Thanh Quan

Chương 665: Thạch Trường Nhạc bị cự tuyệt (1)




Quách Thiếu Đình gật đầu nói:

- Đây là một vấn đề quan trọng. Ngọc Trữ, cô có thể đừng ghi chép hay không?

Cố Ngọc Trữ lạnh lùng nói:

- Quách khoa trưởng, tôi biết chúng tôi là cán bộ thủ đô, ngài là cán bộ Giang Bắc, đối với tư tưởng bảo hộ địa phương tôi có thể lý giải. Nhưng đối với loại chuyện này, tổ hiệp tra chúng ta nhất định phải điều tra, vô luận là quan hay dân, không thể tiêu diêu ngoài vòng pháp luật.

Quách Thiếu Đình nhướng mày với Cao Bằng, làm mặt quỷ, làm tâm tư Cao Bằng nhất thời đặt xuống. Cố Ngọc Trữ nhìn thấy thái độ của Quách Thiếu Đình, cũng nhún vai, động tác này là học được từ Tần Mục. Cao Bằng vừa nhìn thấy động tác này, không khỏi quan sát Cố Ngọc Trữ, cô gái này nguyên lai là người của Tần Mục.

Theo sau Cao Bằng còn nhắc tới vài công trình khác, khấu trừ cái mũ “công ty không đáng tin” cho ba đơn vị thi công kia, nhưng hắn vẫn luôn thật cẩn thận chú ý thần sắc cùng ngữ khí nói chuyện của hai người, không dẫn dắt tới chuyện vấn đề con đê sông.

Quả nhiên, Quách Thiếu Đình có chút do dự nói:

- Ngọc Trữ, tôi cảm thấy được chúng ta không nên chỉ giới hạn trong những tình huống mà Cao phó chủ tịch đã nói, những công ty không ổn định như vậy làm sao có tư cách liên tục tiếp đón những công trình xây dựng của chính phủ, chuyện này tôi nghĩ chúng ta hẳn nên tập trung điều tra rõ ràng mới được.

Cố Ngọc Trữ gật đầu, đồng ý nói:

- Không chỉ là như thé. Tuy rằng lần này Cao phó chủ tịch không làm tốt công tác giám sát, phạm vào sai lầm, nhưng sai lầm này không chỉ do một mình anh ấy. Tôi điều tra qua, Cao phó chủ tịch mới ở trên tỉnh ủy đi xuống đảm nhiệm chức vụ còn chưa được bao lâu, có rất nhiều vấn đề còn chưa hiểu rõ, chúng ta cần tuân thủ nguyên tắc khách quan tôn trọng sự thật.

Quách Thiếu Đình gật đầu, đồng ý cách nói của Cố Ngọc Trữ, mặt khác còn bổ sung thêm:

- Tôi đề nghị phòng đốc tra cùng tổ hiệp tra cùng nhau điều tra gốc rễ của những đơn vị thi công kia, tra xét rõ những công trình mà bọn hắn từng thi công qua, không thể lưu lại tai họa ngầm lớn hơn nữa.

Trong lòng Cao Bằng run lên, cuối cùng đã hiểu được nguyên nhân xuất diễn này của Cố Ngọc Trữ cùng Quách Thiếu Đình. Lần này bọn họ phải biến việc nhắm vào con đê sông thành một lần điều tra ngẫu nhiên, vừa có thể bảo hộ Cao Bằng đồng thời có thể đem chuyện Tần Mục có thể bị chê trách giảm thấp nhất.

Sau đó Cố Ngọc Trữ lấy ra một máy ghi âm loại nhỏ trong túi xách, nhìn Cao Bằng cười nói:

- Cao phó chủ tịch, xin tha thứ chúng tôi đã ghi âm cuộc nói chuyện này. Anh không cần có gánh nặng tâm lý, tiếp tục làm tốt công tác của mình.

Thiếu chút nữa Cao Bằng bật cười thành tiếng, hai người này chuẩn bị thật sự đầy đủ, cẩn thận tỉ mỉ vô cùng. Hắn vươn tay bắt tay hai người, cảm động nói:

- Tôi nhất định không cô phụ lòng kỳ vọng của lãnh đạo.

Thạch Trường Nhạc lo lắng đi tới đi lui trong phòng không ngừng. Sáng hôm nay hắn chạy đến quân khu Ký Nam một chuyến, đáng tiếc làm cho hắn thất vọng chính là chẳng những không gặp được người chủ sự đập phá Thủy Thượng Hoàng Cung, thậm chí còn không vào được cửa quân khu. Tuy rằng hắn cầm theo thư giới thiệu của thành ủy, lại thêm thân phận cục trưởng cục công an, nhưng binh sĩ gác cổng trực tiếp cúi chào đem hắn đánh ngược trở về.

Thật xin lỗi, quân khu Ký Nam đã tiến vào tình huống cảnh bị nhất cấp, không phải người trong quân khu thì không được đi vào.

Thạch Trường Nhạc sống hơn bốn mươi năm, lần đầu tiên bị uất ức như thế. Hắn cũng là quan lớn một tay thực quyền tại địa phương, hơn nữa hệ thống công an là độc lập, trong thành phố ngoại trừ bí thư thành ủy, cho dù là chủ tịch thành phố cũng phải nể mặt, từ khi nào lại bị một binh sĩ bình thường cự tuyệt kiểu như thế? Trong lòng hắn nghẹn lên một hơi, nhưng không dám cứng rắn xông vào quân khu. Ngày đó toàn bộ ban lãnh đạo thành phố bị ngăn chặn trước cửa Thủy Thượng Hoàng Cung, huống chi lần này một mình hắn trên địa bàn của người ta đây?

Cho dù chưa nhận được tin tức, Thạch Trường Nhạc cũng biết lần này chỉ sợ Hồng Văn Huy đã đá trúng tấm sắt. Bên quân đội không cho mặt mũi, còn muốn nhúng tay vào việc chính trị địa phương, chuyện trong này thật làm lòng người bất an. Hắn không rõ nguyên nhân bên trong, liền gọi điện cho Hồng Văn Huy, ước hẹn gặp mặt trong nhà hàng nói chuyện.

Cuộc điện thoại của Thạch Trường Nhạc làm Hồng Văn Huy tuôn mồ hôi lạnh. Hắn chìm nổi trong quan trường hơn hai mươi năm, Hồng Văn Huy phi thường tự tin với chính mình, không sợ xảy ra sự cố, chỉ sợ sau khi xảy ra không biện pháp ổn thỏa giải quyết. Hiện tại bên quân đội trực tiếp đập phá Thủy Thượng Hoàng Cung, từ đầu đến cuối hoàn toàn không còn chỗ nào nguyên lành. Mà làm vậy cũng không có gì không được, dù sao mấy năm nay Hồng Văn Huy lấy được lợi nhuận đã không ít. Hiện tại vấn đề ở chỗ đã đập phá xong, Giang Hồng Bân đã bị hắn đưa đi gánh tội trong ban kỷ luật thanh tra, thái độ như vậy đã phi thường mềm nhũn, vì sao đối phương còn chưa chịu đem sự tình ngay mặt nói chuyện? Cho dù không nói chuyện, cũng phải thông qua người trung gian đem lời nói cho xong đi, chút quy tắc đó cũng không tuân thủ, rốt cục đối phương lại muốn làm như thế nào?

Nếu chỉ như vậy coi như xong, nhưng ngay lúc Hồng Văn Huy tính toán đi gặp mặt, bên Bình Triêu truyền đến tin tức, tổ hiệp tra lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai, không thông qua tỉnh ủy thành ủy, trực tiếp nhúng tay vào vụ án Cao Bằng không làm tròn trách nhiệm, hơn nữa yêu cầu phòng đốc tra tỉnh cũng can dự vào bên trong. Hồng Văn Huy cũng có chút quan hệ đặc thù, biết rõ liên hệ giữa Tần Mục cùng Cao Bằng, động tác này của tổ hiệp tra có chút quỷ dị, đây rõ ràng muốn đem Cao Bằng hoàn toàn phủ định.

Hồng Văn Huy không nhìn thấu vấn đề bên trong, chuyện gia tộc quan trường lục đục với nhau nhiều vô số, có đôi khi vì thượng vị không tiếc đem anh em ruột của mình nện xuống dưới cũng không ít. Nếu hắn nhìn không thấu, tự nhiên cũng căn dặn Bình Triêu yên lặng theo dõi kỳ biến, không cần quá mức kích động. Hiện tại hắn đã bị chuyện của Thủy Thượng Hoàng Cung nhiệt náo cả người không yên, làm sao còn tâm tư đi lo chuyện bên Bình Triêu. Đừng nói Cao Bằng không phải người của hắn, cho dù là trợ thủ đắc lực nhưng vào thời điểm hiện tại vẫn phải đem tinh lực đặt ở bên chỗ quân đội mới tốt.

Quân đội vừa động nhất định là cần kinh động tổng tham. Nếu tổng tham có chút ý nghĩ, mười Hồng Văn Huy cũng chỉ có xong đời. Nếu không nhanh chóng san bằng chuyện này, để cho phòng đốc tra hoặc tổ hiệp tra nghe được tiếng gió, vậy thật không xong. Phòng đốc tra cùng tổ hiệp tra đều là con cháu đời thứ ba trong thủ đô, một đám người như thổ phỉ lưu manh, nếu muốn dùng quy củ trên quan trường, có đôi khi thật sự là nói không xong với bọn họ.

Hồng Văn Huy cúp điện thoại, vẫn không yên lòng, sau đó tìm người dặn thêm vài câu, lúc này mới vội vàng chạy tới chỗ hẹn.

Thạch Trường Nhạc cùng Hồng Văn Huy vừa gặp mặt, hai người từ biểu tình của đối phương phát hiện một tia không ổn.