Thanh Quan

Chương 1132: Nữ nhân thần bí (4)




Mà giờ khắc này Tần Mục chỉ cảm thấy Chu Tiểu Mai bị nhiều người bắt tay, trong lòng có chút không thoải mái. Cho dù nàng chỉ làm theo lễ tiết vừa chạm liền buông, nhưng trong lòng hắn vẫn không vui. Hắn thậm chí suy nghĩ, có nên cho nàng sớm bỏ qua chiếc ghế tổng tài, an tâm ở nhà sinh con nuôi nhi đồng.

Tiếng lòng Chu Tiểu Mai như có cảm ứng, ngồi thẳng người, trong khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, lòng hiểu mà không nói, khóe môi hiện lên ý cười ôn nhu.

Mà lúc này Hà Tinh nhìn thấy được hình ảnh kia, biểu tình trên mặt nhất thời vô cùng thất vọng, nhưng nàng cắn chặt môi, nhủ thầm:

- Hà Tinh, thật không biết thả ra, là người có gia đình thì thế nào, tình yêu luôn xuất hiện ở thời gian sai lầm cùng địa điểm sai lầm, nhưng nếu bỏ qua, cả đời sẽ tiếc nuối.

Toàn bộ công nhân cùng máy móc đều được đưa vào hiện trường thi công, sau buổi phát biểu các vị lãnh đạo cần đi tham gia tiệc chúc mừng. Nhìn xe của những vị lãnh đạo nối đuôi nhau rời đi, Tần Mục đang định quay về cơ quan, lại nhận được điện thoại của đệ nhất thư ký, vị lãnh đạo đến từ thủ đô đã điểm danh Tần Mục cùng đi theo tiếp khách.

Tần Mục nhất thời có cảm giác xấu nảy lên trong lòng.

Lãnh đạo đến từ thủ đô họ Mộ, tên Mộ Thiên Các, một dòng họ thật kỳ quái, giống như cha mẹ hắn biết hắn sẽ bước lên chính đồ. Thiên Các, ở tân Trung Quốc đơn giản chỉ cục chính trị, ở trong quan trường mà hắn còn dám dùng tên này, năng lượng không nhỏ. Lúc trước Tần Mục hỏi thăm qua tình huống của hắn, quan hệ bên thủ đô chỉ nói hắn từ Thượng Hải điều tới thủ đô, thời gian không lâu, ngay một hai tháng đầu khi Tần Mục đảm nhiệm chức vị trong văn phòng khai phát.

Mộ Thiên Các hơn bốn mươi tuổi, tuổi tác như vậy có thể từ thành phố trực thuộc trung ương điều thẳng tới thủ đô, tiền đồ vô cùng rộng lớn. Khi Tần Mục gõ cửa đi vào, hắn phát hiện ánh mắt Mộ Thiên Các nhìn mình mang theo chút địch ý ẩn sâu. Cỗ địch ý này mặc dù chỉ chợt lóe rồi mất, nhưng Tần Mục rõ ràng có loại cảm giác lạnh lẽo, thật giống như quần áo trên người mình đều bị xé bỏ, Mộ Thiên Các phảng phất như muốn nhìn thấu nội tâm của mình.

Loại cảm giác này chỉ xuất hiện khi lâm đại địch. Tần Mục kinh hãi, hắn lần đầu tiên gặp mặt Mộ Thiên Các, vì sao người kia lại như mang theo lưỡi dao sắc bén đi tìm mình quyết đấu, quả thật là tư thế của người sẵn sàng chiến đấu.

Tần Mục thoáng cúi đầu, hai tay đặt xuôi bên hông, ngón tay thoáng động. Thân ở quan trường, không thể đem ý tưởng đích thực của mình biểu lộ ra ngoài, nhất là trước mặt nhiều đại lão, dáng tươi cười nhanh chóng hiện lên khuôn mặt hắn, người không biết chuyện nhìn vào nhất định sẽ cho rằng Tần Mục cảm thấy đắc chí vì bước vào buổi tiệc này.

Mộ Thiên Các chỉ nhìn thoáng qua Tần Mục, sau đó lại trò chuyện với lãnh đạo đến từ tỉnh ủy.

Hàn Đại Bình tự nhiên cũng ngồi yên tại chỗ, chỉ dùng ánh mắt lo lắng nhìn Tần Mục. Hàn Đại Bình xưa nay nhanh mồm nhanh miệng, nhưng cho dù hắn chỉ biểu lộ trên sắc mặt, không thông tri cho Tần Mục, Tần Mục cũng cảm giác Mộ Thiên Các có điểm bất thường.

Vấn đề ở chỗ, bậc thềm bất đồng, đấu tranh bất đồng. Quan tại thủ đô đi xuống thị sát, so với quan chức địa phương đã lớn hơn một cấp, càng khỏi nói quan chức như Tần Mục. Tần Mục lại tiếp tục giả vờ vô tình quan sát Mộ Thiên Các, phát hiện biểu tình của hắn đã hòa ái, cho dù tiếp xúc ánh mắt Tần Mục lại lộ ra vẻ quan tâm cùng thưởng thức, giống như nháy mắt sắc bén vừa rồi chỉ là ảo giác của Tần Mục.

Có lẽ mấy ngày nay mình quá khẩn trương. Trong lòng Tần Mục tự an ủi, ánh mắt giao tiếp với Chu Tiểu Mai. Chu Tiểu Mai bỏ kính râm, áo khoác đặt bên cạnh, mặc tiểu âu phục màu trắng ngà. Nàng đã quen với loại trang phục này, nhưng ngực trái có thêm cây trâm hoa hồng. Khóe môi nàng hiện lên ý cười nghiền ngẫm, cũng không dời ánh mắt, đem ánh mắt Tần Mục vạch đến trên cây trâm kia.

Không thể phủ nhận, có thể làm cho đàn ông bị hấp dẫn chỉ có hai chuyện, một là vô tận giết chóc, một là làm bẩn thánh khiết, Tần Mục chợt kích động, vì vậy không nghe được câu hỏi của Mộ Thiên Các.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, Tần Mục nháy mắt phát hiện không khí chung quanh không đúng, giật mình ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng tươi cười của Mộ Thiên Các đã biến mất, khóe môi nhếch lên ý cười trào phúng. Biểu tình Phương Chấn Bang chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mà Quốc Thụy Tường vui sướng khi thấy người gặp họa. Hàn Đại Bình càng khoa trương, trong tay bưng chén che giấu nụ cười, nhưng Tần Mục thật quen thuộc hắn, thấy được bàn tay hắn đang siết chặt lại, rõ ràng đang nín cười.

Diễn cảm của ban thường ủy khác nhau, nhưng có chuyện cũng không thể tránh né, Tần Mục đắc tội với người, hơn nữa còn là nhân viên quan trọng trong thủ đô.

Tần Mục ngượng ngùng nở nụ cười, giải thích:

- Mộ bộ trưởng, vừa rồi tôi đang nghĩ một vấn đề thật trọng yếu trong nhà máy tinh viên, trong khoảnh khắc thất thần, xin hãy rộng lượng.

Cơ hồ trong đầu mỗi người đều hiện ra một ý nghĩ, Tần Mục này là rễ hành gì, đứng trong đây tiếp khách không nơm nớp lo sợ thì thôi, lại dám đào ngũ, anh cho rằng đây là trong nhà anh, chỉ tùy tiện nói, nơi này là tiệc rượu của quan lớn, nhìn xem ngay cả bí thư thành ủy cũng phải cẩn thận, chỉ là một tiểu chủ nhiệm, nếu không nhờ Mộ bộ trưởng khai ân cho anh lại đây ngồi một chút, bằng không trong này có địa phương của anh sao? Đứng cũng không đủ cấp bậc. Anh ngược lại, không có việc gì lại thất thần, đắc tội với người, người ta chỉ nói một câu anh ngoan ngoãn về nhà làm ruộng đi.

Mộ Thiên Các nghe xong Tần Mục giải thích, diễn cảm lập tức thay đổi, cười a a nói:

- Lúc ở thủ đô nghe nói qua, Châu Nghiễm có một Tần đại pháo, quản lý kinh tế sản xuất rất có khả năng. Thất thần tốt lắm, nói rõ trong lòng luôn nghĩ tới công tác, có thể lý giải, có thể lý giải thôi.

Cái rắm! Kẻ ngốc mới tin lời của anh. Trong lòng mọi người hiện lên ý nghĩ như vậy, nhưng mọi người vẫn hùa theo Mộ Thiên Các tỏ vẻ không trách lỗi của Tần Mục. Lãnh đạo muốn bắt lỗi của anh, trực tiếp ngay mặt sao? Sai lầm rồi, mặt ngoài cười a a, nhưng trong lòng đã nhớ tới chuyện này, trở về sẽ không ngừng cho giày chật mang tới. Tất cả mọi người có chút bi ai nhìn Tần Mục, vừa mới hết khổ, vì sao không biết mình họ gì đây? Quốc Thụy Tường cười vô cùng hiền lành như phật di lặc, nhưng Phương Chấn Bang lại nhíu mày.

Mộ Thiên Các cười a a nhìn Phương Chấn Bang nói:

- Phương bí thư, thương lượng với ngài một chút, Tần Mục làm công tác ở Châu Nghiễm thật đúng khẩu vị của tôi, không biết hôm nay có thể giúp một việc, để cho hắn ngồi bên cạnh tôi báo cáo công việc hay không?

Tần Mục vừa nghe lời này, thoáng ngây người. Hiện tại hắn đã có thể khẳng định cái nhìn địch ý vừa rồi không phải bị lỗi giác.

Hắn không thể tưởng được mình đã kết thù với Mộ Thiên Các từ khi nào, vì sao hắn đưa ra vấn đề khó khăn cho mình như vậy.