Thanh Quan

Chương 183: Tần Mục đi công tác​ ​




- Đây là con gái lão nhân mở quán hôm nay Lưu bí thư nhìn thấy đấy, cũng là bọn họ muốn mời khách nha. Ai, kỳ thật chúng ta làm chút chuyện cho dân chúng, nhưng mà người ta lại xem mình như ân nhân, gánh nặng đường xa, gánh nặng đường xa ah.

Tần Mục nói chính khí mười phần, trong giọng nói mang theo áy náy, Hạ Quân nhìn qua Cừu Tiểu Thiền biểu lộ nghiêm túc lên, chủ đề chuyển tới lên người Lưu Công Thành, mang theo Tần Mục đi vào văn phòng của bí thư.

Vượt quá Tần Mục dự kiến, Lưu bí thư không có nói chuyện công tác với Tần Mục, ngược lại vẻ mặt ấm áp hỏi thăm sinh hoạt và chuyện gia đình của Tần Mục, tuy câu nói mờ mịt, nhưng Tần Mục nhạy cảm cảm giác được bí thư huyện ủy này hình như phi thường hứng thú với thân phận của mình, cũng muốn nghe được chút tiếng gió.

Nhưng mà người trong quan trường cũng không dễ dàng nói ra át chủ bài của mình đâu, Tần Mục cũng không ngoại lệ, hắn nói từ nhỏ ngoài sống với chú của mình ra, cũng được dân chúng giúp đỡ lớn lên. Lưu Công Thành như cười mà không cười nhìn qua Tần Mục, chậm rì rì nói ra:

- Phó chủ tịch tỉnh hình như rất quan tâm tới anh đấy.

Tần Mục lúc này hiện ra biểu lộ thụ sủng nhược kinh, há hốc mồm nhưng lại không nói gì, hai tay đặt lên đầu gối, bộ dáng không biết nên làm thế nào.

Lưu Công Thành vốn muốn nói với Tần Mục, làm cho Tần Mục hiểu quan hệ của hắn và phó chủ tịch tỉnh như thế nào. Nếu Tần Mục biết rõ tiến thối, nhất định sẽ tỏ thái độ mang thế lực sau lưng lộ ra, hoặc là cho chút manh mối, làm gì nghĩ tới Tần Mục lại có biểu hiện này, làm cho Lưu Công Thành không dám dễ dàng phán đoán.

Nâng chung trà lên uống một ngụm, Lưu Công Thành rút một điếu thuốc ra, Tần Mục mắt sắc, nhìn thấy Lưu Công Thành rút ra là loại thuốc Thạch Lâm năm đồng một gói, trong nội tâm đã bắt đầu phán đoán phẩm tính của Lưu Công Thành.

Lưu Công Thành hút thuốc, nhìn qua sắc trời, sau đó nhìn xem đồng hồ, đã sắp tới 11:30, gật gật đầu đứng lên nói ra:

- Tiểu Tần ah, sau khi hội nghị hôm nay chấm dứt, tôi phải đi an ủi cán bộ kỳ cựu, có hứng thú đi không?

Tần Mục có thể cự tuyệt sao? Đó là không thể nào. Lưu Công Thành làm hành động an ủi cán bộ kỳ cựu, huyện đài nhất định sẽ truy tung. Mặc dù có chút làm cho có trong đó, nhưng cũng mang chút quà tặng cho các cán bộ kỳ cựu, cũng là một loại phúc lợi của chính quyền. Người về hưu sẽ không còn quyền lợi, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, trong lòng cán bộ kỳ cựu sẽ sinh ra cảm giác mất mát, có chút người về hưu không qua mấy năm sẽ sinh bệnh.

Lưu Công Thành đứng lên đi ra ngoài, Tần Mục theo thật sát ở phía sau. Trước khi ra cửa Lưu Công Thành không đếm xỉa tới nói ra:

- Tiểu Tần ah, nghe nói anh ở thôn Tây Sơn có rất nhiều suy nghĩ cải cách, trong cục chiêu thương trong huyện hiện tại nhân tài khuyết thiếu, cũng trở ngại phương diện phát triển của huyện Tây Bình, có hứng thú gánh vác hay không?

Rất rõ ràng Lưu Công Thành cầm không được chi tiết của Tần Mục, hắn đi vào huyện Tây Bình là muốn làm lớn, cho nên căn cứ hai bút cùng vẽ mục, muốn tăng chức phải nhờ vào Tần Mục. Tần Mục nếu có hậu trường, hắn lần này nhất định sẽ tỏ ý chí, đối với con đường làm quan cũng rộng mở hơn nhiều; nếu như Tần Mục không có bối cảnh gì, như vậy cũng xem như kéo Tần Mục là người tài năng vào dưới trướng, làm ra thành tích thì công đầu là của Lưu Công Thành.

Tần Mục ngừng trong chốc lát, hắn giống như rất khiếp sợ vậy, trong mắt Lưu Công Thành đã có nhận thức sơ bộ về Tần Mục rồi: năng lực là có, nhưng còn trẻ, không có trần ổn, còn cần phải trải qua thời gian ma luyện mới được.

Quả nhiên Tần Mục cân nhắc một chút, thận trọng nói ra:

- Lưu bí thư, tôi cảm thấy mình còn rất trẻ, làm việc không quá ổn định, vẫn nên rèn luyện ở cơ sở đi.

Lưu Công Thành nhìn qua Tần Mục thật sâu, gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, mở cửa đi ra ngoài. Từ trước tới nay nếu có người nào nghe được câu này, phần lớn là mừng rỡ như cảm động rơi nước mắt, nhưng như Tần Mục trực tiếp cự tuyệt còn phi thường hiếm thấy. Lưu Công Thành lập tức cảm giác mình có chút nhìn không thấu người trẻ tuổi này, trong nội tâm cũng có tâm tu, đối với Tần Mục cũng lưu tâm.

Tần Mục theo sau Lưu Công Thành vào trong đại viện huyện ủy, Hầu Cửu Châu và thư ký rời đi. Nhìn thấy Tần Mục đi theo sau lưng Lưu bí thư, Hầu Cửu Châu vẫn lạnh lùng hừ một tiếng, híp mắt nhìn qua Lưu Công Thành.

Ngày hôm nay huyện ủy Lưu bí thư cùng chủ tịch huyện Hầu Cửu Châu mở một bàn cơm ở Tứ Hải Các chiêu đãi các cán bộ kỳ cựu, đối với cán bộ kỳ cựu cũng tỏ lòng cảm tạ và ra sức cống hiến cho huyện Tây Bình, hộ tống cán bộ và bí thư ban thanh tra kỷ luật Khổng Kiến Quốc, chủ tịch công hội Phùng Trường Trinh, đại biểu nhân dân toàn quốc Hứa Ngang và các nhân vật quan trọng trong huyện.

Tin tức này truyền ra khắp huyện, những đồng chí lãnh đạo vỗ tay, dân chúng nhao nhao duỗi ngón cái với bí thư. Trong các người đi theo, một gương mặt trẻ tuổi khiến không ít người chú ý tới, nhất là Dược Mã Hương bí thư đảng ủy Mã Trường Hà, khi thấy Tần Mục đứng chung với bí thư nâng quà trao cho cán bộ kỳ cựu, hắn ném chén trà trong tay xuống đất.

Kế tiếp Mã Trường Hà suốt đêm liên hệ ba lãnh đạo ba đại sản nghiệp ở Dược Mã Hương, nói trong điện thoại tùy cơ hành động. Lập tức Dược Mã Hương bao phủ trong hào khí áp lực, chỉ chờ Tần Mục trở về, sẽ cho Tần Mục nhớ kỹ có nhiều thứ người trẻ tuổi không thể chạm vào.

Nhưng bọn chúng không ngờ, ngày hôm sau Tần Mục cũng không có trở về, hắn trực tiếp xin nghỉ phép đi tới Thượng Hải, đi xem xét nghiệp vụ.

Một hương trưởng ra ngoài khảo sát nghiệp vụ, trong chuyện này có ý nghĩa sâu xa, bí thư làm vậy có ý gì?

Mỗi người đều mang tâm thần bất định suy đoán trong lòng, không biết nếu có lửa thì sẽ xảy ra chuyện gì, Tần Mục đốt ai đây?

Tần Mục ngược lại rất hài lòng về Lưu Công Thành, hắn biết rõ trước mặt mình đám người ở Dược Mã Hương đang tức giận, hận không thể mài hắn thành cặn bã, lần này đi công tác chính là tránh nặng tìm nhẹ, dời ánh mắt của mọi người, lại có thể kéo gần quan hệ với bí thư, chuyện này rất đáng được. Vốn Lưu Công Thành đã thả ra tín hiệu hữu hảo, hắn nên tiếp nhận mới đúng, nhưng trước mắt hắn nhớ lại gương mặt tiều tụy của lão Binh và con mắt chua xót của bà vợ lão Binh, không vạch cái nắp ở Dược Mã Hương ra thì Tần Mục hắn không thể xám xịt rời đi được.

Biểu chiều Tần Mục đi lên tỉnh thành, mua vé máy bay bay đi Thượng Hải. Vốn Lưu Công Thành không có làm khó hắn, hắn còn có chuyện cần giải quyết trong huyện, nhưng Tần Mục nghĩ đến sớm giải quyết chuyện trong Thượng Hải xong đã, thời gian cũng giảm bớt nhiều. Khoảng cách lễ mừng năm mới còn hơn một tháng, kinh thành đã gọi tới rồi, cho nên Tần Mục ý định đi Thượng Hải gặp Lưu Đan, giải quyết chuyện của Lưu Đan rõ ràng, đến lúc đó Lưu Đan tính thế nào thì hắn không ngăn cản nàng.