Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 343-344: Tự chuốc lấy nhục




Chương 343

Đây đâu phải là giảm giá gì, rõ ràng là thả dây dài, câu cá lớn nha!

Nếu như vậy mà còn chưa đồng ý, vậy chẳng phải là heo rồi sao.

Nghe một hồi những thương nhân này bỗng cảm thấy Hàn Nghệ đúng là hiền lành thiện lương, giống như một con cừu vậy, thế là đều nhao nhao tỏ vẻ kích động, nguyện ý ủng hộ kế hoạch giảm giá của Hàn Nghệ. So với cái vẻ mặt lạnh nhạt, ích kỷ hồi nãy, quả thật là như hai người khác nhau!

Rama Sayyid đột nhiên nói: "Nhưng mà Hàn đông chủ này, hiện giờ có phải là hơi muộn rồi không, cho dù chúng ta đồng ý giảm giá, thì dân chúng cũng rất khó biết được nha!"

Hàn Nghệ cười nói: "Không muộn, không muộn, các vị đừng quên chúng ta còn có khu chợ lớn Đào Bảo. Hiện giờ quầy hàng ở chợ Đào Bảo cũng đều đã cho thuê toàn bộ rồi, mà người buôn bán ở đó, hơn nửa đều là bách tính trong và ngoài Trường An, bọn họ nhất định cũng mong Ngõ Bắc hưng vượng, ta nghĩ bọn họ nhất định sẽ đồng ý tuyên truyền cho chúng ta."

Rama Sayyid ngẩn người, gật đầu cười nói: "Nếu Hàn đông chủ đã suy nghĩ chu toàn như vậy rồi, ta không có gì để hỏi nữa."

Sau khi tiễn những thương nhân này đi, Hàn Nghệ quay về hậu viện, không khỏi thầm mắng một câu, xem ra thương nhân của bất cứ thời đại nào cũng đều không dễ lừa gạt như vậy, lẽ nào đây là tài năng bẩm sinh của loài người.

"Hàn tiểu ca, bọn họ đi rồi à?"

Lưu Nga thình lình đi tới.

Hàn Nghệ gật gật đầu.

Lưu Nga nói: "Bọn họ đều chấp nhận chứ?"

Hàn Nghệ cười nói: "Việc này nếu còn không chấp nhận, vậy bọn họ cũng không cần phải buôn bán nữa, về nhà nuôi lợn cho xong."

Lưu Nga gật gật đầu nói: "Vậy cũng phải, Phượng Phi Lâu chúng ta bỏ ra một trăm quan kiếm lời giúp bọn họ, chuyện tốt như vậy đi đâu tìm được chứ."

Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng một cái, cười nói: "Tỷ cũng đừng đau lòng nữa, chỉ là một trăm quan mà thôi, tỷ cứ chờ mà xem, vụ mua bán này, chúng ta vẫn là người lợi nhất. Chỉ cần Ngõ Bắc thịnh vượng, tiền sẽ chảy vào Phượng Phi Lâu chúng ta như nước sông, hơn nữa còn là liên tục không ngừng."

Lưu Nga không đau lòng thì cũng đau thịt a. Dù sao trước đây nàng cũng không tưởng tượng mình lại có ngày có thể khí phách như thế này, trực tiếp ném ra một trăm quan, nhưng xét đến thành công lần trước, nàng cũng không có gì để nói nữa, nói: - Vậy bọn họ tính giảm giá thế nào?

Hàn Nghệ đã quá rõ kiểu tâm lý này của Lưu Nga rồi. Một người lỗ, chuyện này sẽ khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng nếu biết có một đám người cùng lỗ với mình, trong lòng sẽ dễ chịu rất nhiều. Kỳ lạ là, hắn ta cũng không vì vậy mà bớt lỗ đi một văn tiền, đây chính là nhân tính, có thể một mình vui vẻ, chứ không chịu chia vui với nhiều người, có thể nhiều người cùng khổ, chứ không chịu khổ một mình. Cười nói: "Bọn họ cũng là người sĩ diện, ta đã ném ra một trăm quan rồi, nếu bọn họ chỉ đưa ra một chút ưu đãi, bọn họ còn có mặt mũi buôn bán ở đây sao. Tỷ yên tâm, bọn họ đều là người thông minh, biết nên làm thế nào."

Lưu Nga tuy có chút không yên lòng, nhưng Hàn Nghệ đã nói như vậy rồi, nàng cũng chỉ có thể yên tĩnh chờ đợi.

Hàn Nghệ đột nhiên hỏi: "Đúng rồi, chuyện bán vé đã lo xong chưa?"

Lưu Nga vội vàng nói: "Tất cả đã làm xong rồi, ngày mai tuyệt đối sẽ không có sai sót gì."

Hàn Nghệ "ừ" một tiếng, hỏi: "Trà Ngũ đã về chưa?"

Lưu Nga nói: "Chưa, mấy ngày nay Trà Ngũ luôn đi sớm về muộn, nhưng có hơn trăm hộ gia đình, việc này nhất thời cũng không xong được."

Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Chậm một chút cũng không sao, chỉ cần đừng có sai sót gì là được rồi."

Hôm sau.

Đây là một ngày muôn người mong đợi, bởi vì bắt đầu từ ngày này, Phượng Phi Lâu chính thức hủy bỏ chế độ xếp hàng, mà đổi thành chế độ bán vé.

Đây cũng có thể nói là sự ra đời của chế độ bán vé.

Cùng với sự xuất hiện của chế độ bán vé, cũng đã biểu thị rằng cuối cùng nam nhân cũng có thể xem 《 Bạch Sắc Sinh Tử luyến 》 rồi. Mấy ngày nay bọn họ đã không nhịn nổi nữa rồi, thứ này nếu ngay từ đầu đã không có thì sẽ chẳng có cảm giác gì, một khi có, rồi lại không có, như vậy thì khiến người ta vô cùng khó chịu, nhưng mà "Tài tử giai nhân" của Hoa Nguyệt Lâu cũng vì vậy mà nổi tiếng trong mấy ngày.

Không có được thứ tốt nhất, chỉ có thể tìm một thứ tương tự để an ủi tâm hồn cô đơn của mình.

Đương nhiên, mua vé cũng phải xếp hàng, nhưng việc này rất nhanh, không cần phải xếp hàng cả một buổi sáng, dù sao Phượng Phi Lâu cũng lớn như vậy, số vé cũng không phải quá nhiều.

Hơn nữa, mỗi người chỉ có thể mua một tấm vé.

Đúng giờ Tỵ bán vé, nhưng giờ Thìn, trước phòng bán vé đã xếp hai hàng dài, lần này cho dù là những con cháu quý tộc kia cũng không sai tôi tới đi xếp hàng mà đều đích thân xếp hàng, bởi vì trước giờ chưa từng nghe nói đến chế độ bán vé này, trong lòng cảm thấy vô cùng tò mò, bản thân cũng muốn thử xem sao.

Giờ Tỵ vừa đến, cửa gỗ lập tức mở ra, mọi người chen nhau đi đến.

Một văn tiền một tấm vé, có thể tự do chọn ghế ngồi còn dư lại, đơn giản tiện lợi.

Vì vậy, quá trình giao dịch rất nhanh chóng.

"Ha ha! Mua được rồi, mua được rồi! Ta mua được vé kịch rồi!"

Chợt thấy một người thanh niên giơ cao một tấm vé xem kịch trên tay, ra sức nhảy cẫng lên.

Hàn Nghệ lánh ở một bên quan sát, có phần đắc ý nói: "Mọi người nhìn những người mê kịch này xem, cũng đúng là điên cuồng a!"

Còn chưa dứt lời, chợt nghe thấy thanh niên kia nói; "Hàng đầu tiên ghế số năm, chỗ ngồi tốt nhất toàn trường, ai muốn, ai muốn."

"Ta muốn! Ta muốn!"

Lập tức có một đám người nhào đến.

"Ta trả năm văn tiền."

"Ta trả mười văn tiền."

Đệt! Tấm vé đầu tiên của lão tử lại bán cho bọn đầu cơ?

Vẻ mặt đắc ý kia của Hàn Nghệ lập tức cứng ngắc, đầu lông mày nhíu chặt lại, biểu cảm đó là muốn bao nhiêu hài hước, có bấy nhiêu hài hước.

Đám Hùng Đệ, Tiểu Dã đều bật cười ha hả.

Duy chỉ có Lưu Nga cũng là vẻ mặt căm giận, nói: "Những người này thật là đáng ghét, lại còn lấy vé của chúng ta đi kiếm tiền."

Tiền này vốn nên là bọn họ kiếm, căn cứ theo nhân tính mà nói, mình không kiếm thì được, nhưng người khác cũng không thể kiếm.

Hàn Nghệ cười nói: "Không sao hết, vé kịch càng bị những người này đầu cơ cao, càng có thể thể hiện văn hóa của Phượng Phi Lâu chúng ta, với lại người bán vé là người nghèo, người mua vé là người giàu, chúng ta cũng coi như là cướp của người giàu chia cho người nghèo đi."

Hùng Đệ cười he he nói: "Hàn đại ca nói rất có lý."

Hàn Nghệ chợt thấy Đỗ Tổ Hoa đứng bên cạnh, nhìn chằm chằm vào những người bán vé chợ đen kia, hai mắt đăm đăm, đầu tiên là sửng sốt, sau đó kịp phản ứng lại, cười thầm, suýt nữa thì quên tiểu tử này chính là lão tổ tông của dân phe vé, vỗ vỗ vai y, nói: - Hoa Tử, đệ đã không còn như trước nữa, tuyệt đối đừng kích động.

Đỗ Tổ Hoa ngẩn người, liếc nhìn Hàn Nghệ, cả khuôn mặt đỏ bừng, hiển nhiên là đã bị Hàn Nghệ nói trúng tâm tư.

Trong lúc mấy người nói chuyện, lại nghe thấy có người gào lên: "Chân dung trên vé này là ai vậy?"

Cái gì mà đầu người, rõ ràng chính là chân dung, không có học hành thì đừng mở miệng nói, như vậy sẽ chỉ làm lộ chỉ số thông minh của mình. Hàn Nghệ nghe vậy trong lòng thầm mắng.

"Hình như là Hàn Nghệ."

"Cái gì mà hình như, rõ ràng chính là thằng nhãi Hàn Nghệ."

"Ai ôi, Hàn Nghệ này đúng là không biết xấu hổ, lại còn in cả mặt của mình lên nữa."

"Ai nói không phải chứ, nhìn bình thường như vậy cũng dám làm chuyện này, ta còn thấy đỏ mặt thay cho hắn."

"In mặt của ta lên còn đẹp hơn hắn nữa."

"Ta còn nói sao vé này rẻ như vậy, dù gì cũng là làm từ vải, bây giờ ta mới hiểu, với cái mặt này, không thể nhiều hơn một văn tiền."

Đây đã không thể nói là tổn thương lòng tự trọng nữa, mà là lòng tự tôn bị người khác nghiền nát rồi.

Đúng là tức chết mất!

Hàn Nghệ ở đây đợi cái gì? Chính là đợi mọi ngươi khen hắn a, nào biết thứ đợi được lại là châm chọc chê cười, tóc đã dựng đứng lên rồi, thở gấp nói: "Mọi người đừng có kéo ta, ta phải đi liều mạng với bọn chúng. Ồ? Các người... các người... sao đều không kéo ta lại? Ồ không, ta nói là sao các người đều nhìn ta như vậy, có phải là ta nói không đúng không?"

Tiểu Dã lập tức vẻ mặt phẫn nộ, nói: "Hàn đại ca, đệ giúp huynh đi dạy dỗ bọn họ."

"À? Dạy dỗ? Nhất định phải dạy dỗ."

Hàn Nghệ hoảng sợ nhìn Tiểu Dã nghĩa khí ngất trời, thầm nghĩ, Tiểu Dã, bọn họ là miếng cơm manh áo cả chúng ta đấy, đệ dậy dỗ bọn họ, chúng ta ăn gì đây, là huynh đệ, đệ nên ngăn ta lại mới phải chứ.

Lưu Nga thì đã hiểu, nhưng vì bình thường Hàn Nghệ cũng chế giếu nàng không ít, vì vậy cũng không có giải vây cho Hàn Nghệ mà trốn ở bên cạnh cười trộm.

Con người Hùng Đệ tương đối đơn thuần, vốn không hiểu, nhìn Hàn Nghệ, Tiểu Dã phẫn nộ như vậy, vì thế nói: "Tiểu Dã, Hàn đại ca, chúng ta đừng chấp nhặt với bọn họ, chi bằng chúng ta đi chơi kinh tế nửa giờ đi."

"Kinh tế nửa giờ? Được đó, chủ ý này vô cùng được, vậy thì đi chơi bài trước đã."

Hàn Nghệ vội vàng nắm lấy cơ hội, ho nhẹ một tiếng, nói: "Nể Tiểu Béo lương thiện, Tiểu Dã, chúng ta bỏ qua đi, lần sau khi không có Tiểu Béo, chúng ta lại tìm bọn họ."

"Ồ."

"Tiểu Béo, đệ lại ngăn chặn một trận chém giết lớn rồi, đúng là công đức vô lượng a."

"He he."

"Vậy thì... chúng ta về thôi."

"Đi về đi."

"Ở đây có gì đáng xem đâu, chẳng có lấy một người thành thật, sẽ làm hư chúng ta mất, đi đi đi, chúng ta về chơi bài."

"Vậy đệ muốn cùng Tiểu Dã một nhóm."

"Chỉ cần có thể lập tức tránh xa chỗ này, đừng nói là Tiểu Dã, đệ với thần bài một nhóm cũng được nữa!"

Hàn Nghệ ngây thơ lương thiện cho rằng rời khỏi chỗ thị phi này là có thể rời xa những tiếng cười nhạo kia, nào biết...

Trong hậu viện của Phượng Phi Lâu, chỉ thấy Mộng Nhi các nàng vây quanh Hàn nghệ cười không ngừng.

"Kaka, Tiểu Nghệ ca, ta thật sự vô cùng khâm phục dũng khí của huynh, lại còn dám in mặt mình lên, huynh không sợ bị người ta cười nhạo sao."

Mộng Nhi che miệng cười khanh khách.

Hùng Đệ một tay chống cái đầu mập mạp, thở dài nói: "Mộng Nhi tỷ tỷ, mọi người đừng nói Hàn đại ca nữa, lúc nãy Hàn đại ca đã bị người ta cười nhạo một phen rồi."

Hàn Nghệ một tay che mặt, mập ca, ngươi đây là giúp ta, hay là hại ta thế!

"Vậy sao? Ha ha....! Tiểu Nghệ ca, ngươi đây đúng là tự chuốc lấy nhục a!"

Mọi người càng cười lớn hơn nữa.

Lưu Nga cũng là không nhịn cười được, nói: "Hàn tiểu ca, ngươi làm cái gì mà không được, lại cứ đem mặt mình lên trên đó?"

"Tỷ nói vậy là có ý gì?"

Hàn Nghệ thật sự giận rồi, đột nhiên đứng dậy nói: "Mặt của ta thì sao nào, tuy ta không được coi là đặc biệt anh tuấn, nhưng cũng coi là anh tuấn chứ, chỉ là kỹ thuật điêu khắc của ta hơi vụng về thôi. Hơn nữa, mấy người cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài, phải chú trọng bên trong. Mấy người có hiểu khuôn mặt này có ý nghĩa gì không, đây là bảng hiệu của Ngõ Bắc chúng ta, đây là kiểu mẫu của thành công, đây chính là sự bắt đầu vĩ đại, bọn họ đều là đố kỵ với ta mới nói như vậy, ta còn không tin đây là xấu, sau này phàm là Phượng Phi Lâu chúng ta xuất phẩm, ta đều sẽ in mặt của ta lên, ta phải cho bọn họ đố kỵ đến chết."

Lời này vừa nói ra, mọi người há hốc miệng thở ra.

Da mặt phải dày đến cỡ nào mới làm ra được chuyện này a!

Mộng Nhi che miệng, rung giọng nói: "Tiểu Nghệ ca, ngươi ... ngươi nói đều là thật sao?"

Lưu Nga kinh hoảng nói: "Hàn tiểu ca, ngươi chớ có xung động a!"

"Xung động cái gì, mẹ nó, ta vô cùng bình tĩnh!"

Hàn Nghệ hào khí vạn trượng vung tay lên, nói: "Các người yên tâm, con người ta không ăn mảnh, thứ ta theo đuổi là công bằng, bình đẳng, đến lúc đó ta sẽ cho mỗi người một bộ in kỷ niệm."

"Không cần đâu!"


Chương 344


Văn hóa của Phượng Phi Lâu là gì, còn không phải là công bằng, bình đẳng sao, Hàn Nghệ cũng chẳng thèm ăn mảnh, nhất định ai cũng sẽ có phần, chia sẻ áp lực trên người hắn.


Hơn nữa Hàn Nghệ này thích vượt khó đi lên, mọi người càng chửi thì hắn càng kiên định. Hắn muốn dùng chân dung của mình làm biểu tượng của hẻm Bắc. Thậm chí trong cơn tức giận, suýt nữa hắn còn làm một cái cổng lớn ở đầu hẻm, sau đó treo mô hình chân dung của mình lên, giống như ông già KFC vậy.


Hắn làm chân dung này, kỳ thật cũng chính là vì danh vọng. Triều Đường chỉ có thứ này, tại sao sĩ tộc oai như vậy, chính là bởi vì bọn họ thường xuyên tỏ vẻ tinh tướng, ngươi xem đến con gái của hoàng đế mà ta còn coi thường, ta phải oai đến mức nào. Cho nên, ngươi muốn nổi tiếng, ngươi muốn lên đời thì cần phải làm việc một cách hoàn mỹ, đặc biệt là hắn xuất thân hèn mọn, hắn cần phải khiến bách tính biết đến hắn, việc này đều sẽ có trợ giúp rất lớn đối với ước mơ và cả con đường làm quan sau này của hắn.


Nói đi nói lại, chửi thì chửi, nhưng bất luận nói thế nào, hình thức bán vé vô cùng thành công, sau một khắc đã bán hết toàn bộ số vé.


Sau khi vé bán ra, việc còn lại chỉ là chờ đợi.


Bất luận là Phượng Phi Lâu, hay là các cửa hàng khác ở hẻm Bắc đều đã bắt đầu ở trong công đoạn chuẩn bị cuối cùng.


Trong lúc bận rộn, hai ngày trôi qua rất nhanh, cuối cùng hẻm Bắc đã đợi đến ngày khai trương.


Lúc rạng sáng, tiếng keng keng keng... từ gác chuông phía xa truyền đến.


Sau đó liền nghe thấy tiếng mở cửa ken két khắp nơi.


Tiếng chuông này chính là dấu hiệu có thể mở cửa phường và cửa chợ rồi, bách tính có thể đi lại khắp nơi rồi.


Sau khi Hàn Nghệ đến Trường An, sự thay đổi lớn nhất chính là thói quen sinh hoạt này. Tiếng chuông không vang thì không thức dậy, còn có tác dụng hơn cả đồng hồ báo thức.


Đối với thân thể mà nói, đây cũng là một chuyện tốt, nhưng Hàn Nghệ thật sự vô cùng ghét tiếng chuông này, bởi vì tiếng chuông này đại diện cho sự giam cầm, hắn nghĩ người nên có thể tự do chi phối mỗi một giây đồng hồ, đây là một kiểu cướp đoạt đối với sinh mạng.


Trước đây khi Phượng Phi Lâu sắp diễn kịch vẫn luôn vô cùng bận rộn, bởi vì hẻm Bắc chỉ có một tiệm này của hắn, cái gì cũng phải tự làm, bất luận là ăn hay uống.


Nhưng hôm nay thì khác, bắt đầu từ hôm nay Phượng Phi Lâu chỉ là một nơi diễn kịch, tất cả những thứ khác giao cho người khác, ngược lại còn khá nhàn hạ, sau khi tiếng chuông vang lên, chỉ là đại ca Trà Ngũ này dẫn theo hơn mười người, uy phong bát diện đi xem xét khắp nơi, xem xem có chỗ nào chưa làm xong hay không.


Còn Hàn Nghệ, Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa thì lại không màng mưa gió chạy đi đánh thức Hùng Đệ ham ngủ, sau đó ra khỏi hậu viện, bắt đầu chạy bộ buổi sáng như thường ngày.


"Tiểu Béo?"


"Hả?"


Lúc này là lúc Hùng Đệ ít nói nhất, bởi vì y vẫn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.


Hàn Nghệ hết sức nghiêm túc, nói: "Ta tính mỗi ngày tập thể hình thêm một canh giờ, đệ muốn cùng tập không?"


Hùng Đệ lập tức tỉnh táo, lắc đầu mạnh mẽ.


Hàn Nghệ dụ dỗ, nói: "Tiểu Mập, chẳng lẽ đệ không muốn có một thân hình cường tráng à?"


"Không muốn."


Không biết sao lần này Hùng Đệ thông minh như vậy, trả lời rõ ràng dứt khoát: "Đệ cảm thấy đệ như thế này rất tốt a!"


Hàn Nghệ nói: "Đệ cũng đúng là tự tin đấy! Đệ tốt ở chỗ nào?"


Hùng Đệ cười he he nói: "Mọi người đều rất thích đệ như thế này."


Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, thầm nghĩ, cũng phải, thân hình này cũng là một trong những ưu điểm của cậu nhóc, nếu y rèn luyện giống như Sử Thái Long, không chừng sẽ không có ai thích y nữa, bỏ đi, bỏ đi, vẫn là ta luyện một mình thôi, nói: "Được rồi, được rồi, nhưng mà đệ không thể béo thêm nữa được."


Hùng Đệ ra sức gật đầu, nói thầm trong lòng, việc này cũng có thể ngăn cản sao?


Thì ra từ sau hôm bị mọi người chê cười một trận đó, cuối cùng Hàn Nghệ cũng bắt đầu ý thức được là phải chú trọng đến vẻ bề ngoài. Kiếp trước đẹp trai, làm tùy tiện thế nào cũng vẫn đẹp trai, nhưng kiếp này thì khác rồi, hắn phải chú ý một chút, hắn quyết định đi theo hình tượng nam tính, trước tiên là phải rèn luyện tốt thân thể, kỳ thật hắn vẫn luôn luyện tập, nhưng không có tính hệ thống, cơ bắp thì có, nhưng đường nét vẫn không rõ ràng, hắn phải luyện mình thành giống như người mẫu ở đời sau.



 



Khi đến hẻm Bắc, tất cả cửa hàng đều vẫn còn đóng cửa, bởi vì hôm nay vừa mới mở khai trương, mà giá đất của hẻm Bắc bị đầu cơ đắt như vậy, không có ai ở được, nhân viên cửa hàng đều vẫn sống ở chỗ cũ, hiện giờ hoặc là đang rửa mặt, hoặc là đang trên đường đến.


Hẻm Bắc lúc này vẫn hết sức yên tĩnh.


Nhưng đợi đến khi Hàn Nghệ bọn họ chạy vòng về đã thấy rất nhiều bách tính đi vào trong qua cửa bắc, ai ai cũng đều đẩy xe đẩy, không cần nói, những người này đều là những người bán hàng rong ở ngoại thành đến chợ lớn Đào Bảo buôn bán.


"Hàn tiểu ca, Hàn tiểu ca."


Chợt thấy một ông già giơ tay hướng về phía Hàn Nghệ hô lớn.


Hàn Nghệ vừa thấy, cười nói: "Là Đào lão bá à!"


Ông già này họ Đào, tên Thổ, tuổi tác bốn mươi nhưng nhìn như người năm mươi, vẻ mặt khắc khổ, tóc hoa râm, phụ thân từng là một thợ gốm, có tay nghề cao, chỉ là sau khi Đường triều kiến quốc, khuyến khích sản xuất nông nghiệp, vì không có lương thực, nhà ông ta cũng đi làm ruộng, nhưng cuộc sống rất bình thường, cùng với số người trong nhà càng ngày càng đông, cuộc sống lại càng thêm gian khổ.


Người mà, cùng cực tư động, chợ Tây thì ông ta không thể đến được, bởi vì chỗ đều đã bị người khác chiếm rồi, nghe nói có thể buôn bán ở hẻm Bắc, thể là liền đến thử vận may, ông ta vốn không đóng nổi tiền thuê mặt bằng, chỉ là Hàn Nghệ thấy đồ gốm của ông ta rất không tồi, rất có phong cách nghệ thuật, vì thế liền cho ông ta nợ một tháng tiền thuê, việc này khiến Đào lão bá vô cùng cảm kích Hàn Nghệ, nhìn thấy hắn là lập tức chào hỏi.


Mà bên cạnh Đào lão bá còn có hai người trẻ tuổi, là hai con trai của ông ta, nhưng nhìn lại có vẻ giống như cháu trai. Hàn Nghệ chạy tới, Đào lão bá lập tức bảo hai con trai hành lễ cảm ơn Hàn Nghệ, bản thân cũng cứ nước mắt tuôn rơi, chỉ thiếu chút nữa là nói Hàn Nghệ là bồ tát sống rồi.


"Được rồi, được rồi, nếu ông thật sự muốn cảm tạ ta thì nhanh phát tài một chút."


"Ai ôi, phát tài thì ta không dám nghĩ, chỉ mong có thể nuôi sống cái nhà này thôi. Hàn Nghệ cũng biết tình hình trong nhà ông ta, bởi vì đất đai trong phạm vi kinh kỳ này, hơn nửa đều nằm trong tay quý tộc, nhà lão Đào bọn họ có bốn người, đất đai cũng bị địa chủ cướp đi một ít, không còn lại bao nhiêu nữa, sống cũng khá nghèo khó, thuận miệng nói: "Các người đến đây cũng sớm thật đấy."


Đào lão bá nói: "Chúng ta sống ở ngoại thành, có thể không đến sớm một chút sao, cậu xem những người phía trước còn đến sớm hơn cả ta nữa. Ta cũng chỉ sợ đến muộn là không còn chỗ nữa."


Hàn Nghệ biết ông ta vẫn đang lo lắng, dù sao ông ta cũng chưa nộp tiền thuê, không buôn bán được, trong lòng khó tránh khỏi sẽ bồn chồn, cười nói: "Yên tâm, bất luận ông có nộp tiền thuê hay không, ông và chúng ta đã ký kết khế ước rồi, chỗ đó chính là của ông, trừ khi ông không đến. Đi đi đi, ta và ông vừa đi vừa nói."


Đào lão bá nghe nói vậy hết sức vui mừng, mối lo lắng trong lòng cuối cùng cũng đã lắng xuống.


Hàn Nghệ và mấy người này đi vào hẻm Bắc từ một lối đi nhỏ bên sườn bắc của hẻm Bắc.


Đi đến cửa sau của chợ lớn Đào Bảo, chỉ thấy một hàng rào chắn ngang trên đường, có năm ba người đi đến, hét lớn về phía những người bán hàng rong đang đẩy xe này: "Từng người một vào, tất cả xe để ở bên này."


Những người này nhìn trái nhìn phải, phát hiện nơi này khá là khuất, nhưng cũng không nghĩ xem, nếu như không khuất, có thể cho các người để xe không?


Một người trong đó nói: "Mấy vị tiểu ca, để xe ở đây có an toàn không?"


Người cầm đầu liền nói: "Các người cứ yên tâm, chúng ta sẽ trông coi giúp các người, hơn nữa sau khi các người vào trong sẽ lấy bảng xe, đợi khi đóng cửa sẽ đến lấy xe theo bảng xe."


Đây chính là bãi đỗ xe đầu tiên nhất.


Hàn Nghệ là người hai thái cực, đối với cuộc sống thường nhật của mình thì đúng là tùy tiện đến mức không thể tùy tiện hơn nữa, qua lại với vài nữ nhân đều được, nhưng đối với công việc, hắn vẫn theo đuổi sự hoàn mỹ, bởi vì công việc trước đây của hắn, nếu như không hoàn mỹ thì hắn toi rồi, mặc dù công việc đã thay đổi, nhưng thói quen vẫn còn.


Mà đối với một khu chợ mà nói, không phải là mở một cửa hàng đơn giản như vậy, cần phải có quy phạm, đương nhiên, phải là quy phạm hợp lý, ví dụ bãi để xe, nếu không làm như vậy, người người đều muốn tranh đến trước, người người đều muốn tranh vị trí đẹp, người người đều lo bị người khác lấy trộm xe, đừng coi đây là một vấn đề nhỏ, đừng nghĩ chỉ là một cái xe đẩy bằng gỗ, nhưng đây trực tiếp ảnh hưởng đến hoạt động của khu chợ, nếu như một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, có ba trăm ngày mọi người đều tranh cãi vì chuyện xe cộ, vậy thì chủ nhân của hẻm Bắc là ngươi đã làm không đúng rồi.


Vì vậy từ ngày đầu tiên Hàn Nghệ đã chế định quy phạm tiêu chuẩn nghiêm khắc cho tất cả những chi tiết có thể dự tính được, nhưng vẫn không thể nói là hoàn mỹ, bởi vì đây chỉ là việc có thể dự tính, có những chi tiết phải sau khi mở chợ rồi mới có thể nhìn thấy được.


Mọi người nghe xong, đều theo lời, xếp hàng ngay ngắn nhận bảng gỗ, đi qua hàng rào gỗ, lập tức có người đi lên hướng dẫn bọn họ để xe ở vị trí được viết trên bảng xe, và còn thuận tiện nói cho bọn họ biết làm thế nào để tìm vị trí theo bảng xe.


Những người bán hàng rong này cảm thấy hết sức hài lòng với biện pháp này của hẻm Bắc, yên tâm không ít, đây là điều mà hai chợ kia không có, hai chợ kia rộng rãi, xe đẩy gỗ vĩnh viễn là đặt ở bên cạnh quầy hàng.


Bởi vì mọi người đều tuân thủ quy định, vì vậy rất nhanh, bãi đất trống phía sau này đã để đầy xe đẩy gỗ.


"Đông chủ...!"



 



Mấy người canh cổng này bỗng nhiên nhìn thấy Hàn Nghệ xuất hiện trước mặt, không khỏi giật mình.


Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Ta có đáng sợ như vậy không. Ngươi làm rất tốt, tiếp tục cố gắng."


Vừa nói, hắn vỗ vỗ vai người đứng đầu nhóm mấy cái, sau đó liền đi vào trong.


Một câu nói đơn giản này khiến mấy người này tự tin gấp trăm lần, dường như đều tràn đầy tình cảm mãnh liệt đối với tương lai.


Sau khi để xe, mọi người liền lần lượt dỡ hàng, khiêng hàng hóa từ cửa phía sau đi vào chợ lớn Đào Bảo, Hàn Nghệ cũng cùng Đào lão bá đi vào trong.


Chợ lớn Đào Bảo này vô cùng đơn giản, chỉ là một cái lán gỗ lớn, bên trong là một dãy bàn dài xếp ngay ngắn, toàn bộ chiếc bàn dài này đều có thiết kế ngăn kéo, ở giữa là một lối đi nhỏ, đại khái có khoảng ba mươi chiếc.


Nhưng rất nhanh, chỉ thấy các loại hàng hóa đã sắp xếp trên bàn, có đồ ăn, có thịt rừng, có gia cầm, có chiếu cỏ, có khắc gỗ, có dụng cụ săn bắn, có đồ gốm, còn có một số đồ ăn vặt hương vị đặc biệt, dù sao cũng là bao la vạn tượng.


Còn những người bán hàng rong này cũng mang tâm trạng vô cùng kích động, hoàn toàn có thể nhìn ra trên mặt bọn họ đều có một ánh sáng rực rỡ.


Hàn Nghệ biết, đây chính là một kiểu khát vọng đối với việc kiếm tiền.


Bởi vì chế độ chợ xưởng của triều Đường, mặc dù đã cứu sống nền nông nghiệp, nhưng lại khiến bách tính mất đi mơ ước về tương lai, không thể phát tài, bắt đầu từ khi ra đời, ngươi đã phải sống cả đời với ruộng đất trước nhà. Bách tính thời đầu Đường thì sống hết sức vui vẻ, bởi vì bọn họ đến từ trong chiến hỏa, thứ bọn họ cần là cuộc sống an định, nhưng bây giờ bách tính đã bắt đầu cảm thấy cuộc sống tịch mịch, bình thản khiến bọn họ cảm thấy vô cùng nhàm chán, cuộc sống bọn họ cần không chỉ là an định nữa, bọn họ cần cuộc sống tốt hơn, phong phú hơn.


Đây là nhân tính.


Buôn bán không phải là việc người có thể áp chế, bởi vì đây là một kiểu cụ thể hóa của nhân tính.


Hàn Nghệ nhiệt tình chào hỏi với mọi người, thấy tất cả đều đang tiến hành đâu vào đấy, trong lòng vô cùng hài lòng, kỳ thật hắn lo lắng nhất chính là chợ lớn Đào Bảo này, bởi vì ở đây người tốt người xấu lẫn lộn, không giống như cửa hàng bên ngoài, nhân viên đều là người từng trải qua huấn luyện chuyên môn, bách tính ở đây thì không có, bởi vì Hàn Nghệ hy vọng chợ lớn Đào Bảo chính là một nơi giao lưu của bách tính, tự do, bình đẳng, quá chính thức hóa sẽ mất đi văn hóa của chợ lớn Đào Bảo.


Thị sát một vòng, Hàn Nghệ đột nhiên nhớ ra mình vẫn đang mặc bộ đồ chạy bộ, tuy đã rửa mặt, nhưng đầu tóc vẫn chưa chỉnh trang, hai ngày trước còn muốn chú trọng dung mạo, lát nữa khách đến rồi, cái mặt này biết để đi đâu, nói: "Tiểu Béo, chúng ta về thôi... Tiểu Béo."


Vừa quay đầu lại, đột nhiên phát hiện ba tên nhóc đều đã biến mất.


Người đi đâu rồi?


Hàn Nghệ vội vàng liếc mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy tên thổ hào mãi mãi mang theo tiền Tiểu Béo này đang dẫn đầu Tiểu Dã và Hoa Tử đi mua đồ.


Trời ạ! Chẳng lẽ bọn chúng muốn nói với ta, ưu điểm duy nhất của người mở chợ chính là có thể mua hàng từ sớm?


Hàn Nghệ buồn bực hét lên: "Tiểu Béo, chúng ta phải về rồi."


"Ồ, đến đây."


Hàn Nghệ am hiểu nhân tính biết ý của "đến đây" này, trực tiếp đi lên, lôi đám Tiểu Béo ra ngoài.


Nhưng chỉ trong thời gian chớp mắt, ba tên nhóc này đã đang cầm một đống đồ trên tay.


Nhưng Hàn Nghệ nhìn thấy tất cả, cảm thấy hết sức vui vẻ, đây là một dấu hiệu vô cùng tốt.


Ra đến cửa chính, Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy chữ lớn đang dựng đứng trên nóc nhà... Chợ Đào Bảo.


Tấm biển? Áp phích?


Đó đều đã trải qua rồi.


Còn sơn màu sơn đỏ, dưới ánh nắng mặt trời, thật là sáng rực rỡ a!


Hàn Nghệ hơi đắc ý cười ha ha, nói: "Tiểu Mã, xin lỗi nhá."