Thanh Quan

Chương 244-245: Cướp đoạt quyền lợi ​




Từ ngày hôm đó trở về, Vương Bình trốn trong phòng không dám ra cửa không dám gặp người, không biết tin tức này làm sao truyền đi ra, khiến dân chúng trong huyện mỗi ngày đều có không ít người đốt pháo chúc mừng.

Thật sự là cây đổ còn bị người đẩy ngã thêm ah! Vương Hải Đào cúp điện thoại, cầm một hộp Trung Hoa, rút điếu thuốc ngậm lên miệng thật lâu không châm lửa. Trong điện thoại người kia nói chuyện thật thoải mái, cái gì mà Tần Mục chỉ là cán bộ từ trên phái xuống nhậm chức, nếu không tự mình trải qua tình huống nguy hiểm lúc đó mọi người đều chỉ cho quân giải phóng là một danh từ!

Huyện Lan Trữ nằm phương hướng đông bắc tỉnh Bắc Liêu, hoa màu mỗi năm thu hoạch một lần, nhưng bởi vì quốc gia xây dựng công nghiệp nặng nơi này, cho nên thu nhập của nhân dân cao hơn tỉnh Tây Túc một ít. Duy nhất có một điều làm Tần Mục cảm giác không tốt, chính là mùa đông nơi này đến quá sớm.

Trong ngày Tần Mục tham gia hội nghị ủy viên thường ủy huyện lần đầu tiên, bí thư huyện ủy đem danh sách mười một ủy viên trong huyện đăng ký lại một lần, sau đó bắt đầu hội nghị phân chia quyền lợi. Bí thư huyện ủy Chu Văn Bân, chủ tịch huyện Hà Trường Minh kiêm nhiệm đệ nhất phó bí thư, nhưng phạm vi quản hạt là ủy ban, cũng là phân công của đại bộ phận cán bộ cấp huyện của quốc gia. Bởi vì chức vị phó bí thư của Tần Mục trên thực tế cũng là đệ nhất phó bí thư.

Trải qua sự kiện kinh người tại bệnh viện, trên gương mặt thanh tú của Tần Mục giống như bao phủ một tầng sa mỏng, giống như vừa nhìn làm người hiểu rõ, nhưng khi cẩn thận quan sát thì lại không nhìn thấy được gì. Hắn ngồi thẳng lưng ở chỗ kia, bưng chén trà nhẹ nhàng thổi thổi, chậm rãi uống một hớp.

Bí thư Chu Văn Bân năm mươi mốt tuổi, còn có thể tiếp tục đảm nhiệm chức vị thêm một lần, hơn nữa vừa mới dự đại hội đại biểu, địa vị của hắn xem như kiên cố. Sinh ra trong địa phương rét lạnh, đảm nhiệm chức vụ nơi này, ánh mắt của hắn luôn mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu cùng cự người ngoài ngàn dặm. Giờ phút này hắn thoáng liếc mắt nhìn Tần Mục, sau đó mở văn kiện phân công trước mặt, thoáng nhíu mày.

Phân công của đệ nhất phó bí thư rất tạp, bên trong cũng có một chút công tác Chu Văn Bân không muốn cho Tần Mục tiếp xúc, tổ chức, kiểm tra kỷ luật, chính pháp, đảng đàn vân vân, trong lòng Chu Văn Bân không ngừng lặp đi lặp lại. Phương diện đảng đàn thuộc chuyên nghiệp công tác của phó bí thư Từ Bình chuyên quản đảng vụ, có thể không cần lo lắng, nhưng địa phương khác thì sao?

Chậm rãi ánh mắt Chu Văn Bân buông ra, khóe môi mỉm cười, ho khan một tiếng chậm rãi nói:

- Tần phó bí thư, anh vừa tới huyện Lan Trữ, còn chưa quen thuộc tình huống. Tôi xem như vậy, không bằng anh quản lý phương diện giáo dục thế nào?

Tuy rằng hắn dùng giọng điệu thương lượng, nhưng ngữ khí không cho phép bài bác. Những ủy viên khác cũng đồng thời nhìn Tần Mục, nhìn xem bị phó bí thư mới đến có gan gọi nhịp cùng bí thư huyện ủy trong buổi dự họp lần đầu tiên này hay không.

Đệ nhất phó bí thư ít nhất phải chưởng quản kỷ luật thanh tra, chính pháp, nhân sự. Chu Văn Bân không muốn giao ra quyền lực cũng không gì đáng trách, nhưng để Tần Mục đi quản lý giáo dục, đây rõ ràng là dùng pháo cao xạ đánh muỗi. Tần Mục quả thật trẻ tuổi, nhưng nếu cấp trên đã cho hắn đảm nhiệm chức đệ nhất phó bí thư, hẳn không chỉ đơn giản đi ngang qua sân khấu. Nếu không mà nói, an bài hắn đi tới đơn vị lệ thuộc trực tiếp trong huyện đảm nhiệm chức cục trưởng là được, cần gì phải nhét hắn vào trong ủy viên thường ủy huyện.

Ra ngoài ý liệu của mọi người, trên mặt Tần Mục không có bất kỳ biểu tình, mà chỉ thản nhiên gật đầu cười:

- Được.

Chỉ là một chữ, lại lộ ra không ít tin tức. Thứ nhất biểu lộ Tần Mục không có tâm tư tranh giành quyền lợi, thứ hai Tần Mục không yêu cầu đi chính pháp cùng kinh tế, nói rõ trong lòng hắn không có ý muốn dây dưa với Vương Hải Đào, chuyện hôm qua vẫn dĩ hòa vi quý thì tốt hơn.

Chu Văn Bân nhìn thoáng qua Tần Mục, thầm gật đầu, phân công của hắn cứ như vậy đã định. Chu bí thư ngẩng đầu hỏi:

- Hôm nay họp hội ý, mọi người còn có vấn đề gì?

Thường vụ phó chủ tịch huyện Trần Đông Thăng ho khan một tiếng, cầm bút ký trước mặt nhìn thoáng qua, chậm rãi nói:

- Trường tiểu học Vân Hải hương phát sinh hiện tượng phòng học sụp đổ, may mắn không có người thương vong. Nếu Tần phó bí thư phụ trách giáo dục, vấn đề này nhìn xem có thể giải quyết một chút hay không?

Đối với việc xuất hiện của Tần Mục, Trần Đông Thăng năm nay bốn mươi lăm tuổi, vốn có oán niệm rất lớn. Dựa theo tư lịch của hắn, cố gắng nhẫn nhịn thêm đoạn thời gian muốn bước lên chức đệ nhất phó bí thư chính là chuyện nắm chắc, nhưng Tần Mục xuất hiện thật giống như cứng rắn ngăn cản tiền đồ của Trần Đông Thăng ít nhất hai năm thời gian. Nếu Tần Mục muốn tiến một bước tại địa phương, Trần Đông Thăng có nguyện vọng muốn đi lên vị trí thứ hai trong huyện, trở thành người nắm quyền ủy ban huyện xem như đã thất bại. Sinh mệnh chính trị của hắn không còn dài, không có quan hệ cường ngạnh có thể đi lên tới cấp phó sảnh đã là mơ ước của toàn bộ cán bộ trong huyện.

Lúc hội nghị mới bắt đầu, Tần Mục đã chú ý tới Trần Đông Thăng. Trong điện thoại Vương Bình từng gọi Trần thúc, còn gọi hắn là phó chủ tịch huyện, Tần Mục liền hiểu được người gọi cuộc điện thoại kia chính là Trần Đông Thăng. Có thể ở trong thời gian ngắn như vậy biết Vương Bình đang gây họa tại Hải Điện Tử hương, Trần Đông Thăng nhất định có liên lụy thật nhiều trong những mối quan hệ nhân mạch này.

Tần Mục gật gật đầu, không hề đưa ra lời dị nghị, nghiêng đầu nói với Chu Văn Bân:

- Chu bí thư, vấn đề này sau khi tan họp tôi sẽ đi xử lý.

Chu Văn Bân gật gật đầu, khóe môi Trần Đông Thăng hiện lên dáng tươi cười như kế hoạch đã được thực hiện thành công. Ở Vân Hải hương không chỉ đơn thuần là vấn đề của trường tiểu học, còn có một chút chuyện rất khó giải quyết. Tần Mục tới nơi đó nếu làm như không nhìn thấy những sự tình kia thì còn không sao, nếu thấy được muốn làm ra vẻ quan mới nhậm chức cần lấy uy, chỉ sợ sẽ cùng chủ tịch huyện Hà Trường Minh nhấc lên xung đột nhất định. Chiêu thức ấy của hắn xem như một công đôi việc, vừa có thể nhìn ra được tư tưởng làm quan của Tần Mục trong chuyện này, có năng lực di họa cho người khác, đem việc đấu tranh trong ban lãnh đạo huyện dời qua đệ nhất phó bí thư cùng chủ tịch huyện, hắn vừa lúc có thể ở một bên lạnh lùng quan sát, vừa thu lợi ngư ông.

Sắc mặt chủ tịch huyện Hà Trường Minh không chút biến hóa, nhưng hai tay khoanh trước ngực, ngón cái không ngừng xao động.

Tần Mục áp dụng thái độ thuận theo tự nhiên, nếu đến nơi đây phải từng bước xâm nhập. Hắn là người từ bên ngoài đến, tự nhiên phải chịu thế lực địa phương gạt bỏ. Quan trường, không thể gấp gáp.

Sau khi tan họp, Tần Mục nhận được điện thoại của Cao Phái. Hàn Tuyết Lăng hoa lệ xuất hiện, đã tạo ra truyền bá gió lốc trong phạm vi cao tầng nho nhỏ, cuộc điện thoại này của Cao Phái chủ yếu là vì vỗ yên tâm trạng của Tần Mục.

- Tiểu Mục, phong thái của vị hôn thê đã lãnh hội tới đi?

Cao Phái đi tới thành phố kia đã được ba tháng, theo khẩu khí của hắn nghe ra tâm tình không tệ, hoàn toàn khác hẳn vẻ thấp thỏm bất an trước kia. Có thể dùng ngữ khí thoải mái nói chuyện, nói rõ công tác của hắn vẫn thật thuận lợi.

- Dượng ba, có phải công tác của ngài quá rỗi rảnh, không có ai làm trưởng bối như dượng, đặc biệt gọi điện thoại tới chê cười cháu.

Tần Mục châm điếu thuốc phun ra một hơi nói.

Cao Phái cười ha hả, Tần Mục này rất khác với những người trong Tần hệ, trên quan trường thận trọng vững vàng, trong gia đình lại như nhi đồng bình thường, biết ra vẻ ngoan ngoãn lại còn biết làm nũng, làm Cao Phái mỗi khi trò chuyện với hắn đều có cảm giác được thả lỏng. Hắn cười một lúc, lại dùng ngữ khí trêu chọc nói:

- Tiểu Mục, dượng nghe nói cháu đã xin phép điều một cấp dưới đến Lan Trữ?

Tần Mục quả thật đã xin phép Cận Thương Giang, cho cấp trên phân phối xuống, không nghĩ tới tin tức truyền thật nhanh. Tuy rằng dượng ba đã rời khỏi tỉnh Bắc Liêu, nhưng tình huống vẫn rơi vào trong tai của hắn, quan trường quan hệ rắc rối phức tạp, Tần Mục nhất thời thu liễm bộ dạng con cháu, chậm rãi nói:

- Dượng ba, huyện Lan Trữ, không chút bình tĩnh ah.

Một lời nói bao hàm ý tứ hàm xúc, làm thần sắc Cao Phái cũng ngưng trọng lên. Huyện Lan Trữ không bình tĩnh, đây là chuyện khẳng định. Một thị trấn có được hai xí nghiệp vốn nước ngoài cùng một quốc xí công nghiệp nặng, khẳng định khiến các thế lực thăm dò. Có năng lực chiếm cứ giang sơn, không có năng lực cũng muốn duỗi tay trích mật, nếu là địa phương không khí trầm lặng, lão gia tử sẽ không buông Tần Mục xuống nơi đó. Chỉ có giãy thoát khỏi những mạng lưới quan hệ rắc rối kia, lão gia tử mới có thể yên tâm cấp cho Tần Mục sân khấu càng lớn hơn nữa.

- Đúng vậy, thật sự không bình tĩnh, cũng thật không đơn giản.

Cao Phái biết Tần Mục hiểu được nỗi khổ tâm của lão gia tử, không nói thêm gì nữa, chỉ dặn Tần Mục làm việc cẩn thận hơn một chút, đừng để người ngoài nắm được nhược điểm. Tần Mục biết Cao Phái nhắc tới việc bình điều Cừu Tiểu Thiền, liền nở nụ cười, bởi vì quan hệ giữa hắn cùng chị em Cừu Tiểu Thiền là thượng hạ cấp, cũng không có gì đáng phải lo lắng.

Cao Phái nghe ra ý tứ trong tiếng cười của hắn, cảm giác mình đã có chút quá lo lắng, quan chức có một hai tình nhân hắn cũng từng gặp qua, đối thủ cũng không đến nỗi ở phương diện này làm khó, trừ phi đối phương thật sự là quân tử. Huống chi lực tự chủ của Tần Mục rất tốt, nghe Hàn gia truyền qua tin tức, Hàn lão gia tử không có việc gì hay than thở, vì sao bụng của Hàn Tuyết Lăng chưa có tin tức, thì ra lão gia tử rất khai phóng, hai đứa nhỏ chưa kết hôn đã nghĩ muốn ôm cháu.

Cúp điện thoại, Tần Mục đi tới bệnh viện thăm Cừu Tiểu Bằng. Cừu Tiểu Bằng nghe nói Tần Mục muốn xuống nông thôn, liền muốn xuống giường đi lái xe, bị Tần Mục trừng mắt ngăn cản, nằm trên giường vẫn mãi nói bản thân mình quá vô dụng.

Tần Mục an ủi vỗ vỗ tay hắn, mắt hiện tia áy náy. Cừu Tiểu Bằng bị đánh là một nước cờ, nhưng bị Hàn Tuyết Lăng phá vỡ, bản thân hắn cũng không ngờ.

- Tần ca, tôi không sao, thật sự. Vài ngày nữa tốt rồi, đến lúc đó tôi có thể quay về làm việc.

Cừu Tiểu Bằng nhận chân nói.

Tần Mục gật đầu, đứng lên dặn dò:

- Cẩn thận dưỡng bệnh, tôi không thể thiếu cậu.

Phó bí thư huyện ủy xuống nông thôn, huyện ủy cấp cho Tần Mục một chiếc xe nhỏ, mặc dù chỉ là Santana bình thường nhưng xem như đã có cấp bậc cao nhất.

Sản lượng công nghiệp của huyện Lan Trữ cao, thu nhập thuế cũng dày, trong huyện có năm chiếc xe con. Cừu Tiểu Bằng còn nằm viện, phó chủ tịch huyện Trần Đông Thăng suốt mấy ngày nay cũng nhàn rỗi, liền đem tài xế của mình là tiểu Trịnh tạm thời điều qua lái xe cho Tần Mục. Tần Mục tỏ vẻ cảm kích Trần Đông Thăng vô cùng, nhưng nụ cười của hai người có chút giả dối.

Vân Hải hương nằm ở tận phía đông huyện Lan Trữ, là địa phương khá gần biên cảnh quốc gia. Năm đó quân tình nguyện từng ở nơi này mở ra cuộc chiến tranh viện trợ.

Lần này Tần Mục đi xuống nông thôn không thông tri bất luận kẻ nào, nhưng nhân viên của Vân Hải hương đều tự có biện pháp riêng của mình, buổi họp của huyện ủy vừa chấm dứt, bên này đã chiêng trống rùm beng chuẩn bị nghênh đón phó bí thư, phó bí thư chủ quản giáo dục đã chạy qua trường tiểu học Vân Hải hương khẩn cấp mở cuộc họp giáo viên, nhấn mạnh mục đích mà phó bí thư huyện ủy xuống nông thôn lần này, yêu cầu toàn bộ giáo viên trong trường nhất định phải tận tâm đối đãi, cẩn thận thái độ phát biểu, làm cho phó bí thư hiểu biết rõ ràng tình huống ban lãnh đạo Vân Hải hương xem trọng vấn đề giáo dục cùng sự quan tâm đối với toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường.

Tiểu Trịnh là một người địa phương chừng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi. Ở trên đường, Tần Mục hỏi thăm chút tình huống về trường tiểu học Vân Hải hương, từ miệng của tiểu Trịnh Tần Mục phát hiện sự kiện phòng học trong trường bị đổ sụp mặt sau giống như che giấu một tầng sương khói thật dày, trong lòng liền có suy tính, mục đích của Trần Đông Thăng thật không đơn thuần ah. Bình thường tài xế đều là tâm phúc của lãnh đạo, tiểu Trịnh nói chuyện không khỏi quá nhiều, nếu không có sự dặn dò của Trần Đông Thăng, phỏng chừng Tần Mục hỏi gì tiểu Trịnh cũng sẽ lấy lý do mình không hiểu rõ ràng mà thoái thác không nói ra.

Xe con chậm rãi chạy trên con đường nhựa không quá rộng rãi, Tần Mục lấy ra bút ký bổn viết xuống dòng chữ, sau đó khép lại nhắm mắt chờ đợi xe đến mục đích.

Khoảng mười giờ rưỡi sáng, từ trên xe đã nhìn thấy thân ảnh kiến trúc Vân Hải hương. Tần Mục cảm giác xe giảm bớt tốc độ, chậm rãi mở mắt, cười nói:

- Sắp đến sao?

Tiểu Trịnh đáp một tiếng, đầu ngẩng lên, trong khẩu khí mang theo chút chán ghét nói:

- Nhìn xem, lại là mấy phóng viên kia.

Nói xong trong miệng lẩm bẩm vài câu, thanh âm quá nhỏ nên Tần Mục nghe không được rõ ràng, nhưng từ sắc mặt tiểu Trịnh mà xem hẳn không phải lời gì hay ho.

- Dừng xe.

Tần Mục gọi một tiếng, tiểu Trịnh vội vàng giẫm phanh, mấy phóng viên trong miệng hắn chính là người quen của Tần Mục, tổ phóng viên do Hà Tinh dẫn dắt.

Tần Mục nhìn thấy Hà Tinh đang lôi kéo một cô bé chừng bảy tám tuổi, đem microphone đặt bên môi cô bé hỏi gì đó, trên mặt hắn lộ ý cười, đi tới sau lưng Hà Tinh, cười hỏi:

- Hà phóng viên, đúng là đi tới đâu cũng có thể nhìn thấy được thân ảnh của cô ah.

Hà Tinh nhanh chóng ngẩng đầu, thấy Tần Mục vẫn mặc bộ áo Tôn Trung Sơn, đeo kính màu trà, trên mặt chợt hơi đỏ ửng. Hôm nay vì muốn phương tiện cho việc phỏng vấn, nàng chỉ mặc quần bò đơn giản mà thôi.

Một năm bôn ba ngày ngày phơi nắng, làm gương mặt Hà Tinh đã bỏ đi sự ngây ngô, không còn vẻ ngượng ngùng hồn nhiên, làn da đã biến thành màu tiểu mạch khỏe mạnh, càng tăng thêm phong tình nữ tính. Nàng vén nhẹ mái tóc dài, nhìn Tần Mục mỉm cười, lại cúi đầu nói với cô bé kia vài tiếng.