Thanh Minh

Chương 9




Edit: Tiểu Vân

Sắc mặt của Diệp Trầm Tĩnh cũng không vì hắn nói những lời đó mà đỡ hơn, ngược lại càng thêm tái nhợt, Diệp Trọng Tiêu tưởng là vì hắn gợi lên chuyện thương tâm, chỉ yên lặng cầm tay cậu.

Cháo rất nhanh thì được mang lên, Diệp Trầm Tĩnh chỉ từ từ ăn phần của mình, đối với các phần cháo, dưa chua hay điểm tâm khác đều không liếc nhìn.

“Tĩnh, không nên chỉ lo ăn cháo, thử mấy cái khác đi, cả cái này nữa.” Nói xong thì múc một chén nhỏ để trước mặt cậu.

“Ừm.....” Diệp Trầm Tĩnh nhìn cái bàn đầy đồ ăn, nhíu mày, “No rồi.” Buông cái thìa trong tay xuống, bộ dáng không muốn ăn nữa.

“No rồi?” Diệp Trọng Tiêu nhìn chén cháo thịt nạc và trứng bắc thảo chỉ mới vơi đi một nửa, có chút không đồng ý nhìn câu, “Ăn thêm một ít nữa đi, chẳng trách sao em lại gầy đến vậy.” Đẩy cái chén trước mặt cậu, ôn nhu khuyên nhủ, “Ăn thêm một chút khỏe?”

Diệp Trầm Tĩnh nhìn hắn một cái, thấy hắn dùng cặp mắt ôn nhu, tròng mắt đen láy lấp lánh nước tràn ngập mong đợi nhìn mình, liền cầm lấy thìa chầm chậm ăn, ăn được hai ba miếng lại bỏ thìa xuống, “Ăn no.”

Diệp Trọng Tiêu thấy vẻ mặt cậu khó chịu, giống như là chuyện hắn ép cậu ăn thêm cháo khiến cậu rất đau khổ vậy, thầm than một tiếng, sẽ không bao giờ ép buộc cậu nữa.

Một bàn đầy đồ ăn, hai người ăn chẳng bao nhiêu đã tính tiền ra về. Diệp Trọng Tiêu nói mới ăn xong, phải đi tản bộ rồi mới về, Diệp Trầm Tĩnh không có ý kiến. Diệp Trọng Tiêu lôi kéo cậu dưới ráng chiều hồng rực tản bộ, hai người đều không nói nhiều, chỉ nắm tay nhau yên lặng bước tới trước, trông như đôi tình nhân thân thiết. Diệp Trọng Tiêu đối với chuyện này rất hài lòng, tựa hồ chỉ cần được nắm bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của em ấy trong tay mình thế này đã rất thỏa mãn rồi, muốn mãi mãi nắm lấy, cho em ấy ấm áp, cho em ấy sức mạnh.

Đèn đường hắc lên khiến bóng hai người trải dài trên mặt đất, ráng chiều hồng rực áp lên mặt hai người, tạo nên một vầng sáng ấm áp.

“Đói không? Chúng ta đi ăn thêm chút gì đó nữa nha.”

Diệp Trọng Tiêu vẫn chưa quên được sức ăn như mèo nhỏ của cậu, cố gắng cho cậu ăn nhiều thêm một chút. Thế nhưng Diệp Trầm Tĩnh nói không đói bụng, muốn về nhà, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đưa em ấy về.

“Em ở nhà một mình sao?”

Diệp Trọng Tiêu lơ đãng hỏi, lúc nãy hỏi tới chuyện ba mẹ của em ấy, sợ em ấy thương tâm, nên không dám hỏi nhiều. Nhìn thấy em ấy gầy như vầy, nhất định là không có chăm sóc bản thân tốt, đau lòng a, không hỏi không được.

“Ừ.” Diệp Trầm Tĩnh nhẹ nhàng lên tiếng, nghe không ra cậu đang có tâm trạng gì.

Quả nhiên. Em ấy mới mười lăm, tuy so với người bình thường thì thông minh hơn, thế nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mới lớn, ở một mình, sao có thể chăm sóc tốt cho bản thân. Huống hồ, em ấy sẽ cô đơn. Trong lòng Diệp Trọng Tiêu cuộn trào từng trận đau đớn. Thế nhưng, mình bây giờ có thể dùng lập trường gì để bảo em ấy về ở cùng mình đây. Trở về phải suy nghĩ thật kỹ, nếu không sớm ‘trói’ được em ấy, em ấy sẽ càng gầy hơn nữa mất.

Diệp Trầm Tĩnh sống trong một tiểu khu bình thường, không tính là lớn, nhưng khung cảnh cũng không tệ, cây xanh hoa thơm, phía trước còn có hòn non bộ suối nhân tạo chảy róc rách, có một loại yên lặng thanh nhã, trông rất dễ chịu.

*Tiểu khu: (từ cũ) đơn vị hành chính cơ sở ở thành phố, xếp dưới dưới khu phố, tương đương với phường hiện nay

“Cảm ơn vì bữa cơm của Diệp tiên sinh. Em đi vào trước.”

Xuống xe, đứng bên cạnh tiểu khu, Diệp Trầm Tĩnh cười nhẹ với Diệp Trọng Tiêu, tạm biệt xong thì đi vào trong.

“Chờ một chút.” Diệp Trọng Tiêu vội vàng kéo cậu lại, Diệp Trầm Tĩnh dừng bước, nghi hoặc nhìn hắn, bị đôi mắt phượng trong suốt yên lặng nhìn chăm chú, tim Diệp đại tổng tài đập thật nhanh, cố gắng bình tĩnh một lúc mới nói, “Sau này anh sẽ thường tới đón em đi ăn cơm, có thể chứ?”

Diệp Trầm Tĩnh nhìn hắn một hồi, mới gật đầu nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.

Diệp Trọng Tiêu vẫn đang nắm tay cậu không buông, Diệp Trầm Tĩnh cũng không bảo hắn buông tay, chỉ là lẳng lặng nhìn bàn tay đan chặt của hai người, chẳng biết đang suy nghĩ cái gì. Em ấy không giãy ra, Diệp Trọng Tiêu vui vẻ hưởng thụ một lúc, ánh mắt ôn nhu nhìn em ấy, nắm tay nhau, dường như có một làn khí ngọt ngào lan tỏa đâu đây.

Sau một lúc thật lâu, Diệp Trầm Tĩnh bỗng dưng ngẩng đầu nhìn hắn, đôi môi hồng nhạt vừa hé mở đã bị đôi môi ấm áp mềm mại khác bao lấy, lời vừa tới miệng đã phải nuốt trở lại, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể ngây người đứng nhìn người đàn ông đang cười ôn nhu cưng chìu trước mặt.

Cặp mắt phượng trong suốt ngây ngô, đôi môi hồng nhạt thấm nước khẽ nhết lên, khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ nhẹ nhàng trắng nõn, bất luận là ở điểm nào, ở thời khắc nào, đối với Diệp đại tổng tài vừa nếm được chút ngon ngọt mà nói cũng đều là một loại mê hoặc.

Nhưng.

Yết hầu Diệp Trọng Tiêu chuyển động vài cái, trong lòng ủ rũ cố đè nén dục hỏa đang bốc lên, buông tha cho đôi môi phấn hồng, cúi đầu khẽ hôn lên tóc mai mềm mại của cậu, quyến luyến không nỡ buông bàn tay hơi lạnh, dùng âm thanh cực kỳ dịu dàng nói.

“Tĩnh, vào trong đi, anh nhìn em.”

“A.” Diệp Trầm Tĩnh theo bản năng lên tiếng, chớp chớp hàng mi thật dài, xoay người đi về cửa tiểu khu.

Diệp Trọng Tiêu nhìn thân ảnh gầy yếu nhỏ bé biến mất trong tiểu khu, trong lòng yên lặng dự tính kế hoạch, phải làm sao để chăm sóc em ấy tốt nhất. Hắn không chưa từng đi vào tiểu khu, cũng không biết Diệp Trầm Tĩnh ở căn nhà nào, chỉ yên lặng nhìn vào bên trong, mãi một lúc lâu sau mới quay về xe, lái xe đi.