Thanh Quan

Chương 401: Không thành




Đi theo hướng nam chưa đầy mười cây số đã đến thị trấn Thanh Thao, nơi này có quy mô xây dựng tốt hơn huyện Lan Trữ không ít Mặc dù Lan Trữ là thị trấn công nghiệp nổi danh thành phố Đằng Long, nhưng huyện Thanh Thao lại là khu vực tổng hợp Ở trong này chẳng những có một xí nghiệp điện tử nước ngoài, còn có vài nhà xí nghiệp dân doanh, trong cả nước cũng có danh tiếng Nhất là trong đó có một nhà xí nghiệp đồ điện tên Tư Lạc Ngõa nổi danh kiệt xuất trong cả nước Tần Mục còn nhớ rõ một câu quảng cáo “Mỗi khi tôi nhìn thấy ốc đảo chân trời, đều cũng nhớ tới đông phương Tư Lạc Ngõa” Nhưng về sau quốc gia kia mạnh mẽ nâng đỡ phẩm bài dân tộc nên lâm vào xuống dốc, nguyên nhân cụ thể cũng không biết rõ, hình như là bị vài thế lực gồm thâu thu mua

- Tần ca, chúng ta đi đâu

Cừu Tiểu Bằng chậm rãi cho xe đi theo dọc đường Từ khi hắn nhận được điện thoại của Tần Mục đã chạy tới huyện Thanh Thao một chuyến, ít nhất thăm dò toàn bộ ngành chính phủ trong thị trấn

Tần Mục nghĩ một chút, khóe môi mang theo vẻ tươi cười, nói:

- Tiểu Bằng, tâm tư của cậu thật nặng đó

Bị Tần Mục khám phá tâm sự, Cừu Tiểu Bằng hắc hắc nở nụ cười Chủ tịch huyện nhậm chức tự nhiên là đi ủy ban huyện, hắn lại hỏi như vậy, đây là muốn nhắc nhở Tần Mục đừng nhìn thấy sự kiện kia không công bình thì can thiệp vào Thân phận của hắn không tiện dùng giọng điệu căn dặn, đành phải dùng loại phương pháp nói bóng nói gió như thế

Xe rất nhanh chạy tới ủy ban huyện, lại bị quân nhân giải ngũ trông cửa ngăn cản Tần Mục thoáng nhăn mày, hắn đã để Tả Bình An thông tri huyện Thanh Thao, nếu biết hắn đến không đem biểu ngữ ra nghênh đón thì thôi, ít nhất xe của mình không nên bị ngăn lại ngoài cửa mới phải

Cừu Tiểu Bằng cũng có chút không thoải mái, ở Lan Trữ Tần Mục làm việc đều lôi lệ phong hành, ai dám bày biện một bộ giọng quan ngăn cản xe của hắn Hắn cũng không xuống xe, chỉ mở cửa kính, nhìn bảo vệ mang theo vẻ tức giận nói:

- Đây là tân nhậm Tần chủ tịch huyện, còn không mở cửa cho chúng tôi đi vào!

Theo sau chuyện xảy ra thật có chút kỳ quái, người nọ nói gì cũng không chịu mở cửa, nói không nhận được mệnh lệnh thượng cấp thì không thể tùy tiện mở ra Tần Mục ngồi trong xe sửng sốt, liền mở cửa xe đi xuống

Cừu Tiểu Bằng vội vàng đuổi theo, vẻ mặt Tần Mục không có chút diễn cảm, không tức giận cũng không cao hứng, chỉ lấy ra văn kiện đóng dấu đỏ đưa cho bảo vệ xem qua Người nọ mặc dù không thấy rõ chữ bên trên, nhưng sau đó Tần Mục đưa qua thẻ công tác làm hắn phải cuống quýt mở cửa, ý vị hướng Tần Mục giải thích

Tần Mục mỉm cười, dựa theo hắn xem ra bảo vệ chẳng những đã nhận được lệnh của cấp trên, ngay cả nội dung bên trong đều chấp hành rất khá, đây là muốn ra oai phủ đầu làm cho hắn mất mặt

Bị người khó xử Tần Mục gặp qua không ít lần, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải chiêu số không chút hàm lượng kỹ thuật như vậy Hắn để Cừu Tiểu Bằng lái xe vào, tùy ý chỉ vào tường vây cao cao cùng cửa điện tử đóng chặt của đại viện huyện ủy, hỏi:

- Người phía dưới đến làm việc có phải cũng cần văn kiện cấp trên hay không

Bảo vệ lắc đầu giải thích:

- Cần có thư giới thiệu

Tần Mục lộ ra dáng tươi cười bí hiểm, gật gật đầu đi về hướng tòa lầu Bảo vệ thấy thân ảnh của hắn biến mất, lúc này mới chạy vào phòng gọi điện thoại

Tần Mục đi vào lầu lớn, theo hoàn cảnh vô cùng im lặng làm cho hắn rõ ràng cảm giác được đối với việc xuất hiện của mình người của chính phủ Thanh Thao huyện căn bản không hề xem là gì, thậm chí có vẻ lạnh lùng cự người ngoài ngàn dặm Đây cũng không trách được bọn hắn, nhà giàu có nhất toàn huyện bởi vì quan hệ tới Tần Mục nên bị niêm phong, tài chính trong huyện lập tức xuất hiện thiếu hụt, rất nhiều kế hoạch bởi vì người nộp thuế kia biến mất mà lâm vào nguy cơ đình công, nói Tần Mục là người đắc tội huyện Thanh Thao còn chưa đủ Huống chi huyện Thành Thao tính toán trong năm năm tới bước lên một bậc thang thành địa khu, vì vậy càng thêm oán hận Tần Mục thấu xương

Dùng một câu đơn giản mà hình dung, Tần Mục chẳng khác gì con thỏ rơi vào ổ sói, bọn hắn không ăn thịt Tần Mục đã là phi thường nhân từ, chẳng lẽ còn tham vọng quá đáng một đám sói đói đem con thỏ cung phụng lên hay sao

Nhưng làm cho Tần Mục kỳ quái chính là cả tòa lầu đều im ắng, giống như không hề có người tồn tại Cừu Tiểu Bằng đi theo phía sau hắn không ngừng gọi điện thoại cho các phòng nhưng không có người bắt máy

Khóe môi Tần Mục chậm rãi hiện lên độ cong, bị cả huyện Thanh Thao, từ bí thư huyện ủy xuống tới cán sự cơ bản bài xích, nói rõ Tần lão gia tử ở tỉnh Bắc Liêu cũng có địa phương xúc tu đạt không tới, lần này quả thật xem như một mình hắn dính vào nguy hiểm Hắn vỗ vỗ bả vai Cừu Tiểu Bằng, nói:

- Đi, đi Lan Trữ huyện!

Làm sao mở ra lỗ hổng của huyện Thanh Thao, trước mắt Tần Mục chưa có chủ ý Ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy, hắn cũng không thể phán đoán trong huyện là những người thế nào Nếu tập thể huyện Thanh Thao muốn cho một chủ tịch huyện tân nhậm như hắn không thể xuống đài, chính mình liền làm theo tâm ý của bọn hắn, bãi ra bộ dạng vô năng vi lực quay về nhà mẹ đẻ Nói vậy lần này yếu thế có thể làm cho huyện Thanh Thao thoáng phóng lỏng một ít cảnh giác đối với mình

- Tần ca, bọn hắn thật sự rất khi dễ người

Cừu Tiểu Bằng làm sao không nhìn ra Tần Mục gặp phải xấu hổ, căm giận nói:

- Nếu không anh đi lên xin cấp trên điều chúng ta đến huyện Lan Trữ làm bí thư huyện ủy đi, dù sao cũng tốt hơn bị tức giận ở nơi này

- Tiểu Bằng, sao nói chuyện như vậy đây

Tần Mục nhăn mặt:

- Hiện tại huyện Thanh Thao đang chờ hồi phục lại, nhân viên trong huyện bề bộn vô cùng Tôi chỉ là người đến làm việc, cậu còn cầu người khác chạy tới nịnh bợ tôi hay sao

Hắn giở giọng quan khiến Cừu Tiểu Bằng chỉ có thể nhún vai Tần Mục ngồi lên xe rời khỏi ủy ban huyện, khóe mắt nhìn thấy dáng vẻ vui cười khi thấy người gặp họa của bảo vệ, liền cười nói:

- Tiểu Bằng ah, nghe nói bên Lục Triêu hương tiến triển sinh động, đã hơn nửa năm rồi, đưa tôi qua nhìn xem

Cừu Tiểu Bằng chợt động, câu nói này của Tần Mục có hàm ý khác đi Rốt cục hắn muốn xem tình huống xây dựng hay là đi xem chị gái tiều tụy của mình Xuyên qua kính chiếu hậu hắn nhìn thấy trên mặt Tần Mục lộ ra vài phần tịch mịch cùng khổ sở, hoàn toàn không phù hợp với người có địa vị cùng tuổi trẻ như hắn Năm nay Tần Mục hai mươi bốn tuổi, một vị chủ tịch huyện hai mươi bốn tuổi ở trong nước cộng hòa chẳng khác gì tồn tại như lông phượng sừng lân, tuyệt đối có thể dùng từ phong nhã hào hoa mà hình dung, nhưng ngoài mặt ngăn nắp lại có thể nói lên được gì

Làm quan làm được lớn, cũng không nhất định vui vẻ Cừu Tiểu Bằng bỗng nhiên sản sinh ý nghĩ như vậy, xe con tao nhã lướt nhanh trên đường lớn