Thanh Mai Trúc Mã

Chương 10




19.

Về phần sau trò chơi, cũng có người mượn danh nghĩa mạo hiểm để hôn Tống Gia Lễ.

Đều bị anh từ chối không thương tiếc.

Nhưng chỉ cần liên quan đến chuyện bị phạt của tôi, anh đều tươi cười phối hợp, 10 điểm nam đức.

Vì vậy ánh mắt của người khác nhìn hai chúng tôi dần trở nên khó đoán.

Ngay cả Vương Đại Tráng luôn ngây thơ trong sáng cũng nhận ra.

Cậu ấy vui vẻ xích lại gần, giọng oang oang hỏi.

“Sở Sở, bà và lão Tống đang hẹn hò à?”

Vừa nói xong, lỗ tai mấy người xung quanh dựng thẳng đứng lên cao.

Ngay cả Tống Gia Lễ cũng nhìn về phía tôi, cơ cằm căng thẳng.

Lúc này, tôi cực kỳ giống phán quan nắm giữ sinh tử của anh ấy, vô cùng uy nghiêm.

Tôi khẩy khẩy tay, sự chộn rộn trong lòng càng không đè ép được.

Cho dù tương lai có thể sẽ chia tay, nhưng ít ra bây giờ tôi rất thích anh và anh cũng thích tôi.

Tôi không muốn phải hối tiếc.

Một lúc sau, tôi mới chậm rãi nói: “Hẹn hò rồi.”

“Sau khi thi đại học xong đã hẹn hò rồi.”

Trong tiếng hét hưng phấn của Đại Tráng, tôi nhìn thấy sắc mặt căng thẳng của Tống Gia Lễ dần thả lỏng.

Khóe miệng giương cao, ánh mắt lấp lánh.

Con người trời sinh lạnh lùng bỗng cười rộ lên khiến tôi cảm giác như mình đang ngâm trong suối nước nóng ấm áp.

Tôi không kìm được sự vui vẻ.

“Cười gì thế, nhặt được tiền à?”

Bàn tay Tống Gia Lễ đẩy Đại Tráng đang hóng hớt ra, nắm lấy tay tôi khẽ hỏi.

“Chậc, sao đột nhiên lại nói ra thế?”

Tôi lắc đầu, giọng trêu chọc.

“Chẳng phải anh muốn danh phận sao? Thế nào, hài lòng không?”

Anh khẽ cười.

“Hài lòng, hết sức hài lòng.”

20.

Khi trò chơi sắp kết thúc, Vương Đại Tráng đang hóng hớt sẽ đi tỏ tình hoa khôi theo kế hoạch.

Không ngoài dự đoán, bị từ chối.

Ngay tại khi tôi cho rằng cậu ấy sẽ tiếp tục cố gắng tỏ tình, Vương Đại Tráng lại khóc huhu rời đi.

Nói thật, khi một anh chàng cao mét chín, da đen vạm vỡ to con khóc huhu tôi sởn gai ốc khắp người.

Nhưng tôi vẫn chạy theo để an ủi cậu ấy.

“Tráng à, sao không cố gắng thêm tí nữa?”

Vương Đại Trang rũ vai, vừa đáng thương lại vừa nghiêm túc nói: “Tớ vốn tưởng mình thích cô ấy, nhưng trong mắt cô ấy chỉ có Lão Tống. Vậy nên sau khi bị cô ấy từ chối tớ cảm thấy mình có cố gắng nữa cũng không vượt qua được lão Tống.”

Tôi há miệng không biết phải an ủi cậu ấy thế nào.

Tống Gia Lễ ở bên cạnh cũng lúng túng.

Vương Đại Tráng đau khổ nhưng vẫn vỗ vai trêu chọc anh ấy.

“Người anh em à, cô gái tớ thích thích cậu, Sở Sở cũng thích cậu, tớ rất hâm mộ.”

Tống Gia Lễ nhíu mày: “Đại Tráng à, tớ không cố ý.”

Tôi sợ trong lòng Đại Tráng có khoảng cách vội đi theo dỗ cậu ấy.

“Xin lỗi nhé Đại Tráng.”

Đại Tráng thút thít gục trên bả vai tôi.

“Sở Sở, nếu bà thật lòng muốn xin lỗi tôi thì hẹn hò với tôi đi dù sao bọn mình cũng là thanh mai trúc mã.”

Tôi:???

“Biến.”

Bạn học Vương Đại Tráng lại nghiêng đầu nhìn Tống Gia Lễ, “Lão Tống à, ông nhường Sở Sở cho tôi đi!”

“Biến!”

Vương Đại Tráng lại khóc lóc thảm thiết hơn.

21.

Vào buổi tối, khi tôi đang băn khoăn không biết làm thế nào để trở về phòng đối mặt với hoa khôi, Tống Gia Lễ đã đặt phòng khác cho tôi.

“Đi lấy đồ của em đi, đỡ buổi đêm ngủ không ngon.”

Anh ấy sợ hoa khôi bắt nạt tôi.

Tôi gật đầu, lập tức ngoan ngoãn trở về phòng lấy hành lí.

Kết quả vẫn đụng phải gương mặt oán hận của hoa khôi.

Cậu ta đứng chắn tôi cạnh tủ, đáp lời chua chát.

“Sở Thời Nghi, cậu đúng là biết giả heo ăn thịt hổ nhỉ?”

Tôi tiện đà nổi điên, “Khẩu vị tôi lớn, ba miếng đã hết cái đầu heo.”

Hoa khôi nghẹn họng.

Nhưng ngại thái độ, cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Nhưng cứ trừng trừng, ánh mắt ửng đỏ.

“Tôi thích Tống Gia Lễ ba năm, tại sao lại bị cậu cướp đi?”

Tôi xách túi lên, khóc thút thít nhìn cô ta.

“Từ nhỏ tôi đã thích anh ấy, cho dù sau này anh ấy có chia tay với tôi, tôi cũng vẫn thích anh ấy.”

“Cậu không hề thua, chỉ là anh ấy không hợp với câu.”

Tôi nói xong, ngay lúc hoa khôi đang cảm xúc bèn rời đi.

Kết quả vừa ra khỏi cửa đã thấy ngay Tống Gia Lễ đang dựa vào tường.

Anh hơi cúi đầu, gương mặt nửa sáng nửa tối, tóc ngắn màu đen tán loạn trên trán, nhìn không rõ sắc mặt.

Nhưng tôi cảm nhận rõ ràng tâm trạng anh ấy không tốt lắm.

Dừng chân lại, tôi lúng túng.

Anh ấy có nghe thấy mấy câu vừa nói trong kia không?

Lúc này Tống Gia Lễ ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng u ám.

“Sở Thời Nghi, lí do em luôn không muốn công khai với anh là sợ chia tay đúng không?”

Anh nói trúng tim đen, không chút nể nang nói ra bí mật tôi giấu kín bấy lâu.

Tôi không dám nói dối, hậm hực gật đầu.

Khi tôi tưởng rằng anh ấy sẽ vì thế tức giận với mình nhưng anh lại thở dài vươn tay ôm tôi vào lòng.

“Xin lỗi, là anh chưa cho em cảm giác an toàn, anh còn tưởng rằng tình cảm nhiều năm như vậy của chúng ta là đủ bền chắc rồi.”

Lời xin lỗi của anh khiến lòng tôi mềm nhũn, rối tinh rối mù.

Ngay lập tức sán vào ôm lấy anh.

“Haiz, không sao, trách em không nói chuyện, sau này có gì nói đó.”

“Không cần, sau này anh sẽ không khiến em có những cảm xúc này nữa.”

“Hơn nữa…”

Anh ấy nghiêng đầu hôn lên khóe mắt tôi.

“Bọn mình sẽ không chia tay.”

Lời hứa của chàng trai rất nhẹ nhàng, nhưng kiên định và mạnh mẽ.

Khiến trái tim đang phiêu bạt của tôi được vững vàng tiếp nhận.

Từ nông trại trở về không lâu, giấy báo trúng tuyển của đại học B cũng đến.

Tống Gia Lễ khéo léo từ chối lời tiễn đưa của bố mẹ hai bên, dắt tôi lên đường đi nhập học.

Khi tôi run rẩy quay đầu lại, tôi thấy vẻ mặt bình tĩnh của bố mẹ hai bên.

Đệch?!?

Bọn họ đã biết từ lâu rồi!

22. Ngoại truyện nam chính.

Đó là hồi lớp 11, khi tôi bắt đầu nhận ra ánh mắt Sở Thời Nghi nhìn mình không đúng lắm.

Cô ấy bắt đầu ít cãi lộn với tôi hơn.

Khi đối diện với ánh mắt của tôi, cũng sẽ rời đi rất nhanh nhưng không lâu sau lại lén lút nhìn lại.

Ngay cả khi hoa khôi tìm tôi nói chuyện, nụ cười trên mặt cô ấy cũng dần nhạt đi.

Tôi xoay bút, nhìn cô ấy đang ngẩn người khó hiểu.

Mặt trời buổi chiều mang theo một lớp filter (bộ lọc), làm nền cho gương mặt của cô ấy vô cùng xinh đẹp.

Tiếng cười khẽ vang lên sau lúc lâu.

Thật ngốc, thật sự nghĩ rằng tôi không nhìn ra.

Sau thi đại học xong hai ngày, tôi và cô ấy cùng nhau về trường nói chuyện với thầy cô.

Có bạn nữ chặn tôi lại, lắp ba lắp bắp tỏ tình với tôi.

Tôi lắc đầu, từ chối thẳng thừng.

“Xin lỗi, tớ có người mình thích rồi.”

Sau khi bạn nữ rời đi, tôi nhìn vẻ mặt cứng đờ của Sở Thời Nghi bên cạnh.

Cô ấy gượng cười trêu chọc tôi, không hề nhận ra ánh mắt của mình đã bắt đầu ửng đỏ.

“Cậu…cậu thích ai? Sao không nói cho tớ biết, tình cảm phai nhạt rồi ư?”

“Cậu đó.”

(HOÀN)