Thanh Quan

Chương 249-250: Bánh ít đi, bánh quy lại ​




Cùng lúc đó, Trần Đông Thăng đang ngồi sau bàn trong phòng ngủ, cau mày nghe tiểu Trịnh báo cáo, viết tên Tần Mục lên giấy, dùng bút đánh dấu chéo bên cạnh, sau đó lại vẽ một dấu chấm hỏi thật lớn.

- Tiểu Trịnh, hôm nay vất vả cậu, sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn phải đi đón Tần phó bí thư đâu.

Trần Đông Thăng ngẩng đầu nói.

Đợi cho tiểu Trịnh rời đi, Trần Đông Thăng cầm điện thoại bấm dãy số, chờ bên kia có người đón nghe, hắn bày ra giọng quan nói:

- Alo, Nghiêm chủ tịch hương sao? Tôi là Trần Đông Thăng bên huyện ủy, ông nói cho tôi nghe một chút chuyện xảy ra hôm nay.

Trong bóng đêm, không biết có bao nhiêu người ngủ không yên. Tần Mục quay về nhà khách nhìn lên trần nhà suy nghĩ thật lâu, đem thế lực phân bố của huyện Lan Trữ sắp xếp lại trong hồ sơ của mình.

Rạng sáng hôm sau, Tần Mục đã đến khách sạn đưa tiễn ba người Hà Tinh. Trước khi đi, khi bắt tay Hà Tinh dùng ngón út khều nhẹ lòng bàn tay của hắn, khiến hắn phải dùng sức nhu mạnh bàn tay của nàng.

Đưa tiễn Hà Tinh, Tần Mục khẽ thở dài đi tới bệnh viện. Cừu Tiểu Thiền đã lên xe lửa, không cần phải nói đây là yêu cầu đầu tiên hắn đưa ra với Tần hệ. Nhân viên làm việc trong ngành chính phủ tại tỉnh Tây Túc còn chưa tới một năm mà muốn điều động sang tỉnh khác, đối với người khác mà nói là chuyện khó khăn, nhưng đối với Tần hệ mà nói phi thường thoải mái, chỉ có chút chuyện bé xé ra to mà thôi. Mặt khác thân phận Cừu Tiểu Thiền không khỏi có chút mẫn cảm, Tần Mục chỉ muốn tìm hiểu xem thái độ của một ít nhân viên quan trọng trong Tần hệ đối với chuyện lần này. Kết quả làm cho hắn thật hài lòng, nếu không Cừu Tiểu Thiền ít nhất phải đợi thêm mười ngày nửa tháng mới có thể đi qua.

Nhìn thấy Tần Mục đã đến, Cừu Tiểu Bằng giãy dụa muốn ngồi lên, Tần Mục ngăn cản hắn, nói cho hắn biết Cừu Tiểu Thiền rất nhanh sẽ đến, đảm nhiệm chức thư ký cho hắn trong huyện Lan Trữ. Dựa theo cấp bậc chức vị của Tần Mục, không đủ để có thư ký, nhưng mặt trên lên tiếng, công tác giáo dục lại cần một nữ thư ký ôn nhu tồn tại, cho nên công tác của Cừu Tiểu Thiền lại được ổn định xuống.

Nhưng tình huống như vậy đã được thông báo với trong huyện, vì vậy trong buổi sáng họp hội ý, ánh mắt Chu bí thư cùng Hà chủ tịch nhìn Tần Mục đều có chút quái dị.

Tần Mục vẫn thản nhiên, đem những gì mình thị sát được trong trường tiểu học Vân Hải hương báo lại, cũng đem chuyện mình đã hứa hẹn nói ra. Trong ngày hôm qua Tần Mục đã nhường nhịn trong buổi họp, không hề dị nghị chuyện Chu Văn Bân phân chia công tác, đã cho hắn đầy đủ mặt mũi. Lúc này Chu Văn Bân cũng không tiện gây khó khăn cho Tần Mục, nếu không ý đồ hắn muốn gạt bỏ Tần Mục càng thêm rõ ràng, nhất định sẽ khiến những ủy viên thường ủy khác bất mãn.

Sắc mặt Tần Mục vẫn bình thản hội báo xong, liền dựa ra sau ghế bưng trà uống. Chu Văn Bân ho khan một tiếng, tổng kết nói:

- Ý tưởng của Tần phó bí thư rất tốt. Chúng ta đều là người lớn tuổi, không hiểu rõ nhu cầu của người trẻ tuổi, Mao chủ tịch cũng từng nói qua, tri thức chính là lực lượng, chúng ta nhận thức vẫn chưa đủ ah.

Làm một phen kiểm điểm xong, bí thư huyện ủy trực tiếp ký tên, đem tài chính của huyện chi ra mười vạn nguyên sửa chữa phòng học cho trường tiểu học Vân Hải hương.

Mười vạn nguyên, vào cuối năm 92 là một con số trên trời, cũng chỉ có huyện Lan Trữ mới dám há miệng nói ra. Tần Mục mỉm cười, ghi chép lại trong bút ký bổn.

Nhưng Chu Văn Bân đánh nhịp như vậy khiến trong mắt những ủy viên khác có chút kỳ quặc. Cho dù Chu Văn Bân không cự tuyệt Tần Mục, cũng phải xuất ra thái độ làm khó hắn một chút, cho hắn biết ai mới là người tác chủ trong huyện Lan Trữ. Ngày hôm qua Tần Mục cho Chu Văn Bân mặt mũi, hôm nay Chu Văn Bân trả lại cho hắn một lần, ánh mắt mọi người nhìn Tần Mục mang theo vẻ quái dị, mà Lôi Bằng lại mang theo dáng tươi cười như có suy nghĩ gì.

Chứng kiến biểu tình của mọi người, Chu Văn Bân cảm thấy rùng mình, cảm giác thái độ của mình hình như xảy ra vấn đề, nhưng đúng ngay lúc này Tần Mục lại mang theo ngữ khí hưng phấn nói:

- Vậy xem như đám trẻ ở Vân Hải hương thật có phúc, tôi cũng không làm bọn nhỏ bị mất lòng tin.

Tần Mục giống như chân tâm thật ý cao hứng, nhưng ở ngay trong hội nghị đem những lời này nói ra, cũng giống như Tần Mục cố ý làm như thế.

Lôi Bằng nhướng mày, nhìn Tần Mục đang loay hoay ghi chép, giống như đang quy hoạch điều gì đó, trong lòng thoáng sản sinh cảm xúc bất mãn, thầm nghĩ vì sao Tần Mục làm việc lại không biết thu liễm như thế, lại dám vui vẻ ra mặt như vậy, chẳng khác gì một đứa trẻ con.

Không chỉ riêng có Lôi Bằng, cơ hồ mỗi vị ủy viên thường ủy đều sản sinh ý tưởng tương tự. Đúng vậy, Tần Mục thật giống như một đứa trẻ không biết thu liễm! Nghĩ tới điểm này, mọi người mới nhất thời nhớ tới lý lịch của Tần Mục cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi, còn là một đứa bé mà thôi.

Rất rõ ràng Chu Văn Bân cũng ý thức được điểm này, nét mặt mới trầm xuống lại biến thành hòa hoãn, giống như nghĩ tới chuyện gì buồn cười, khóe môi hiện lên ý cười, nhìn quanh các ủy viên, chậm rãi hỏi:

- Hôm nay còn có chuyện gì không, nếu không thì mọi người tan họp đi.

Trong lòng mọi người đều sản sinh tâm tư, không có chuyện trọng yếu không cần tiếp tục đem ra thảo luận, như vậy cuộc họp buổi sáng xem như đã xong.

Chu Văn Bân đứng lên muốn rời đi, chợt xoay đầu nói với Tần Mục:

- Tần phó bí thư, lần này chuyện sửa chữa trường tiểu học phi thường trọng yếu, là thái độ của huyện ủy kiên quyết ủng hộ sự nghiệp giáo dục, bên Vân Hải hương anh phải trông coi kỹ càng một chút ah.

Tần Mục gật đầu đáp ứng, tỏ vẻ nhất định sẽ theo chặt chẽ, Chu Văn Bân mới hài lòng rời khỏi phòng họp.

Sau khi trở lại văn phòng, Tần Mục xem báo chí một lúc, sau đó tiếp điện thoại, do Ông Văn Hoa gọi tới.

Nghe được thanh âm của Tần Mục, Ông Văn Hoa thật hưng phấn hô:

- Con trai, con đã tìm cho mẹ được hai đứa con dâu tốt.

Một câu không đầu không đuôi nhất thời làm Tần Mục suy sụp. Hắn biết mẹ nói tới Chu Tiểu Mai cùng Lưu Đan, nhưng hai cô gái này một là tình nhân mối tình đầu của hắn nhưng chưa từng phát sinh qua chuyện gì, một là tình nhân hiện tại của hắn, mẹ nói như vậy thật đúng là không có chút kiêng nể.

Ông Văn Hoa không nghe hắn nói chuyện, biết hắn lại nghiêm mặt, đắc ý nói:

- Tiểu Mục, con mới bao nhiêu tuổi, không hề có chút sức sống của người trẻ tuổi, sao chẳng khác gì một lão đầu tử vậy, khi nào đi qua Mỹ, mẹ giới thiệu cho con hai cô gái tóc vàng ngực lớn mông lớn thử xem sao.

Tần Mục tuôn mồ hôi, mẹ thật sự quá khai phóng, tuy rằng không khí bên Mỹ là như thế, nhưng cũng không đến nỗi tuyên bố thẳng thắn ngoài miệng như vậy đi? Hắn vội vàng ho khan một tiếng nói:

- Mẹ, có chuyện gì nói nhanh, con còn công việc ở đây đâu.

- Chẳng khác gì ông cụ non, không vui chút nào, mẹ nói cho con nghe nha, con có biết hai người vợ của con đang làm gì không?

Trong giọng nói của Ông Văn Hoa mang theo chút vắng vẻ, đứa con từ nhỏ không ở chung với bà, loại cảm tình mẹ con thân thiết chỉ phải áp lực thêm vài năm lưu cho đời tiếp theo mà thôi.

- Xa như vậy, con không có thiên lý nhãn cũng không thể đoán ra đâu.

Tần Mục châm điếu thuốc, trước mắt xuất hiện hình ảnh hai tiểu mỹ nữ sinh hoạt dưới cây thước dạy học của một lão mỹ nữ thật thê thảm.

- Hì hì, nói cho con biết, hai người vợ của con thật đúng là thiên tài ah.

Không để ý tới thanh âm kháng nghị của Tần Mục, Ông Văn Hoa tiếp tục nói:

- Mấy ngày nay hai nàng đang gây họa trong thị trường chứng khoán Nhật Bản đâu, đã làm các chuyên gia bên Wall Street bị chấn trụ.

Tần Mục bật cười, không khỏi nói:

- Mẹ, hai nàng đi theo mẹ đều học xấu, mẹ xây dựng quỹ đầu tư từ lúc nào vậy?

- Trí nhớ của con thật kém, lần trước không phải mẹ đã nói với con sao?

Ông Văn Hoa thở phì phì nói:

- Chẳng lẽ con không đem lời của mẹ để trong lòng đi, chờ xem, chờ tới khi nào con kết hôn, xem mẹ có mang theo ba người vợ của con đến đại náo hôn lễ hay không.

Tần Mục tuôn mồ hôi lạnh, làm mẹ uy hiếp nhi đồng, còn giúp con trai nuôi dưỡng ba nhân tình bên ngoài, thật sự là vô cùng mới mẻ.

Tần Mục liền cầu xin tha thứ, hai mẹ con trò chuyện một lúc mới cúp điện thoại. Tần Mục cầm điếu thuốc, trong lòng có chút vắng vẻ, liền cầm cặp công văn đi ra ngoài.

Bầu trời tháng chín vẫn còn có chút nóng nực, nhưng tới tháng mười thời tiết Bắc Liêu sẽ đột nhiên mát mẻ trở lại. Huyện Lan Trữ xây dựng rất có kế hoạch, những con đường được xây rõ ràng phương hướng vô cùng, kiến trúc nhà lầu ở những con đường chính đều được trong huyện quy hoạch thống nhất, thấy thế nào cũng lộ ra một cỗ thật đại khí.

Tần Mục mặc bộ áo Tôn Trung Sơn đi trong dòng người có cảm giác khác lạ. Người trong nước nhất là tỉnh Bắc Liêu rất biết thời trang, cũng rất biết tiêu tiền, chỉ cần là hình thức gì lưu hành luôn được các cô gái tỉnh Bắc Liêu theo thời đại trước tiên, bất kể là kiểu nam hay nữ đều đi trước thủy triều.

Quả nhiên, Tần Mục mới đi qua một con đường, chợt nghe bên cạnh có hai cô gái dùng khẩu âm Bắc Liêu nói:

- Nhìn xem, người thật không sai, nhưng quần áo trên người thật quê mùa.

- Đúng vậy, trong nhà nhất định là nghèo nàn, lấy bộ đồ của người già mặc gạt người thôi, ông cụ non.

Tần Mục không khỏi cười khổ, còn trẻ như vậy đã bị người gọi là ông cụ non, trong lòng quả thật khó chịu. Đúng lúc này di động của hắn chợt vang lên, vừa cầm ra liền nghe được hai cô gái kia kinh hô.

Không để ý tới lời nghị luận của hai nàng, Tần Mục đón nghe, bên trong truyền ra tiếng cười của Cận Thương Giang. Nguyên lai trên thành phố vừa mời dự họp buổi tọa đàm “Theo làn gió mới, nắm chặc giáo dục”, Cận Thương Giang gọi điện tới văn phòng cho Tần Mục không ai đón, vì vậy mới gọi qua điện thoại di động.

Tần Mục nói với Cận Thương Giang, hắn đang ở ngoài đường đi tìm hiểu địa lý huyện Lan Trữ, huyện Lan Trữ xây dựng thật không tệ lắm. Cận Thương Giang cười ha ha, dặn hắn phải nhanh chóng quen thuộc công tác một chút, bởi vì bản thân mình cũng rất quan tâm chuyện của hắn.

Tần Mục khách sáo cảm ơn, lại cúp điện thoại, chợt nghe hai cô gái bên cạnh nói:

- Nhé, còn nói cái gì mà bí thư bí thư, giả thật giống ah. Tiểu suất ca, tối nay mời chúng tôi uống rượu thế nào?

Tần Mục quay đầu cười, hai cô gái tuổi không lớn lắm, chỉ khoảng hai mươi, ăn mặc xinh đẹp, lại trang điểm rất đậm. Tần Mục muốn tìm hiểu chút ít vấn đề, đương nhiên không chỉ xem bề ngoài, lo lắng mình vẫn là khuôn mặt mới trong huyện nên cười nói:

- Tốt, nhưng mấy ngày nay tôi khá vội, chờ thêm vài ngày được không?

Một cô gái mặc quần lửng cười nói:

- Được, chỉ sợ anh là một người giàu có, không xem nhóm chị em vỉa hè như chúng tôi vào mắt thôi.

- Sao lại như thế đây?

Trên gương mặt thanh tú lộ ý cười chân thành, Tần Mục khoát tay nói:

- Làm sao liên hệ với hai cô, cho tôi một phương thức liên lạc chứ?

Cô gái kia không nghĩ tới Tần Mục thống khoái như vậy, suy nghĩ một thoáng liền đem số điện thoại nhà mình lưu lại cho Tần Mục, Tần Mục nói:

- Được, các cô dẫn đường, tôi trả tiền.

Hai cô gái cười vang, vẫn là cô gái nọ nói:

- Chúng tôi đương nhiên thích nhất là phòng ca vũ Hải Triều, đến lúc đó khẳng định giết đại dê béo như anh.

Nói xong lôi kéo bạn mình bỏ chạy, lưu lại một chuỗi tiếng cười.

Ba ngày sau, Cừu Tiểu Thiền ngồi xe lửa đi tới thành phố Đằng Long, vừa lúc Tần Mục tham gia xong hội nghị liền nhận được điện thoại của nàng, liền đón nàng quay về huyện Lan Trữ.

Vừa đi tới trong huyện Cừu Tiểu Thiền đã bắt đầu tán thưởng công tác xây dựng của người ta vượt hơn huyện Tây Bình bao nhiêu, những cô gái nơi này ăn mặc xinh đẹp ra sao, đường phố rộng rãi khang trang, khiến Tần Mục không ngừng cười khổ.

Xe con trực tiếp chạy thẳng tới bệnh viện, Tần Mục dặn tiểu Trịnh đi về trước, sau đó dẫn nàng đi thăm Cừu Tiểu Bằng. Cừu Tiểu Thiền cũng không có vẻ sốt ruột với việc em trai bị thương, phỏng chừng là do cuộc sống trước kia làm ảnh hưởng tâm tình của nàng không ít mà thôi.

Quả nhiên đi vào trong phòng bệnh, Cừu Tiểu Thiền lạnh lùng hừ một tiếng, bắt đầu quở trách Cừu Tiểu Bằng. Vẻ mặt Cừu Tiểu Bằng bất đắc dĩ nhìn nàng, cũng không thể nói đây là do Tần Mục sắp đặt, đành nhìn Tần Mục xin giúp đỡ.

Tần Mục lần đầu tiên chứng kiến vẻ dữ dằn của Cừu Tiểu Thiền, liền cười nói:

- Cũng may nơi này không có người ngoài, cô xem xem, hai người đang muốn làm cho tôi bị chê cười sao?

Lúc này Cừu Tiểu Thiền chợt bừng tỉnh nhớ tới Tần Mục còn chưa rời đi, vành tai có chút nóng lên, vội vàng nhìn Tần Mục cười ngượng ngùng, tiếp tục nói:

- Hiện tại em đang ở bên cạn Tần bí thư, xem nhiều học nhiều, sao lại còn giống như tên côn đồ, lời của cha mẹ cùng chị nói em đều đã quên sao?

Cừu Tiểu Bằng thật sự không chịu được nữa đành kéo mền phủ kín đầu.

Lúc này Tần Mục mới khuyên Cừu Tiểu Thiền rời đi, chờ hai người đã đi Cừu Tiểu Bằng xem như suy nghĩ cẩn thận, nguyên lai làm tài xế cho lãnh đạo còn có một điều kiện là quýt làm cam chịu như thế đi.

Ăn cơm trưa xong, Tần Mục dẫn Cừu Tiểu Thiền đến huyện ủy đưa tin. Khi nàng mới xuất hiện trong đại viện huyện ủy, lập tức làm không ít người trẻ tuổi nhìn chăm chú, sôi nổi hỏi thăm thân phận của nàng. Biết được nàng là thư ký của phó bí thư mới đến, lập tức lôi kéo làm quen, xem thử có cơ hội tiếp cận vị mỹ nữ hào phóng mê người kia hay không.

Vừa lúc trong huyện cũng lo lắng cả Tần Mục lẫn Cừu Tiểu Thiền đều không phải người ở đây, vì vậy chuẩn bị cho hai người hai căn phòng ở ký túc xá sau đại viện. Phòng của Tần Mục là hai phòng ngủ một phòng khách, mà phòng của Cừu Tiểu Thiền chỉ có một phòng ngủ cùng một phòng khách.