Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều

Chương 98: Rốt cuộc là ai sai?




dịch: mafia777

- Á!

Một tiếng thét chói tai, Tiêu Vân vọt ra khỏi phòng như tia chớp, lại nghe một tiếng "rầm", cửa phòng bếp đóng chặt lại: - Tên hạ lưu này, tắm cũng không đóng cửa cho chặt.

Ta hạ lưu? Đây rốt cuộc là cái thế giới gì a!

- Đại tỷ, cô cũng không phải không biết, cửa phòng bếp này cho dù đóng chặt tới đâu, cũng khó có thể đỡ nổi mãnh hổ chưởng kia của cô.

Hàn Nghệ càng nói càng phẫn nộ: - Ta nói cô cũng thật là, chẳng lẽ cô không biết vào phòng là phải gõ cửa sao?

- Ai vào phòng bếp cũng gõ cửa à!

Thật ra Tiêu Vân không tắm ở phòng bếp, dù sao cũng có quá nhiều chỗ có thể rình rập, Tiêu Vân vẫn luôn đem nước vào trong phòng tắm, hơn nữa cũng là lúc ở trước phòng không có người, cho nên nàng cũng không ngờ đến điểm này.

Đây... Ừm, cô ta nói hình như cũng có chút đạo lý, đều trách cái nhà rách nát này, làm ta lộ trinh tiết, thật là buồn cười!

Tiêu Vân gặp Hàn Nghệ không lên tiếng, càng thêm đúng lý hợp tình, nói: - Còn ngươi nữa, đang yên đang lành sao lại chạy đi tắm.

Hàn Nghệ nói: - Không phải cô bắt ta thay y phục sao, cô thay y phục không tắm sao?

- ...!

Lần này đến lượt Tiêu Vân trầm mặc.

Hàn Nghệ hừ nói: - Cô nói bây giờ phải làm sao đây, cái nên nhìn cô đã nhìn rồi, cái không nên nhìn cô cũng đã nhìn, cô nhất định phải bồi thường cho ta, ta yêu cầu cũng không nhiều, cô cứ tắm một lần cho ta xem, như vậy công bằng nhất... Tiêu Vân, Tiêu Vân, cô không thể nhìn người ta xong lại mặc kệ như vậy.

Ngoài phòng vẫn là một khoảng yên tĩnh.

Nữ nhân này thật lòng hết thuốc chữa rồi.

Hàn Nghệ lắc đầu, hắn cũng không phải quá để ý việc bị người khác nhìn mình nude, là một lãng tử đâu có để ý đến phương diện này. Ở hậu thế, phụ nữ từng nhìn của hắn không ít, chuyện uống say rồi cởi quần trên đường cũng từng làm không ít, mấu chốt là thái độ này của Tiêu Vân khiến hắn vô cùng bực bội, đến một câu xin lỗi cũng không có, vẫn còn trả đũa. Lại đưa mắt nhìn chung quanh, nhìn phòng bếp đơn sơ nói: - Nhà này sợ rằng cũng chỉ có nhân tài không có truy cầu đối với cuộc sống như ta đây ở được thôi.

Nói đến đây, hắn thầm nghĩ, nếu đã tính ở đây lâu dài mà cứ sống trong cái nhà rách nát này cũng không tốt nhỉ, quan trọng là giường của mình lại giống như ở nơi công cộng, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, vị khách này chắc chắn là ngồi trên giường của ta, chuyện này không được, dù sao trong khoảng thời gian này cũng không có việc gì, chi bằng sửa sang lại chút?

Sau khi tắm rửa xong đi ra, phòng trước vắng vẻ, cửa phòng trong đóng chặt.

Hàn Nghệ mình trần nhìn vào cánh cửa đóng chặt kia, trong lòng bắt đầu lẩm bẩm, không công bằng, quá không công bằng rồi, dựa vào cái gì mà cửa của cô có khóa, cửa của ta không có khóa, không được, ta cũng phải khiến cô không có khóa.

Hắn cười xấu xa bước lên trước, giơ chân lên liền đá một cước.

Rầm!

Cửa lập tức mở ra, còn nghe thấy một tiếng "cạch", cái then gỗ sau cửa rơi thẳng xuống đất.

- Á!

Nghe thấy tiếng chân, Tiêu Vân đứng dậy, kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, ngươi làm gì?

Hàn Nghệ đầu tiên là sửng sốt, chỉ thấy mặt của Tiêu Vân đỏ bừng bừng, đến cổ cũng đỏ lên, phải biết việc này đã trôi qua rất lâu rồi, nhưng mặt Tiêu Vân vẫn còn vô cùng đỏ, thầm nghĩ, chẳng lẽ cô ta chưa từng nhìn thấy đàn ông khỏa thân? Trên mặt cũng có vẻ vô cùng bi phẫn: - Cô... sao cô có thể như vậy, ta lớn như thế này, vẫn chưa từng bị nữ nhân nhìn, nhưng mà... nhưng mà cô lại cướp đi trinh tiết của ta như vậy, ta... ta không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa, hu hu hu...

Tiêu Vân vốn đã xấu hổ đến mức muốn độn thổ cho xong, bây giờ nghe thấy Hàn Nghệ nói nàng như vậy, càng phẫn nộ hơn, nói: - Ngươi còn dám nói, ta lớn như thế này, còn... còn chưa từng nhìn thấy nam nhân... chính là tên hạ lưu nhà ngươi đã làm bẩn mắt của ta, ngươi không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa, ta cũng không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa, ta muốn cùng ngươi đồng quy vu tận.

Nói xong, nàng liền lao đến thật.

- Đợi một chút.

Hàn Nghệ sợ đến vã mồ hôi, vội vàng giơ tay: - Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói, hà tất phải động đao động thương, chúng ta đều còn trẻ, không nên xung động, không nên xung động. Trong lòng lẩm bẩm, trời ạ, đây rốt cuộc là ai nhìn ai a!

Tiêu Vân hừ một tiếng:

- Ngươi nói, bây giờ nên làm sao?

Chẳng lẽ vẫn đúng là ta đã làm bẩn mắt của cô, đệt, phụ nữ đã gặp nhiều rồi, phụ nữ cực phẩm giống như cô đây, đúng thật vẫn là lần đầu ta gặp. Hàn Nghệ vừa nghe câu này, tức đến nỗi hận không thể thật sự cùng cô ta đồng quy vu tận, nhưng lại thành thật nói: - Cô đã chịu thiệt thòi lớn như vậy, quả thực ta có lỗi với cô, nếu không thì như vậy, cô cởi hết ra cho ta xem thử, cũng làm bẩn mắt của ta nữa, như vậy không phải là công bằng à.

- Ngươi nghĩ cũng hay lắm, nếu ngươi dám nhìn trộm ta, ta sẽ móc mắt của ngươi ra.

Tiêu Vân đỏ mặt, tức giận trừng mắt nhìn Hàn Nghệ.

Chậc chậc, lòng dạ đàn bà là độc ác nhất, lòng dạ đàn bà là độc ác nhất a! Trong cổ họng Hàn Nghệ phát ra tiếng than vãn, nói: - Cô cần phải như vậy sao, chúng ta tốt xấu gì cũng là phu thê, thưởng thức thân thể của cô, không phải chính là việc ta làm sao.

Tiêu Vân vừa nghe hai từ phu thê không khỏi biến sắc, nghiêm mặt nói: - Vậy thì ngươi cũng phải coi ta là thê tử của ngươi a.

Lại chiêu này. Hàn Nghệ mỉa mai nói: - Ý của cô, ta coi cô là thê tử của ta, thì có thể nhìn.

Tiêu Vân nhướn mày liễu lên nói: - Đung vây a. Ngươi coi ta là thê tử ngươi sao?

Mịa! Thật đấy à, nữ nhân này muốn lấy chồng đến điên rồi à.

- Khụ khụ khụ! Hàn Nghệ gãi đầu, có chút biết sợ rồi: - Được rồi được rồi, thật ra ta cũng không có ý gì khác, chỉ là ta hơi lạnh, muốn cô lấy y phục cho ta mặc.

Tiêu Vân liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, không nói lời nào.

Mẹ kiếp, sớm biết sẽ đến nước này, ta thật sự nên ôm lấy chân cô ta nói ta đã sai, Hàn Nghệ quay đầu đi, ánh mắt có vẻ trốn tránh: - Ờ, là cô không lấy đấy, đừng có đến lúc đó lại trách ta không mặc y phục của cô làm.

Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài, nhưng đột nhiên nghĩ, y phục này hình như đều ở phòng trong, lại xoay người lại, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lại nghe thấy một tiếng "rầm" vang lên.

Hàn Nghệ lấy bộ y phục từ trên mặt xuống, nhìn kỹ chiếc áo vải thô này, qua một hồi lâu, hắn khẽ thở dài, mặc y phục vào, vươn người một cái, thầm nói, hình như... hình như cũng không phải là quá khó coi. Lại nằm xuống giường, gối đầu lên hai tay, lại thở dài một tiếng, qua một lúc, trong phòng trong đột nhiên vang lên tiếng đàn, tiếng đàn du dương ngấm vào tim, dần dần, Hàn Nghệ đã ngủ say rồi.

Cũng không biết qua bao lâu, một mùi thịt thơm phưng phức, Hàn Nghệ tỉnh lại sau giấc ngủ, hắn hơi mở mắt ra, thì thào: - Giờ nào rồi nhỉ?

Bên cạnh đột nhiên có người nói: - Đã là đêm rồi.

Hàn Nghệ mở trừng mắt ra, chỉ thấy Tiêu Vân đang ngồi đối diện hắn, trong tay bưng hai bát vịt quay đã thái xong.

- Wow! Thơm quá! Tay nghề của cô tốt như vậy thì khi nào thế. Hàn Nghệ dịu mắt, ngồi dậy.

Tiêu Vân khẽ hừ nói: - Ngươi bớt nịnh bợ đi.

Ta đây là nịnh bợ sao, ta đây rõ ràng chính là châm biến cô a! Hàn Nghệ trợn trắng mắt, nói:

- Ý ta nói là đao công của cô.

- ...!

Trên trán Tiêu Vân lập tức hiện lên ba đường kẻ đen, nói: - Còn không mau đi lấy bàn.

- Ồ.

Hàn Nghệ mang bàn thấp lên.

Tiêu Vân đặt vịt quay xuống, mỗi người một bát.

Hai người yên lặng ăn, không khí có một chút lúng túng.

Hàn Nghệ đột nhiên chú ý tới, Tiêu Vân thường hay liếc mắt giống như mình, dứt khoát buông vịt quay trong tay xuống, nói: - Cô cứ nhìn trộm ta làm gì? Thật ra cô có thể quang minh chính đại nhìn, ta cũng đâu có đánh lại được cô.

- Ai nhìn trộm ngươi, đúng là không biết xấu hổ.

Tiêu Vân đỏ mặt lên: - Ta chỉ nhìn y phục ta làm, ngươi xem, không phải mặc cũng rất hợp sao.

Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Phải phải phải, rất hợp, rất hợp. Mặc cũng đã mặc rồi, còn có gì đáng nói nữa.

Tiêu Vân thản nhiên nói: - Sau này y phục của ngươi cứ giao cho ta hết đi.

- Khụ khụ khụ. Nước... nước...

- Ngươi làm sao vậy?

- Nghẹn... nghẹn rồi. Nước.

Tiêu Vân vội vàng đưa cho hắn một chén nước, Hàn Nghệ vội vàng nhận lấy uống một ngụm, lúc này mới thở hắt ra, mặt lại cả kinh nói: - Không phải cô nói đùa chứ?

- Nói đùa cái gì?

- Làm y phục giúp ta a!

- Không phải.

- Cô... Thôi đi, thôi đi, tùy cô vậy.

Hàn Nghệ chỉ cảm thấy vô cùng đau đầu, đến nói cũng chẳng buồn nói nữa, lại tiếp tục ăn.

Một lát sau, dường như Hàn Nghệ đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nói: - Haiz, ta cảm thấy thế này rất không công bằng.

- Ừm?

Tiêu Vân nghi hoặc nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ nói: - Tại sao lần nào cũng đều là ăn cơm trên giường của ta.

Tiêu Vân nói với vẻ đương nhiên là vậy: - Trước giờ đều là như thế này a.

- Trước giờ không có nghĩ là sau này cũng phải như vậy. Hàn Nghệ nói: - Cô thích sạch sẽ, ta cũng thích sạch sẽ, ta dự định xây mấy gian phòng, còn cả phòng bếp nữa, hễ có mưa là lại dột khắp nơi, nhân tiện sửa lại một chút.

Tiêu Vân kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.

- Cô nhìn ta như vậy làm gì?

- Ngươi... ngươi còn biết xây nhà?

Hàn Nghệ tức giận nói: - Cô có khả năng mà nữ nhân không có, ta có khả năng của nam nhân, cô lợi hại hơn ta nhiều như vậy, nhưng ta cũng không có kinh ngạc đến mức giống như cô.

Tiêu Vân chùi miệng, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy vẻ hưng phấn: - Được thôi! Ngươi nói xây, vậy thì xây đi, nhưng ngươi có thể làm cái then cửa trong phòng ta trước không.

- Cái này không cần thiết. Hàn Nghệ lắc đầu, khóa này hắn nhất định sẽ không làm.

- Tại sao?

- Thật ra cho dù cô mở toang cửa ra, ta thấy cũng không có nam nhân nào dám bước chân vào, trừ khi hắn có vấn đề, muốn nếm thử cảm giác mạo hiểm.

- ------------

Thật sự cũng không phải là Hàn Nghệ nói đùa. Trước đây hắn không để ý mấy cái này, ổ heo cũng được, ổ chó cũng được, đối phó một hai tối, hắn hoàn toàn không để ý, nhưng nếu là hiện tại, hắn đã dự định sống ở đây lâu dài, dần dần đã bắt đầu chú ý đến những cái này, nhưng phàm là người, ai không muốn sống thoải mái một chút.

Ngày thứ hai, Hàn Nghệ đến lò rèn bảo thợ rèn làm một số công cụ, sau đó lại tìm hai người trợ giúp.

Chính là Hùng Đệ và Tiểu Dã.

- Vị này là Hùng Đệ. Tiểu Dã, chắc cô cũng đã gặp, là người thôn chúng ta.

- Người bạo lực này... Ặc... tỷ đừng nhìn ta như vậy, trước một đại mỹ nữ siêu cấp xinh đẹp, chỉ là... chỉ là ta... khụ khụ, các người hiểu mà.

Hùng Đệ dường như không quá chú ý nghe lời của Hàn Nghệ, nhìn Tiêu Vân với vẻ mặt khiếp sợ.

- Tiểu Mập, Tiểu Mập.

Hàn Nghệ thấy Hùng Đệ giống như bị người khác niệm chú, khẽ đẩy cậu một cái.

Hùng Đệ ngỡ ngàng mở to hai mắt, nhìn Hàn Nghệ nói: - Hàn đại ca, vị đại tỷ tỷ xinh đẹp này chính là thê tử của huynh sao?

Hàn Nghệ xoa xoa mặt, rất không muốn gật đầu.

Hùng Đệ hoang mang nói: - Hàn đại ca, Tiểu Mập không hiểu lắm, tại sao huynh có thê tử đẹp như vậy mà vẫn muốn đi Trì...

- Khụ khụ!

Hàn Nghệ khoác một tay lên vai Hùng Đệ, thấp giọng nói: - Tiểu Mập, cơm có thể ăn bừa, nói thì không thể nói bừa, thật sự sẽ chết người đấy, còn không mau chào hỏi. Trong lòng lại hối hận vạn phần, sao ta lại quên thằng mập này là một kẻ lắm lời siêu cấp, chẳng may lỡ miệng thì ta sẽ gặp cuồng phong bạo vũ như thế nào a!

- Ah.

Hùng Đệ gật gật đầu, nói với Tiêu Vân: - Chào tẩu tẩu, hì hì, tẩu gọi đệ là Tiểu Mập là được rồi.

Tiểu Dã cũng nói theo một câu.

Tiêu Vân đầu tiên là trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, sau đó nói với Hùng Đệ và Tiểu Dã: - Đừng gọi là tẩu tẩu, ta không đảm đương nổi, gọi tỷ tỷ.

Trong lúc nói, nàng lại liếc mắt nhìn Hàn Nghệ hai lần, Hàn Nghệ cũng dứt khoát đưa mắt lên nhìn trời.

- Ồ, chào đại tỷ tỷ.

Hùng Đệ lại ngoan ngoãn gọi một câu.

- Ngoan lắm, Tiểu Mập, qua chỗ tỷ tỷ.

Tiêu Vân đột nhiên vẫy vẫy tay.

Hùng Đệ đi tới, ngẩng khuôn mặt béo phị lên, nói: - Tỷ tỷ, có chuyện gì sao?

Tiêu Vân hỏi: - Tỷ tỷ hỏi đệ, bình thường Hàn đại ca hay dẫn đệ đi đâu chơi.

Hùng Đệ nhìn sang Hàn Nghệ, lập tức cúi xuống lắc đầu: - Không thể nói, không thể nói.

- Không thể nói sao?

Tiêu Vân nheo mắt, bắn ra ánh mắt sắc bén, mạnh mẽ.

Hùng Đệ sợ tới mức rụt cổ lại.

Trời ạ! Tiểu Mập, đệ theo ta lâu như vậy, sao đến lừa người khác mà cũng không biết. Hàn Nghệ vội vàng kéo Tiểu Mập sang một bên, quay sang Tiêu Vân nói: - Cô làm gì, Tiểu Mập người ta còn nhỏ tuổi, cô đừng có dọa người ta nữa.

Tiêu Vân liếc nhìn Hàn Nghệ: - Vậy ngươi nói.

- Nói cái gì? Ta dẫn bọn chúng vào thành chơi, đi buôn bán a, đây không phải rất bình thường sao.

- Thật sao?

- Đúng vậy, đúng vậy, Hàn đại ca nói không sai.

Hùng Đệ liên tục gật đầu.