Thanh Quan

Chương 530: Bên này buông xuống bên kia lên​




Anna hỏi thăm tình huống của Hàn Tuyết Lăng, làm trong lòng Tần Mục có chút buồn bực, sau khi cúp điện thoại nhỏ giọng than thở:

- Phụ nữ vĩnh viễn luôn bát quái như thế.

Lưu Đại Hữu ngồi bên cạnh không nói gì, lái xe đi thẳng tới khu nhà ở của công nhân viên chức nhà máy Tư Lạc Ngõa.

Khi hai người chạy tới nơi đó, cục trưởng cục công an Thanh Thao Giản Nông đã dẫn người đem cục diện khống chế, người đến xem náo nhiệt bị cách ly thật xa, Lưu Chính Nguyên đang lo lắng nói gì đó với Giản Nông.

Nơi cửa nhà hai gã công an đang gõ cửa tiến hành khai thông cùng người bên trong.

- Nói cho Lưu Chính Nguyên, hôm nay lão nương nói gì cũng không tiếp tục sống với hắn! Sống đến năm mươi tuổi rồi mà cả ngày chỉ xem chừng cái nhà máy rách kia, lão nương đi theo hắn cả đời chưa từng trải qua một ngày lành.

Thanh âm Hứa Bình khóc lóc gọi to:

- Hôm nay em trai lão nương lấy chút đồ vật đến đây, Lưu Chính Nguyên chẳng những không chịu nhận đồ vật còn dám đánh người, lão nương không muốn sống, lão nương không muốn sống nữa!

Hai người Tần Mục vừa xuống xe, vừa lúc nghe được thanh âm gào khóc trong nhà vọng ra. Tần Mục nhăn mày, thấp giọng nói:

- Lão Lưu làm gì vậy, khiến cho náo nhiệt như thế. Buổi tối còn cho người khác ngủ nữa hay không?

Lưu Đại Hữu cười khổ, đi theo Tần Mục đến bên cạnh Giản Nông.

Giản Nông nhìn thấy bí thư huyện ủy cùng thượng cấp trực thuộc, vội vàng chào một tiếng, Lưu Chính Nguyên sốt ruột nói:

- Tần bí thư, ngài đã tới, ngài xem việc này…ai!

Tần Mục an ủi:

- Lão Lưu, tôi phải phê bình ông một chút đó. Việc nhà không trị xong thì sao giải quyết nhà xưởng, chị dâu đi theo ông cũng không dễ dàng, có chuyện gì sao không từ từ nói cho xong.

Lưu Chính Nguyên thở dài, mấp máy môi muốn nói gì đó nhưng thấy vài người bên cạnh lại im lặng không nói, lấy ra điếu thuốc bất đắc dĩ ngồi xuống đất.

Tần Mục thấy Lưu Chính Nguyên muốn nói lại thôi, cảm giác được việc này có liên quan đến Tư Lạc Ngõa. Lưu Chính Nguyên không nói ra cũng không sai, hiện tại việc đầu tiên phải làm là ổn định cảm xúc của Hứa Bình.

Lúc này Lưu Đại Hữu đi qua một bên nghe điện thoại, sau đó sắc mặt khó xem đi tới nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Tần Mục.

Tần Mục an ủi Lưu Chính Nguyên vài tiếng, dặn hắn an tâm đừng nóng nảy, tự mình đi tới muốn nói chuyện với Hứa Bình. Vô luận nói thế nào Tần Mục cũng là bí thư huyện ủy, hắn tự mình đến Hứa Bình dù sao cũng phải mở cửa ra. Lưu Chính Nguyên thở dài, thật không biết phải làm sao.

Nói xong vài lời Tần Mục cùng Lưu Đại Hữu đi sang một bên, nghe Lưu Đại Hữu nói vài câu, gật đầu nói:

- Được rồi, chuyện này tôi lưu tâm là được, anh muốn đi thì đi thôi. Nhưng tôi nói trước, Từ Na cũng không phải cô gái hư hỏng, chỉ là vì bị tổn thương tình cảm, nếu nàng chơi mệt mỏi muốn lấy chồng, anh đừng mặt dày mày dạn quấn quýt lấy người ta.

Lưu Đại Hữu vỗ ngực cam đoan:

- Cậu cứ yên tâm đi, lão Lưu cũng không phải người như vậy.

Tần Mục gật gật đầu, quay lại tìm Giản Nông mượn chiếc xe. Đợi sau khi Lưu Đại Hữu viện cớ rời đi, Tần Mục mới đi tới gọi hai gã công an tránh qua, gõ nhẹ lên cửa, lên tiếng nói:

- Chị ở trong nhà, tôi là bí thư huyện ủy Tần Mục, có lời gì mọi người có thể gặp mặt nói chuyện, đừng động dao động thương.

Thanh âm Tần Mục không lớn nhưng nghe thật rõ ràng. Hứa Bình ở trong nhà thoáng do dự, nhìn qua em trai. Hứa Quân lại ra dấu cho Hứa Bình tiếp tục kêu lên, Hứa Bình liền quát to:

- Bí thư huyện ủy thì sao, bí thư huyện ủy cũng không thể xen vào việc nhà của chúng ta.

Tần Mục nghe xong nhướng mày, Hứa Bình kia vì sao nói chuyện như lưu manh, tố chất như thế còn có thể trở thành vợ của một giám đốc xí nghiệp quốc hữu, thật sự là khó tin. Hắn ngưng thần, tiếp tục nói:

- Làm quan phụ mẫu là giúp quần chúng xử lý công việc đó thôi, chẳng lẽ cả ngày ngồi trong phòng uống trà hay sao?

Nói xong lời này, hắn nhìn Lưu Chính Nguyên vẫy tay.

Lưu Chính Nguyên đang ngồi chồm hổm trên mặt đất hút thuốc, hắn thật không ngờ chút chuyện gia đình của mình cũng khiến Tần Mục phải đích thân đi tới. Hôm nay Tần Mục mới tìm hắn bàn về việc cải tổ xí nghiệp, mười năm uất ức của Lưu Chính Nguyên rốt cục tìm được chỗ phát tiết, đang chuẩn bị gióng trống khua chiêng làm một trận, nhưng không ngờ em vợ của mình đã dám nhận chỗ tốt của người khác, dám cam đoan anh rể sẽ làm việc cho họ, còn hoan nghênh ngoại xí đến đầu tư vào xí nghiệp.

Lưu Chính Nguyên giận dữ truy theo đánh Hứa Quân, nhào vào phòng bếp đem cá muối vi cá gì đó ném xuống đất. Lần này xem như chọc phải tổ ong vò vẽ, Hứa Quân không nể mặt nói mấy thứ kia giá trị hai ba vạn, nếu hắn không làm được việc thì phải trả lại tiền cho người ta.

Lưu Chính Nguyên giận dữ lập tức gọi Hứa Bình lấy sổ tiết kiệm trong nhà giúp Hứa Quân trả nợ. Hứa Bình vốn đang tràn ngập tức giận vì Lưu Chính Nguyên không cho Hứa Quân mặt mũi, lại gọi mình vét sạch chút tiền để dành của gia đình, nhất thời không thuận theo gào lên, cầm thái đao đòi liều mạng với Lưu Chính Nguyên. Hứa Quân khuyên bảo đẩy Lưu Chính Nguyên ra khỏi nhà, đóng kín cửa, nhỏ giọng thương lượng với chị mình bên trong, việc này nhất định phải làm lớn ra, ép Lưu Chính Nguyên phải thỏa mãn ý tứ của Hứa Quân.

Nhưng bọn họ thế nào cũng không thể ngờ chuyện như vậy lại khiến bí thư huyện ủy đích thân đến. Hứa Quân có nghe nói qua, vị bí thư này là người mạnh mẽ phản đối ngoại xí đến đầu tư, như vậy trong lòng hắn cũng có chút lo sợ, nghĩ ở trước mắt bao người Tần Mục cũng không dám dùng thủ đoạn gì, vì vậy gọi chị mình tiếp tục đại náo, bức Tần Mục phải nói ra lời chấp nhận cho ngoại xí gia nhập. Tần Mục làm bí thư huyện ủy, nói ra đương nhiên cần thực hiện, có nhiều nhân viên công nhân Tư Lạc Ngõa ở chung quanh nhìn thấy, nói không chuẩn có thể hoàn thành ý nghĩ của Hứa Quân.

Hứa Quân đánh tốt bàn tính, nhìn thấy chị mình lại gào lên, còn vươn ngón cái.

Tần Mục gọi Lưu Chính Nguyên, thấp giọng nói:

- Lão Lưu, ông nói thật với tôi, bên trong chỉ có một mình chị dâu thôi sao?

Lưu Chính Nguyên lắc đầu, nói:

- Còn có cậu em vợ của tôi, tiểu tử kia không phải thứ tốt gì, lão tử đã sớm xem hắn không vừa mắt.

Việc này gây ra khiến mặt mũi giám đốc quốc xí như hắn hoàn toàn bị giẫm nát dưới đất, lửa giận đã bốc lên, hơn nữa còn bị bí thư huyện ủy tận mắt nhìn thấy gia đình phân tranh, hận không thể đem Hứa Quân giết chết mới cam tâm.

Tần Mục gật đầu nói:

- Tôi nhận được tin tức trong Đằng Long xảy ra sự kiện cướp bóc có quan hệ rất lớn với hắn. Lão Lưu, chuyện này ông nhất định phải giữ bí mật, cảnh sát còn đang truy xét thêm manh mối.

Lưu Chính Nguyên hít sâu một hơi, không thể tin được nói:

- Tần bí thư, có phải đã nghĩ sai rồi hay không, tiểu tử kia trộm đạo còn được, muốn nói hắn cướp bóc tôi thật sự không tin.

Tần Mục nhìn Lưu Chính Nguyên, đừng thấy hắn không làm gì được vợ mình, nhưng nhìn người vẫn thật chuẩn.