Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Chương 72-1: Mặc kệ chuyện gì xảy ra cũng không được rời bỏ em (1)




Từ sau khi Lục Bách Nghiêu đeo nhẫn cho tôi thì suốt ngày tên tiện nhân Lục Bách Nghiêu này ở ở trước mặt tôi ồn ào đòi danh phận, luôn luôn hỏi khi nào thì dẫn anh ta trở về gặp trưởng bối, bộ dáng con dâu nhỏ này tại sao càng nhìn lại càng thấy đê tiện, càng nhìn lại càng muốn đá anh ta một cái vậy?

Đương nhiên đến cuối cùng tôi cũng không có lá gan kia, chủ yếu là vì hai sự kiện Lục Bách Nghiêu tẩm quất sắc lang và cho Trương Húc no đòn nên từ trong đáy lòng tôi đã nhận thức rõ ràng sức mạnh của tôi và Lục Bách Nghiêu không cùng một cấp bậc.

Bất quá thời gian từ lúc bỏ đi cũng đã đủ lâu cho nên cũng tới lúc nên trở về rồi, trong khoảng thời gian tôi phát hiện Trương Húc bắt cá hai tay thì lại cùng lúc tôi rốt cuộc cùng nhận rõ được lòng mình thích Lục Bách Nghiêu.

Nếu người này thầm mếm tôi nhiều năm như vậy, cô nãi nãi tôi liền cho hắn một cơ hội để thể hiện mình.

Vì thế lúc Lục Bách Nghiêu ồn ào muốn trở về thì tôi liền chấp nhận. Khuôn mặt của anh ta sáng lạn giống như đóa hoa đang nở rộ, ôm cổ tôi vừa hôn vừa cắn, náo loạn nói cuối cùng cũng có thể gặp trưởng bối bàn chuyện hôn sự.

Miệng Lục Bách Nghiêu không chịu yên tĩnh coi như xong như vấn đề là tay của anh ta cũng không chịu yên tĩnh.

Tay đặt ở trên lưng tôi cọ cọ liền lột ra một tầng quần áo, cọ cọ liền sờ mó đến ngực của tôi.

Tôi nghiến răng nghiến lợi nhìn anh ta: “Anh dừng tay ngay cho em!”

Lục Bách Nghiêu tội nghiệp nhìn tôi, sử dụng hổ nhục kế: “Vợ, mấy ngày hôm trước em không cho anh chạm vào em, mấy ngày hôm nay anh đều không có khai trai nha!”

Chạm vào cái mẹ anh á!

Là tôi không cho anh ta chạm vào tôi sao?!

Rõ rằng là bị anh ta ép buộc một chút liền không thể động đậy được có được không?!

Nhìn rõ một chút, đầu năm nay ác nhân cáo trạng trước, thật sự là đáng ghét mà.

Cuối cùng mặc kệ nói thế nào đi nữa, tôi cùng với Lục Bách Nghiêu liền lên đường trở về nha. Điện thoại của tôi từ tám trăm năm trước đã ném cho Lục Bách Nghiêu, trên đường trở về, ipad hết pin nên tôi liền cướp đoạt điện thoại của anh ta để chơi điện tử.

Tôi quay đầu hỏi: “Mật mã?”

Nhớ rõ trước kia đã từng hỏi qua anh ta một lần sau đó người này liền vứt cho tôi hai chữ “Ngu ngốc” rồi tự mình bấm mã khóa. Tôi đang định ném điện thoại cho anh ta thì không nghĩ tới anh lại trực tiếp nói cho tôi một dãy số.

Tôi nhập số mà Lục Bách Nghiêu nói vào để mở khóa sau đó mới bất tri bất giác phát hiện con số này tại sao lại quen tai như vậy? Kết quả Lục Bách Nghiêu ném cho tôi một cái liếc mắt “ngu ngốc”, rồi nặn ra ba chữ: “Sinh nhật em.”

“Cái gì….Cài đặt lúc nào?” Giọng nói của tôi lập tức phấn khích.

“Lúc mua điện thoại thì cài đặt.” Mặc dù Lục Bách Nghiêu đang lái xe nhưng thân mình lại nghiêng về phía tôi: “Thế nào vợ? Có thấy cảm động không?”

Tôi vội vàng đẩy người anh ta trở về chỗ cũ: “Lái xe của anh đi.” Người này hoàn toàn kế thừa đầu óc liều mạng của Châu Tinh Trì, hiện tại đang ở đường cao tốc đó.

Xe vừa chạy được một lúc điện thoại của Lục Bách Nghiêu liền vang lên, tôi nhìn thấy trên di động hiện lên chữ “Mẹ” liền đưa điện thoại cho Lục Bách Nghiêu.

Lục Bách Nghiêu nhìn thoáng qua, không muốn nhận, vốn muốn nói tôi nhận giúp nhưng mặt tôi hoàn toàn bày ra biểu tình “Nếu anh dám bảo em nhận, em sẽ khiến cho anh chết không thoải mái” nên anh ta chỉ có thể phẫn nộ tiếp điện thoại di dộng, ấn nút nghe.

Tôi không biết Lục phu nhân nói với anh ta cái gì nhưng càng về sau sắc mặt của Lục Bách Nghiêu càng đen. Sau khi điện thoại ngắt một chút tôi hỏi anh ta có chuyện gì thì nghe anh ta nói mẹ anh nhập viện rồi, hy vọng anh có thể về thăm.

Tôi nhìn vẻ mặt buồn rầu của Lục Bách Nghiêu nói: “Anh chạy tới phía trước xem thử có taxi không, nếu có thì thả em xuống. Anh đi thăm mẹ mình trước, tự em về nhà cũng được.”

“Anh đưa em về nhà.”

“Không cần , anh về nhà thăm mẹ trước đi.” Mặc dù mới nhìn qua thì Lục Bách Nghiêu và mẹ anh ta có vẻ không hợp nhưng tôi vẫn nhận ra được Lục Bách Nghiêu đối với mẹ anh không phải là không quan tâm.

Hai người bàn bạc xong cuối cùng Lục Bách Nghiêu gọi xe taxi giúp tôi sau đó mới lái xe về nhà, mà dọc đường tôi luôn luôn suy nghĩ mình phải nói gì với Lão Phật Gia và ba Lưu.

Lúc tôi trở về Lão Phật Gia hay ba Lưu đều không có nhà, không biết hai người đi nơi nào bất quá đối với tôi vẫn là một điều may mắn trong vạn cái bất hạnh. Đào hôn coi như xong lại còn biến mất nhiều ngày như vậy, theo như tính tình của Lão Phật Gia thì không đánh gãy chân tôi chắc chắn sẽ không dừng. Trong nhà không một bóng người, tôi đi vào phòng ngủ nhào đến trên giường lăn qua lăn lại, tuy rằng chuyến này ra ngoài mặc kệ là ăn hay ngủ đều tốt hơn ở nhà không biết bao nhiêu lần nhưng rốt cuộc thì nhà vàng nhà bạc so ra vẫn kém ổ chó nhà mình. Không biết tại sao lúc nằm trên giường trong lòng lại đặc biệt tưởng nhớ.

Tôi vốn muốn gọi điện cho Lục Bách Nghiêu, hỏi mẹ anh ta làm sao vậy nhưng sợ anh còn bận việc ngẫm lại vẫn là quên đi, chờ thêm một chút rồi điện vẫn tốt hơn vì thế liền gọi điện cho Đồng Yến.

Hai người nói Đông nói Tây một trận sau đó con nhóc này lại nói cho tôi một cái tin sét đánh: Cô ấy muốn kết hôn!

Tôi ngây ngốc suốt năm phút sau đó mới hỏi một câu có chỉ số thông minh bằng không: “Cậu là Đồng Yến sao?”

“Tất nhiên, lão nương là Đồng Yến không thể giả được! Hạ Cận, không cần mình phải nhắc cậu nhớ bốn tuổi còn đái dầm, năm tuổi để mông trần trụi chạy quanh sân kết quả là bị cẩu xực, sáu tuổi bị mẹ cạo đầu bóng lưỡng, bảy tuổi……”

Tôi vội vàng ngăn cản Đồng Yến đang thao thao bất tuyệt: “Ngừng ngừng ngừng! Mình tin tưởng cậu là thật, cậu không cần nói nữa!”

Có một thanh mai cùng bạn lớn lên có nhiều người nhận định đây là một chuyện tốt đẹp đến cỡ nào nhưng điều kiện tiên quyết là người này phải có khí tiết! Trước đây nhà Đồng Yến ở đối diện nhà tôi, nhà trẻ, tiểu học, cấp hai đều học chung với nhau, cãi nhau ầm ĩ nên những chuyện ngu xuẩn, càn quấy của tôi thì không ai có thể thông hiểu hơn Đồng Yến.

Vốn tôi vẫn nghĩ mình cùng Đồng Yến sẽ tiếp tục như vậy nhưng trước trung học ba cô ấy buôn bán địa ốc lời lớn, trở thành một ông chủ nhỏ rồi mua nhà mới sau đó chuyển nhà. Trường trung học của Đồng Yến cũng ở gần nhà cô ấy nên hết trung học chúng tôi vẫn chưa tiếp tục nghiệt duyên lúc trước mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học tìm việc tôi với cô ấy mới gặp lại nhau.

Cuộc sống trung học giống như một đường ranh giới chia lìa tình cảm từ nhỏ của tôi và Đồng Yến lại làm cho tôi gặp Lục Bách Nghiêu và Trương Húc.

Chỉ là tôi không nghĩ tới hóa ra có một ngày, thanh mai của tôi cũng sẽ lập gia đình.