi đỏ mọng, đôi mắt trời sinh thập phần mị hoặc câu nhân nhướng lên: “Cảm tạ ta? Ngươi lấy cái gì cảm tạ ta? Tiền tài? Đất đai? Kỳ trân dị bảo? Đừng trách ta nói chuyện thẳng, Trung Võ Tướng quân, ngươi về điểm của cải này khả năng ngay cả ta còn không bằng đâu.”

“Huống chi,” Cẩm Tâm dừng một chút, ngữ điệu chậm rãi nghiền ngẫm: “Ngươi hiện tại cũng không phải Vương gia, cũng không phải Hoàng đế… Cho dù nghĩ muốn thưởng cho ta cái nữ vương công tước chi chi đó, trước mặt ngươi cũng không có a.”

Đan Siêu tựa hồ nghe ra cái gì, đồng tử hơi hơi co lại.

“Ngược lại, trước mắt ngươi chỉ có phiền toái,” Cẩm Tâm cười mỉm nói: “Chỉ cần ta kêu lên một tiếng, nơi này hoàng cung đại nội, là Bắc Nha trọng địa, cho dù là chắp cánh cũng…”

Tiếng bước chân lần thứ hai từ xa đến gần, thị vệ đi qua phía ngoài tường vây, tiếng áo giáp binh khí va chạm trong sáng sớm tĩnh lặng phá lệ rõ ràng.

“Ngươi muốn kêu vừa rồi cũng đã kêu.” Đan Siêu nhướng một bên lông mày, chỉ chỉ ngoài tường nói: “Ngươi kêu a, lớn tiếng một chút, nhỏ giọng cẩn thận bọn họ nghe không được.”

Cẩm Tâm không lên tiếng.

Tiếng bước chân leng keng rung động, hướng về phía cửa cung, dần dần biến mất trong sắc trời mờ mịt rạng sáng.

Đan Siêu từ trên cao nhìn xuống, cùng Cẩm Tâm đối diện, mỉm cười thu hồi ngón tay chỉ ra ngoài tường.

“Có một ngày ngươi sẽ phát hiện, được ta cảm tạ phi thường hữu dụng. Đương nhiên quyết định này tuỳ thuộc ngươi có nguyện ý tin tưởng hay không, ít nhất hiện tại ngươi nói cho ta biết cái gì cũng đều an toàn vô hại” Đan Siêu nhìn chằm chằm Cẩm Tâm, ánh mắt hẹp dài thâm thúy của nam tử tản mát ra cảm giác vô cùng áp bách, thẳng tắp mà soi vào đáy mắt nàng.

Hắn từng câu từng chữ chậm rãi hỏi:

“Hơn hai mươi năm trước, cấm quân Phó thống lĩnh Tống Xung rời Bắc Nha đến Mạc Bắc, hiện tại ở đâu?”

Cẩm Tâm trầm mặc thật lâu, bầu trời xám pha sắc lam trên cao phiếm xuất những tia nắng đầu tiên, giống như tấm vải nhuộm màu xanh nhạt dần dần khuếch tán, bầy chim sẻ lao xao từ đường chân trời bay tới.

“… Ngươi nhất định cam đoan một việc…”

Cẩm Tâm ngừng lại thật lâu, mới tiếp tục nói: “…Tương lai bất luận phát sinh tình huống nào, không quản ngươi đi đến địa vị gì, cũng không được làm bất luận điều gì phản bội lại sư phụ ngươi, càng không được tổn thương y…”

“Một khi vi phạm lời thề, thì đoạn tử tuyệt tôn, thiên lôi oanh đỉnh. Ngươi dám phát thệ không?”

“Ta phát thệ!” Đan Siêu dựa lưng vào bờ tường thấp, hai tay khoanh lại, nhìn xuống nàng thốt ra ba chữ, tiếp sau nói: “Ta còn có thể phát thệ tương lai nhất định sẽ báo đáp ngươi.”

Cẩm Tâm khóe miệng nhếch lên, mang theo một tia cười nhạo cùng vẻ nghi ngờ: “Thật không?”

Đan Siêu hoàn toàn không cùng nàng biện giải. Chỉ thấy nàng thần người ra một khắc mới long tay áo, thản nhiên nói: “Ta chỉ gặp qua Tống Xung một lần…”

“Chính là lần đầu tiên gặp gỡ sư phụ ngươi ngày trước, ngoài quan lộ trước Từ Ân tự.”

……..

Bóng đêm vẫn còn thăm thẳm. Phía ngoài quan lộ, tiểu nữ mãi nghệ hơn mười tuổi trốn khỏi gánh xiếc núp trong góc đường, nhìn về phía khoảng đất trống trước đại môn Từ Ân tự cách đó không xa, trong ánh mắt đầy sợ hãi.

Trên khoảng đất trống kia, một thanh niên thương tích chất chồng đang đứng. Chiếc áo trắng trên người y máu tươi loang lổ, bởi vì vạn dặm bôn ba mà tiều tụy bất kham, lồng ngực kịch liệt phập phồng, chỉ có thể lấy kiếm mà chống đỡ thân thể. Nhưng ngay cả như thế, dáng y đứng vẫn thực thẳng, sống lưng gầy thẳng tắp, thậm chí bởi vậy mà hiện ra một loại sát khí tràn ngập cảm giác áp bách, khiến người ta không khỏi từ trong đáy lòng sinh ra sợ hãi.

Trong ngực y đỡ một thiếu niên. Bởi vì bóng tối quá thâm trầm không thấy rõ được gương mặt, chỉ có thể mơ hồ nhận thấy đầu thiếu niên buông xuống vẫn không nhúc nhích, xem chừng đã bất tỉnh.

“… Không hổ xú danh là Ám Môn Vân Sử,” một lão hoà thượng thân mặc áo cà sa, cầm trong tay phật châu đứng trên bậc thang, tầm mắt rũ xuống lạnh lùng nói: “Vậy mà lại có thể thoát khỏi Bắc Nha cấm quân tinh anh ngàn dặm đuổi giết, ở ngay dưới mí mắt nữ nhân kia mà đem người mang về kinh thành… Thật sự là bội phục, bội phục a…”

“Quá khen! Ta đã rời khỏi Ám Môn.” Giọng người thanh niên rất êm tai, hơi hơi khàn khàn lại thập phần nhu hòa, khiến người ta nghe qua sẽ rất khó quên. Nhưng giờ phút này thanh âm dễ nghe như vậy lại không chút dịu nhẹ, thậm chí đầy vẻ lãnh khốc:

“Bất quá đa tạ khích lệ. Ta đem hắn mang về kinh thành chính là vì giao cho ngươi. Trước mắt đại công cáo thành, cũng coi như là mỹ mãn – Ngươi không lại đây nhìn hắn cùng anh nhi hơn mười năm trước bị tống ra khỏi kinh thành có giống hay không sao?”

“Câm mồm!” Lão hòa thượng lạc giọng rống giận: “Đều là hắn làm hại! Hết thảy đều là hắn làm hại! Nếu không bởi vì hắn, mọi việc nào đến mức rơi vào hoàn cảnh lưu lạc như ngày hôm nay?! Ngươi còn đem hắn đưa đến trước mặt ta làm gì?!”

“Bởi vì ta sẽ đem hắn đặt ở trong Từ Ân tự” người thanh niên lạnh lùng nói.

Lão hòa thượng phát ra tiếng thở ồ ồ, bàn tay nắm chặt phật châu bỗng chốc phát run.

Ánh trăng lộ ra một góc sau đám mây đen, chiếu vào gương mặt nghiêng xinh đẹp tuyệt trần của người thanh niên, chỉ thấy khóe miệng y vậy mà hiện lên vẻ tươi cười: “Ngươi không biết là hắn cùng vận mệnh của ngươi đặc biệt giống nhau sao, Trí Viên? Tất cả mọi người cho rằng hắn đã chết ở Mạc Bắc, tựa như năm đó tất cả mọi người cũng tưởng ngươi bỏ mạng ở Kim Sơn; Không một ai biết ngươi trốn ở trong Từ Ân tự, mà trên dưới toàn gia ngươi bị hoả hoạn chính là giả chết chạy trốn, hiện ẩn cư nơi thôn trang cách kinh thành bất quá hai mươi dặm đường…”

Lão hòa thượng sắc mặt kịch biến.

“Trên đường hồi kinh ta còn đi qua thôn trang đó,” người thanh niên mỉm cười nói, dưới ánh trăng có thể thấy rõ ràng ánh mắt tàn nhẫn lạnh như băng: “Đứa con trai độc nhất của ngươi mới vừa đầy tuổi, trắng trắng tròn tròn, thấy ta còn cười.”

“Ngươi đem bọn họ làm gì?” Trí Viên hòa thượng rống giận.

“Cái gì cũng không có làm…” người thanh niên an tường trả lời.

Y bước đi lên bậc thang, dấu chân đầy bùn cùng vết máu dẫm lên bậc cầu thang trắng hoa lệ rộng lớn của Từ Ân tự, đi sát qua bên người Trí Viên hòa thượng, sau đó đem người thiếu niên trong ngực kia nhẹ nhàng đặt dựa vào cánh cửa tự viện màu đỏ thắm cao ngất.

“Ngươi không làm gì, ta cũng không làm gì. Ngươi bảo hộ tánh mạng đồ đệ của ta, ta tự nhiên bảo hộ toàn gia già trẻ của ngươi một đời yên ổn.” Người thanh niên không quay đầu lại, thấp giọng nói: “Không cần lo lắng, Tống Xung! Giao dịch này đối với ngươi mà nói, thực sự có lời a.”

Hòa thượng sắc mặt trắng xanh, một lúc lâu rốt cục từ trong hàm răng cắn chặt phun ra từng từ từng từ một: “Tống Xung đã chết. Trên thế gian này, chỉ còn Trí Viên tăng nhân mà thôi!”

Người thanh niên quay đầu mỉm cười, nói: “Tốt!”

Giờ phút này ánh sáng chiếu lên sườn má y, ngoại trừ toàn thân đẫm máu phong trần mệt mỏi, trong nháy mắt kia, bóng dáng y lại phảng phất không giống người trên trần thế: “Như vậy từ lúc này, thế gian cũng không có Đan Siêu, chỉ có hòa thượng Đan Siêu mà thôi.”

Trí viên há mồm thở dốc, một lúc lâu rốt cục cường bách bản thân trấn định, buông xuống vòng phật châu cơ hồ đã muốn kéo đứt.

“… Ta sẽ bảo vệ tính mạng của hắn.” Trí Viên nghiến răng nghiến lợi nói: “Chỉ là tính mạng mà thôi. Sáng sớm ngày mai ta sẽ mở cửa đi ra nhặt hắn.”

Nói xong hắn không nhìn người thanh niên một cái, phẩy tay áo bỏ đi, đóng lại đại môn tự viện một cái thật mạnh.

Con đường dài khôi phục tĩnh lặng, ánh trăng vẩy vào trên tảng đá, xa xa truyền đến tiếng côn trùng mơ hồ.

Trong bóng tối, tiểu nữ gánh xiếc gắt gao nắm chặt góc áo chính mình, một tiếng cũng không dám thốt ra. Chỉ thấy người thanh niên kia đưa lưng về phía nàng, thật lâu sau rốt cục cũng cử động, chỉ là đem thanh kiếm nhẹ nhàng đặt ở bên tay thiếu niên hôn mê bất tỉnh.

Sau đó y cúi đầu, đôi môi hình dạng tuyệt đẹp mà lạnh lẽo, ở trên thái dương thiếu niên tràn đầy vệt máu nhẹ nhàng chạm một chút.

Cô gái nhỏ ngây dại.

Người thanh niên đứng lên, bả vai vẫn luôn căng thẳng rốt cục hơi buông lỏng, xoay người loạng choạng đi xuống bậc thang. Lúc này bước chân y đã lảo đảo đến lợi hại, mất máu khiến cho mắt hoa lên không nhìn rõ vật, rốt cục khi mũi chân chạm đất hụt một cái, liền ngã lăn xuống!

“…!” tiểu nữ mãi nghệ theo bản năng che miệng lại.

Sau một hồi nàng mới kịp phản ứng, thật cẩn thận khôi phục hô hấp. Chỉ thấy trong bóng đêm người nọ nằm trên mặt đất, không hề động đậy.

… Chẳng lẽ đã chết rồi sao?

Tiểu nữ cũng không biết lấy dũng khí từ đâu tới, sau một lúc trù trừ rốt cục đi ra chỗ ngoặt, đứng ở cách người thanh niên vài bước, ngồi thụp xuống.

“Này!” nàng run giọng kêu lên.

Không trả lời.

“… Này, ngươi đã chết rồi sao?”

Cô gái nhỏ run rẩy đi lên phía trước, đầu ngón tay người thanh niên dán trên mặt đất rốt cục giật giật, mở mắt.

Ánh mắt của y thực xinh đẹp, trong ánh trăng giống như lưu ly trong suốt, lại hiện lên ý cười nhu hòa. Nỗi sợ hãi trong lòng tiểu nữ hơi nhẹ đi một chút, nhưng vẫn phi thường cảnh giác, hỏi: “Ngươi… Ngươi muốn đi thỉnh lang trung hay không?”

Người thanh niên đem bàn tay cho nàng.

“Đỡ ta một chút được không?” Y mang theo ý cười hỏi như vậy.

Cô gái nhỏ giãy dụa chần chờ thật lâu, rốt cục nắm chặt cái tay kia, đem người thanh niên đỡ đứng lên.

“… Ngươi tên là gì?”

“Tạ Vân.”

“Ta… ta kêu Cẩm Tâm. Cẩm Tâm trong cẩm tâm tú khẩu.” (*)

[(*) cẩm tâm tú khẩu: lòng gấm miệng thêu, ý nói trong lòng đẹp, lời thốt ra cũng đẹp]

Cuối con đường dài, phong hàn lộ trọng. Xa xa Đại Minh cung nguy nga sừng sững. Hai bóng người dìu nhau, chậm rãi biến mất trong thành Trường An ngàn gia vạn hộ.