[Thanh Ngọc Án Hệ Liệt] Mị Ảnh

Chương 7




Mị Ảnh phẫn nộ trừng mắt hắn.

Hắn có tư cách gì quản y? Y muốn chết hay muốn sống thì đều là chuyện của y, người này dựa vào cái gì chứ?

“Giải huyệt đạo!”

“Trừ phi ngươi bỏ ý niệm tìm cái chết trong đầu.”

“Không có khả năng!”

“Như vậy không bàn nữa.”

“Ngươi ──”

Ai không hy vọng có thể sống sót? Y cũng muốn a! Chỉ là, chỉ là…

Khuôn mặt Hoàng thượng vừa hiện lên trong đầu, một màn làm y đau thấu tận tâm can cũng kia cũng lập tức tái diễn, khiến ngực ẩn ẩn đau đớn.

Hoàng Thượng, Hoàng Thượng…

Y ảm đạm hạ mắt.

Y không muốn sống, sống ở trên đời này để làm gì? Y nên sống vì ai đây?

Mười năm trong quá khứ kia là vì có Hoàng Thượng, là vì ước định đối với Hoàng thượng, cho nên y sống sót. Chỉ là hôm nay y tự tiện rời khỏi vị trí bên người Hoàng thượng, đã trở về không được nữa rồi…

Y không có biện pháp nào để đối mặt với Hoàng Thượng.

“….Thả ta ra.”

“Thật có lỗi, ta không thể.”

Ngẩng đầu, mang theo hận ý. “Ngươi không thể kiềm chế tư tưởng của ta, mạng của ta là do chính ta định đoạt.”

Giản Phàm cười khổ. Sao hắn lại không biết chuyện này? Thật sự hắn không có tư cách quản việc chết sống của người khác. Với lại, ý niệm kia trong đầu y mạnh mẽ như thế nào, hắn cũng biết…

Chỉ là, nhìn thấy dung mạo trước mặt, vô luận ra sao hắn cũng không cách nào mặc kệ.

Bởi vì, y thật sự rất giống người kia.

“Thật có lỗi, tha thứ cho ta rảnh rỗi nên nhiều chuyện.”

Hai người cứ như vậy kiên trì mãi cho đến tối mịt.

Mị Ảnh đứng chân muốn mỏi nhừ, cũng không có hé ra nửa câu nửa lời.

Cuối cùng, Giản Phàm đành phải đầu hàng, đánh vỡ cục diện bế tắc, mở miệng, “Ta có thể giúp ngươi cởi bỏ huyệt đạo.”

Y nhếch miệng, không nói một câu.

“Nhưng mà, ngươi không được có ý niệm tìm cái chết ở trong đầu.”

“Làm không được.”

Nghe vậy, Giản Phàm thở dài một hơi.

Thật sự là một tiểu tử cố chấp, không chỉ có dung mạo, mà ngay cả trình độ cố chấp cũng giống người kia.

“Bằng không, chờ sau khi thân thể ngươi khỏi hẳn, ngươi muốn điều gì ta cũng sẽ không quản ngươi, ít nhất….Trong lúc ngươi dưỡng bệnh thì ngoan ngoãn sống cho ta. Nhượng bộ như vậy, ngươi thấy được chưa?”

Mị Ảnh kinh ngạc.

Người này…Thật đúng là quái lạ.

Y một lòng muốn tìm chết, vì sao hắn còn muốn lãng phí tâm tư chiếu cố y? Thân thể y tốt hơn, y sẽ lại có ý định tự tử, vậy hắn chữa trị cho y thì có ý nghĩa gì nữa?

Thật là một người kì quặc.

“Được.”

“Thật tốt quá.” Giản Phàm điểm vài cái lên lưng y, cởi bỏ huyệt đạo.

Mị Ảnh giật giật thân hình vẫn còn cứng ngắc.

“Trong khoảng thời gian này, ngươi trước hết là cứ ở đây, gian phòng kia là chỗ ở tạm thời của ngươi. Đúng rồi, có phải ngươi đã ăn hai loại độc khác nhau phải không?” Giản Phàm rót một chén trà cho y, không dấu vết hỏi thăm.

Y tiếp nhận, một ngụm trà nóng, “Đúng vậy.”

“Vậy ngươi có biết rõ độc tính của chúng không?”

“Không phải là độc sao?”

“Cho nên ── ngươi cũng không biết độc tính?”

Mị Ảnh nhíu mày, “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Rốt cuộc muốn nói cái gì a?”

“Không, không có.” Tránh khỏi chủ đề này, lại hỏi: “Vì cái gì ngươi muốn tìm cái chết?”

Mị Ảnh khẽ giật mình, khẩu khí rất kém, “Không liên quan đến ngươi!”

Nguyên nhân kia, y nói không nên lời.

Bởi vì yêu thích một người nam nhân, yêu tròn mười năm, che dấu tâm ý suốt mười năm, kết quả là…Lại bởi vì nhìn thấy một màn hoang đường không cách nào tiếp nhận kia mà đánh vỡ nát hết thảy tình ý mười năm của y.

Mình thật đáng cười.

“Thật có lỗi.”

“Vậy đi.” Tự giác là mình sai, vì không muốn hắn khó xử, Mị Ảnh tùy ý tìm chủ đề, “Tên của ngươi?”

“Giản Phàm, “Giản” trong đơn giản, “Phàm” trong bình phàm.”

Đơn giản, bình phàm? Cái tên thực thú vị.

“Còn ngươi? Ta còn chưa biết xưng hô với ngươi như thế nào.”

“Ta?” Tự giễu cười cười, “Ta gọi là Mị Ảnh.”

Giản Phàm sững sờ, “…Mị Ảnh? Đây là tên của ngươi?”

“Ta không có danh tự, ta từ nhỏ đã là cô nhi,  “Mị Ảnh” là chủ nhân giúp ta đặt.” Ngữ khí vô cùng dửng dưng.