Thanh Quan

Chương 511: Nhất định trả thù (2)​




Lời của Ông Văn Hoa đánh thức Tần Mục, yêu cầu của đội du kích quả thật lộ ra vẻ khó tin. Trong lòng hắn tính toán một chút, không khỏi thầm nói:

- Có mưu kế phía sau?

Ông Văn Hoa hài lòng cười khẽ, thấp giọng nói:

- Càng kêu la được hung ác, kỳ thật nội tâm càng không nắm chắc, con nói có đúng hay không?

Tần Mục vô ý thức gật đầu, ánh mắt chuyển qua trên bản đồ, lại nhìn hai địa phương kia vài lần, mới hỏi:

- Thế nhưng mưu kế bên dưới lại là cái gì đây?

Ông Văn Hoa nghĩ mãi không rõ vấn đề của Tần Mục, chỉ nhỏ giọng nói:

- Tiểu Mục, nhất định phải cẩn thận. Hiện tại con là quan chức Trung Hoa, đi tới nơi đó là nhân viên ngoại giao, ngàn vạn lần phải nhẫn nhịn, đừng xung đột chính diện với bọn hắn, sẽ thật bị động.

Tần Mục cười khổ, chẳng những hắn cần động, thậm chí còn phải chỉ huy một nhóm người xuất động, đây quả thật làm cho hắn cảm giác được chiến tranh trong ti vi đột nhiên chạy tới trên người mình, so với nằm mơ còn khoa trương.

Nói thêm với Ông Văn Hoa vài câu, Tần Mục gác điện thoại sau đó đặt ngón tay lên địa phương khá xa thành trấn, nhắm mắt lại lắng đọng một chút cảm xúc, nói như đinh chém sắt:

- Chính là chỗ này!

Âu Dương Bình vốn định hỏi Tần Mục làm sao có phán đoán như thế, nhưng nhìn thấy vẻ mặt kiên quyết của hắn nhất thời thu hồi ý định, gật đầu nói:

- Thuộc hạ của tôi cần một ngày thời gian đến thu thập trang bị cần thiết, tối mai chúng ta sẽ đến chỗ này.

Tuy nhìn Tần Mục có vẻ đại khí, nhưng Âu Dương Bình vẫn dùng ánh mắt nhìn người trẻ tuổi đánh giá hắn. Huống hồ Tần Mục không cự tuyệt kế hoạch lẻn vào cứu viện, nói rõ Tần Mục vẫn có nhiệt huyết thanh niên vốn có, trong lòng Âu Dương Bình suy đoán nếu Tần Mục đưa ra ý kiến muốn đi theo mình nên làm sao cự tuyệt.

Không nghĩ tới sau khi đưa ra quyết định Tần Mục lại nằm lên giường, nói:

- Âu Dương thiếu tướng, tuy rằng hành động lần này tôi có quyền quyết sách, nhưng hiện tại tôi đem quyền lực cùng hành động lần này giao cho ngài, tôi sẽ không tham gia.

Âu Dương Bình không dự đoán được Tần Mục lại bình tĩnh như vậy, nếu Tần Mục tham gia, tiểu đội của họ khẳng định phải phân tâm chiếu cố hắn, hơn nữa còn là bí mật lẻn vào, chỉ cần có chút địa phương nào sai lầm như vậy họ sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, vì vậy nhất định cần ngăn ngừa. Hắn nhìn thoáng qua biểu tình bình tĩnh của Tần Mục, nghiêm túc nhận mệnh lệnh, kính chào theo nghi thức quân đội, lên tiếng:

- Cậu ở nơi này chờ tin tức của chúng tôi đi.

Tần Mục lắc đầu nói:

- Các anh làm việc của mình, tôi làm việc của tôi. Trong hành động tôi không giúp được các anh, nhưng ở phương diện khác còn có thể ra một chút lực.

Nói xong lại mượn điện thoại của Âu Dương Bình, nói cần dùng hai ngày. Trong khi hành động Âu Dương Bình cần xóa bỏ những gì đại biểu đến thân phận, loại sản phẩm thông tin như vậy đương nhiên sẽ không mang theo, liền gật đầu đáp ứng.

Tần Mục được Âu Dương Bình đồng ý, thoáng nhắm mắt lại, có chút thở dài nói:

- Nam Phi này tôi thật sự không muốn trở lại lần nữa.

Âu Dương Bình nghi hoặc rời phòng, bắt đầu chuẩn bị trang bị cần thiết, Tần Mục thấy hắn đã rời đi, gọi điện thoại cho Tần lão gia tử.

- Tiểu Mục, có chuyện gì sao?

Lời nói của lão gia tử thật nhẹ nhàng, giống như hành động lần này không quan hệ gì tới mình, lão nhân gia vẫn đang thưởng thức trà ngon chơi cờ vua, trải qua cuộc sống như ẩn sĩ.

- Ông nội, cháu cần một thân phận.

Tần Mục nhẹ nhàng nói.

Tần lão gia tử thật hứng thú hỏi hắn muốn có thân phận gì, Tần Mục trả lời nếu có thể trực tiếp gặp mặt lãnh đạo chính phủ là tốt nhất. Cho dù nơi này có ngoại giao với đại lục, nhưng theo Tần Mục xem ra, chỉ là một quốc gia nho nhỏ nhiều nhất chỉ có diện tích như một huyện lớn của đại lục, một bí thư huyện ủy như hắn đến thăm xem như đã là ngang hàng.

Sau đó Tần Mục đem ý nghĩ trong lòng mình nói với lão gia tử, lão gia tử liền thấp giọng khiển trách:

- Tiểu Mục, mạo hiểm như vậy không được, chính sách của chúng ta là không nhúng tay vào nội chính của người khác, cháu làm như vậy truyền ra ngoài chỉ sợ không tốt.

Tần Mục cười nói:

- Ông nội, chuyện này có ai sẽ đi nói ra đâu, bên này chúng ta nhất định giữ kín miệng, bên kia phỏng chừng vì muốn đạt được quyền lợi trao đổi càng sâu sắc với chúng ta, cũng sẽ đem sự tình giấu diếm kỹ lưỡng. Hai bên cùng có lợi, bọn hắn sẽ không cự tuyệt.

Lão gia tử suy nghĩ một lát, trong điện thoại chỉ còn lại tiếng hít thở của Tần Mục. Tần Mục cũng biết kế hoạch của mình thật mạo hiểm, phải tính toán thời gian chuẩn xác, trong tay tuôn mồ hôi lạnh, chỉ sợ nghe được thanh âm trách mắng của lão gia tử.

Nhưng lão gia tử không nói gì thêm, chỉ phát ra một tiếng thở dài gác điện thoại.

Sau đó Tần Mục liền nhận được điện thoại của Ban tổ chức trung ương, đem thân phận của hắn định nghĩ làm “quan chức khảo sát thành phố Đằng Long tỉnh Bắc Liêu”, để Tần Mục liên hệ cùng đại sứ quan. Tần Mục nắm chặt điện thoại, rốt cục lão gia tử đã tiếp nhận lời đề nghị của hắn.

Trên khóe môi Tần Mục hiện lên tia cười lạnh, nhìn mặt trời đang hạ xuống phía tây, thanh âm rét như băng:

- Chọc tới tôi thì đừng nghĩ được yên, phải xả giận cho Tuyết Lăng, cũng không uổng các người vất vả một hồi, lại đem vợ của tôi bắt giữ suốt một năm thời gian!

Chẳng thể trách lão gia tử đáp ứng yêu cầu của Tần Mục, bởi vì từ trên người hắn lão gia tử cảm nhận được cỗ nhiệt huyết dũng mãnh mà mình từng có, đây cũng là điều mà Tần Mục luôn ẩn giấu. Trên quan trường, luôn phải nhường nhịn, có thể gặp được loại tình huống này nếu Tần Mục không ra ám chiêu đùa nghịch một trận, tuyệt đối không trút được khẩu ác khí trong lòng.

Vào buổi tối Âu Dương Bình vẫn chưa trở về, đối với những đặc chủng đi ra ngoài làm việc gì, Tần Mục không có tâm tư tìm hiểu. Bọn họ có chiến trường của họ, hắn cũng có địa phương chiến đấu của mình.

Hiện tại hắn chỉ có thể bình tĩnh tự hỏi làm sao phát huy ra được năng lực của bản thân. Sự tình đi tới loại tình trạng này, không phải chỉ dựa vào một nhóm bộ đội đặc chủng đi cứu con tin, việc hắn cần làm là đem oán khí của Hàn Tuyết Lăng bị bắt giữ hơn một năm hoàn toàn phát tiết ra ngoài.

Bên đại sứ quán đã gọi điện thoại tới, an bài xong thủ tục gặp mặt nói chuyện cùng người lãnh đạo địa phương. Tần Mục biết tuy lãnh đạo địa phương là đảng chấp chính của tiểu quốc này, nhưng nhiều nhất chỉ xem như là một quân phiệt cường ngạnh thế thôi. Bọn họ không dùng từ người lãnh đạo xưng hô, mà thống nhất dùng từ tướng quân, có lẽ hôm nay đứng ra ngoại giao nhưng ngày mai lại biến thành chó nhà tang.

Đối với tình huống như vậy Tần Mục sẽ không nói gì, nhưng đội du kích bắt cóc con tin muốn thu hoạch nước lớn ủng hộ, điều này Tần Mục không dám đồng ý. Không có mấy quốc gia có gan mạo hiểm ngang nhiên chen vào nội chính của nước khác, tư tưởng của người lãnh đạo đội du kích thật sự quá đơn thuần.